» Chương 209: Mãnh liệt
Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên - Cập nhật ngày May 12, 2025
Tương đương với nhị giai lá bùa Kim Biên Trúc Diệp còn thừa lại bốn tấm. Trần Mạc Bạch định dùng để vẽ chính mình hai năm nay khổ học nhị giai phù lục, Ất Mộc Thần Lôi Phù.
Đạo phù lục này cũng là hắn học được thuần thục nhất, trừ trước đó dùng qua, cũng bởi vì hắn tu luyện Trường Sinh Bất Lão Kinh vừa vặn cũng là công pháp thuộc tính Mộc, mười phần thích hợp.
Mặc dù hắn đã hồi lâu không có về Đan Hà thành, nhưng đối với những phù lục được mua bán trong tiệm Mộc Linh Phù Lục hay là khắc sâu ấn tượng.
Dù sao ngay từ đầu có thể tại Thiên Hà giới, thậm chí là nhập học thí đấu pháp thời điểm trổ hết tài năng, phù lục của tiệm này đều là có công lớn.
Khi Trần Mạc Bạch thi lên nhất giai Chế Phù sư, hướng đi đặc biệt được lựa chọn chính là Mộc hệ phù.
Trong Vũ Khí đạo viện, hắn học tập những phù lục này tự nhiên là rất nhẹ nhàng, chỉ có cái này nhị giai Ất Mộc Thần Lôi Phù, trọn vẹn làm khó hắn hai tháng.
Cuối cùng vẫn là khi Trần Hưng Lam Trúc Cơ, Trần Mạc Bạch xin phép nghỉ về Đan Hà thành, dành thời gian ghé thăm chưởng quỹ cửa hàng Mộc Linh Phù Lục, dưới sự chỉ điểm tận tình của người này, mới đột phá được ải phù lục này.
Hiện tại, “Ất Mộc Thần Lôi Phù” là một trong ba đạo nhị giai phù lục mà Trần Mạc Bạch biết, với xác suất thành công cao nhất và chắc chắn nhất.
Vẽ phù lục là tốn kém tâm thần và linh lực nhất.
Trần Mạc Bạch nghỉ ngơi một đêm, sau đó lại bắt đầu vẽ “Ất Mộc Thần Lôi Phù”.
Trạng thái rất tốt, bốn tấm Kim Biên Trúc Diệp thành công ba tấm.
Bất quá khi dừng bút, Trần Mạc Bạch lại phát hiện cán bút của cây Thanh Trúc Bút này đã nứt ra một vết rất nhỏ, khó mà nhận ra.
Dù sao cũng chỉ là phù bút nhất giai thượng phẩm, mấy ngày nay liên tục sử dụng, lại bị dùng để vẽ nhị giai phù lục, quả thực là có chút không chịu nổi.
Xem ra cần tìm cách làm một cây phù bút tốt hơn.
Về phần làm thế nào để làm, Trần Mạc Bạch trong lòng có một ý nghĩ.
Mua chắc chắn là mua không nổi, pháp khí thành phẩm nhị giai bên Tiên Môn, về cơ bản đều là vài triệu thiện công trở lên.
Bất quá phù bút bởi vì công năng đơn nhất, sẽ rẻ hơn một chút, phù bút nhị giai thông thường chỉ cần 50~60 vạn, nhưng cho dù là cái giá tiền này, Trần Mạc Bạch cũng có chút không chịu đựng nổi.
Mà bên Thần Mộc tông, giá của phù bút nhị giai khoảng một hai trăm khối linh thạch.
Trần Mạc Bạch cũng cảm thấy quá đắt, không đáng.
Cho nên hắn dự định mua nguyên vật liệu chế bút bên Thiên Hà giới này, sau đó sang bên Tiên Môn nhờ người hỗ trợ chế tác.
Vừa vặn trong vòng bạn bè của Trần Mạc Bạch, có một người bạn là thiên tài luyện khí số một cùng giới.
“Huynh đệ, ta muốn đặt làm một cây nhị giai phù bút, ngươi có biết ai là Luyện Khí sư chuyên chế bút không?”
“Chế bút? Cái này hơi ít người làm, ta phải hỏi một chút.”
Hệ luyện khí mà Minh Dập Hoa theo học, về cơ bản đều chủ công pháp khí dùng để chiến đấu và phòng ngự, những pháp khí phụ trợ như phù bút, thật đúng là không ai nghiên cứu qua.
“Huynh đệ vất vả, giúp ta hỏi một chút, hôm nào mời ngươi ăn cơm.”
“Được, bất quá ngươi cũng đừng hy vọng quá lớn, đạo viện chúng ta đoán chừng không có ai nghiên cứu cái này.”
Cúp điện thoại xong, Trần Mạc Bạch lại nghỉ ngơi hai ngày thật tốt, sau khi tâm thần và linh lực tiêu hao do chế phù đã hoàn toàn hồi phục, lại lần nữa trở về Cự Mộc lĩnh.
Tông môn thi đấu sắp bắt đầu.
Trong Thần Mộc thành, Trần Mạc Bạch cùng Thích Thụy, Tịch Tĩnh Hỏa ba người ngồi tại một vị trí bên cửa sổ trong tửu lâu, nhìn phía dưới trong thành mười cái lôi đài to lớn bắt đầu thi đấu vòng loại.
Theo thông lệ, tông môn thi đấu chỉ cần 1536 đệ tử Luyện Khí tham gia, như vậy sau sáu vòng đấu, còn lại chính là hai mươi bốn chân truyền.
Nhưng bởi vì những năm nay Thần Mộc tông tuyển nhận người hơi nhiều, khiến số lượng đệ tử Luyện Khí tham gia tông môn thi đấu vượt quá, nhưng lại không đủ để tăng thêm một vòng.
