» Q.1 – Chương 410: Sát phạt con đường

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 12, 2025

Chương 410: Con đường sát phạt

Ánh tà dương đỏ quạch như máu, yêu dị huyết tinh khí chiếm cứ cả vùng không gian. Kiếm khí bừa bãi tàn phá đã dừng lại, nhưng giữa hư không đã trống vắng.

Đám cường giả Vạn Thú Môn giờ khắc này, chỉ còn lại một người.

Đằng Vu Sơn là người sống duy nhất. Các cường giả Huyền Vũ Cảnh khác của Vạn Thú Môn cùng với huyền yêu, toàn bộ đã chết. Thi thể của họ nằm trên mặt đất, không có bất kỳ khí tức nào.

Phía dưới, có rất nhiều người tận mắt chứng kiến tất cả những gì vừa xảy ra. Họ chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều có chút không chân thực, rất mơ hồ.

Chết rồi. Đám cường giả Vạn Thú Môn đông đảo, mang theo sự tức giận mãnh liệt, thậm chí không ai dám ngăn cản các cường giả Huyền Vũ Cảnh, giờ đây chỉ còn lại một mình Đằng Vu Sơn. Điều này chấn động lòng người đến mức nào.

Ngay cả Đằng Vu Sơn cũng cảm thấy rất không chân thực, ánh mắt đờ đẫn. Bất quá, lúc này hắn cũng không có thời gian để cảm thấy bi ai, phẫn nộ cho những người kia, bởi vì lúc này hắn, bản thân còn khó bảo toàn.

Một tia kiếm quang phun ra nuốt vào ở cổ họng hắn như ẩn như hiện. Ánh mắt sắc bén kia theo dõi hắn. Đằng Vu Sơn rõ ràng, chỉ cần đối phương muốn, chân nguyên chi kiếm lúc nào cũng có thể đâm vào cổ họng hắn, cướp đi tính mạng hắn. Hiện tại tính mạng hắn, nắm giữ trong tay đối phương.

“Tại sao?” Đằng Vu Sơn nhìn chằm chằm bóng người trước mắt, trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt, không hiểu. Tuy rằng sợ hãi, nhưng hắn vẫn muốn hỏi. Những cường giả Huyền Vũ Cảnh này, đều chết không minh bạch.

“Ta Vạn Thú Môn, tự hỏi chưa từng đắc tội quá các hạ. Vì sao phải dùng thủ đoạn độc ác như vậy?”

Gia Cát Tình ánh mắt lạnh lùng, nhìn Đằng Vu Sơn, có mấy phần thương hại, đáng thương.

“Ta không giết ngươi, lưu mạng ngươi lại để cút về nói cho Đằng Vu Yêu. Nói cho hắn, có mấy người, không phải hắn có thể chạm vào.” Gia Cát Tình phun ra một đạo tiếng nói lạnh lùng, khiến ánh mắt Đằng Vu Sơn ngưng lại.

Không phải người nào, hắn đều có thể chạm vào?

Bọn họ, đã động vào ai? Tựa hồ gần đây bọn họ đắc tội quá người chỉ có một cái, đó chính là Lâm Phong.

Nhưng mà, Lâm Phong làm sao có khả năng dính dáng đến Gia Cát Tình? Điều này tuyệt đối không thể. Đằng Vu Sơn không tin, hắn cũng không muốn đi tin tưởng.

“Ta không hiểu.” Đằng Vu Sơn nhìn đối phương nói.

Gia Cát Tình trong mắt thương hại càng sâu. Vạn Thú Môn, thật là buồn cười.

“Ngươi trở lại để Đằng Vu Yêu suy nghĩ cho kỹ. Người mà Vũ gia muốn giết cũng không dám giết, hắn lại đi giết. Lẽ nào hắn Đằng Vu Yêu cho rằng Vạn Thú Môn đã mạnh hơn Vũ gia sao!”

Nói xong, kiếm ý phun ra nuốt vào. Đằng Vu Sơn chỉ cảm thấy một đạo hàn ý xẹt qua bên tai, cả kinh trên người hắn toát ra từng tia mồ hôi lạnh.

Một đạo tiếng xé gió truyền ra, bóng người Gia Cát Tình hóa thành một thanh kiếm, trong nháy mắt liền biến mất ở phía chân trời xa xa.

Đằng Vu Sơn sờ sờ lỗ tai của chính mình, lập tức đưa tay đặt ở trước mắt. Ở nơi đó có lách tách máu tươi đỏ sẫm. Gia Cát Tình vừa nãy chỉ cần hơi lệch kiếm đi một chút, lỗ tai của hắn đã không còn.

“Vũ gia muốn giết, cũng không dám giết người.”

Đằng Vu Sơn lẩm bẩm nói nhỏ, khóe mắt co giật. Không sai, hắn đột nhiên phát hiện, bọn họ đã quên một sự thật đáng sợ.