Cho nên để đảm bảo cục diện hai mươi bốn chân truyền sau sáu vòng, bên Thần Mộc tông sẽ tiến hành một vòng thi đấu vòng loại, loại bớt một số đệ tử Luyện Khí.
Những đệ tử Luyện Khí hậu kỳ như Trần Mạc Bạch bọn hắn tự nhiên không cần tham gia thi đấu vòng loại, Tịch Tĩnh Hỏa năm nay cũng đã tấn thăng Luyện Khí tầng bảy, vừa vặn có thể thoải mái hơn một chút.
Ba người nhìn phía dưới một số đệ tử Luyện Khí ba bốn tầng đấu pháp, đều không có hứng thú.
“Trần sư huynh, năm nay ngươi muốn rực rỡ hào quang.”
Tịch Tĩnh Hỏa đột nhiên nói một câu khiến Trần Mạc Bạch không hiểu.
“À, Tịch sư đệ vì sao nói lời này?”
“Linh thực bộ đã xin cho ngươi một thanh nhị giai Thần Mộc Kiếm, tin tức này đã truyền khắp rồi.”
Trần Mạc Bạch nghe vậy, không khỏi nhịn không được cười lên.
“Là Lý Lật sư huynh truyền tới đi.”
“Sở dĩ Mười hai bộ có thể hàng năm đảm bảo có vị trí chân truyền, cũng là vì tông môn ngầm đồng ý bọn hắn mượn pháp khí nhị giai cho đệ tử được xem trọng, cũng coi như duy trì thể diện của Mười hai bộ. Đây là tin tức mà ai cũng biết, cho nên hàng năm khi tông môn thi đấu, những người có liên quan đều sẽ đi tra xem năm nay mượn pháp khí gì ra ngoài.”
Tịch Tĩnh Hỏa tự nhiên là thuộc loại người có liên quan.
Thích Thụy thì không biết, hắn nghe xong mới bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt tiếc nuối.
“Phúc lợi của Linh thực bộ các ngươi tốt vậy sao, vậy mà có thể cho mượn hai thanh phi kiếm nhị giai, chế phù bộ chúng ta chỉ có Đinh Doanh sư tỷ mới có một bộ phù giáp nhị giai.”
Trần Mạc Bạch chỉ có thể cười không nói, bất quá khi Thích Thụy nhắc đến Đinh Doanh, ánh mắt có chút thay đổi.
Lần trước nàng là chân truyền, bởi vì tu luyện Nhị Tướng Công, giống như Nguyên Trì Dã, không có phục dụng Trúc Cơ Đan. Năm ngoái nàng xếp thứ sáu trong số chân truyền, cũng được coi là thiên tài có khả năng Trúc Cơ thành công.
“Cuộc đấu tranh của ba vị Trúc Cơ trong Linh thực bộ bởi vì sự xuất hiện của ngươi, có chút công khai. Lần này nếu ngươi không thể trở thành chân truyền, rất có thể sẽ im lặng một thời gian dài, đại khái sau này mười năm cũng sẽ không còn cơ hội mượn được pháp khí nhị giai.”
Lời nói của Tịch Tĩnh Hỏa này đã có chút làm người nghe rợn tóc gáy. Trần Mạc Bạch vốn còn chưa chú ý tới, nhưng nghe hắn nhắc như vậy, lại lộ vẻ giật mình.
Thật đúng là chuyện như vậy.
Trong Linh thực bộ, chân truyền Lưu Quế Long ban đầu vì Trúc Cơ thất bại, năm ngoái bị Lý Lật chiếm vị trí.
Mà năm nay Lưu Quế Long thương thế đã khỏi, nếu lại có pháp khí nhị giai, rất có thể sẽ quay trở lại vị trí chân truyền.
Nhưng rất rõ ràng Lý Lật sẽ không để yên, phía sau hai người lại là bộ trưởng và phó bộ trưởng Linh thực bộ, hai vị trưởng lão Trúc Cơ. Ở giữa đó đều cần một cái cớ để phá vỡ cục diện.
Trần Mạc Bạch chủ động đụng lên đi cũng tốt, bị Tôn Cao Sướng xem trọng thuận tay chọn trúng làm con cờ cũng tốt, dù sao dưới sự ăn ý của ba vị trưởng lão Trúc Cơ trong Linh thực bộ, hắn đã có được một thanh phi kiếm nhị giai.
Nếu năm nay hắn không thể trở thành chân truyền, như vậy sang năm cục diện Linh thực bộ cho mượn hai thanh phi kiếm đã định, một thanh khác khẳng định chính là của Lưu Quế Long.
Cho nên nói, lần tông môn thi đấu này của Trần Mạc Bạch, có thể sẽ có rất nhiều người phía sau chú ý.
“Đa tạ Tịch sư đệ đề điểm.”
Hiểu rõ bí ẩn đằng sau việc mình có thể mượn được cây nhị giai Thần Mộc Kiếm kia, Trần Mạc Bạch từ đáy lòng kính Tịch Tĩnh Hỏa một chén.
“Rượu này không ngon bằng rượu ngươi tự ủ.”
Sau khi uống xong, Tịch Tĩnh Hỏa lắc đầu, phê bình chút linh tửu của tửu lâu này.
“Rượu ta ủ năm ngoái đã uống hết lâu rồi, bất quá năm nay ủ 100 vò. Đợi đến lúc mở vò sẽ cho các ngươi uống thật đã.”
Thích Thụy nghe vậy, vui vẻ ra mặt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thi đấu vòng loại kết thúc, ngay lập tức đến đấu chính của tông môn thi đấu.
Trần Mạc Bạch gặp được đối thủ vòng đầu tiên của mình, lại còn là người quen.