Lâm Phong, giết chết Vũ Thiên Hành – con trai gia chủ Vũ gia, giết chết Vũ Cừu – Tam gia của Vũ gia. Có thể nói, mối thù giữa Vũ gia và Lâm Phong trước đây đã sâu hơn rất nhiều so với Vạn Thú Môn của hắn. Thế nhưng, Vũ gia có động thủ với Lâm Phong sao?

Không có. Vũ gia xưa nay chưa từng động tới Lâm Phong. Mặc dù là lần trước ở Quan Kiếm Phong, người Vũ gia cũng ở đó, nói muốn giết Lâm Phong, nhưng Vũ gia từ đầu đến cuối, không phái ra một vị cường giả nào giết Lâm Phong. Vẫn là môn phái Vạn Thú Môn của hắn đi đối phó Lâm Phong, còn Vũ gia thì phảng phất như người ngoài, người đứng xem.

Giờ khắc này, nghe được lời đánh thức của Gia Cát Tình, Đằng Vu Sơn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo đến xương.

Mối thù lớn như vậy, nhưng Vũ gia lại không động người. Lâm Phong, hắn sẽ đơn giản sao?

Buồn cười, bọn họ dĩ nhiên Lâm Phong chỉ là một tiểu tử ngoại lai, không có bất kỳ bối cảnh nào. Nhưng hiện thực lại trào phúng đến thế. Cho tới bây giờ, cường giả tinh nhuệ của Vạn Thú Môn tổn thất hơn nửa, toàn bộ thực lực của Vạn Thú Môn bị suy yếu đến không bằng một phần ba mấy ngày trước, hắn mới ý thức được điểm này. Nói ra, điều này trào phúng đến mức nào.

Cười thê lương, thân hình Đằng Vu Sơn hóa thành một đạo cầu vồng, cũng biến mất ở nơi này.

Trong nụ cười của Đằng Vu Sơn, tràn ngập sự tự giễu. Trong tương lai không xa, Vạn Thú Môn của hắn sẽ trở thành trò cười của Tuyết Nguyệt.

Đám người Vạn Thú Môn bị Gia Cát Tình chặn giết, giờ khắc này Lâm Phong còn ở trong Thiên Nhất học viện đương nhiên sẽ không biết được.

Lúc này Lâm Phong, đang ngồi ở một ghế đá, trước mặt hắn bày ra một bộ ván cờ. Hoa đào bay xuống trên người hắn, tràn ngập ý cảnh duy mỹ.

Ngồi đối diện Lâm Phong, chính là Yên Vũ Bình Sinh.

“Lâm Phong, ý sát phạt trong quân cờ của ngươi, rất lợi hại!” Yên Vũ Bình Sinh nhìn quân cờ trong tay Lâm Phong hạ xuống. Nhất thời, quân cờ của Lâm Phong như thiên quân vạn mã, muốn nuốt chửng quân cờ của hắn triệt để. Sát ý nồng nặc.

“Thế nhưng, nếu đối thủ của ngươi mạnh hơn ngươi, ý sát phạt dù mạnh mẽ, vẫn như cũ bị tiêu diệt.”

Yên Vũ Bình Sinh hạ xuống một quân cờ. Nhất thời, ván cờ biến đổi lớn. Bố cục của Lâm Phong vẫn cương mãnh, sắc bén như trước, dường như muốn dập tắt thế cờ của Yên Vũ Bình Sinh. Nhưng Yên Vũ Bình Sinh lại vững như Thái Sơn, vẫn bất động. Lâm Phong không thể chiếm được bất kỳ quân cờ nào của hắn, thậm chí mơ hồ cho Lâm Phong một loại ảo giác, hắn hạ sai một quân cờ, liền muốn thua toàn bộ.

Lâm Phong do dự, nhìn bàn cờ trầm mặc. Ý tiến lên sắc bén, sát phạt, nếu kẻ địch thế lớn, nên làm thế nào phá?

“Xin mời lão sư chỉ giáo.”

Lâm Phong chậm rãi chưa hạ quân cờ. Không biết chính là không biết. Lâm Phong, hắn sẽ không tự lừa dối mình.

“Ngươi trước tiên hạ quân cờ.” Yên Vũ Bình Sinh mở miệng nói, khiến ánh mắt Lâm Phong chìm xuống. Lập tức quân cờ trong tay hắn, chậm rãi hạ xuống, là một tư thế phòng thủ. Kẻ địch thế lớn, khi nên tránh né mũi nhọn.

Yên Vũ Bình Sinh nhìn thấy quân cờ Lâm Phong hạ xuống, trong mắt mang theo một tia cười yếu ớt. Lập tức, quân cờ của hắn lại hạ xuống, từng bước ép sát. Ván cờ của Lâm Phong, hoàn toàn ở thế bị động, phảng phất lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt. Loại cục diện này, là Lâm Phong cực kỳ không muốn nhìn thấy, nhưng sự thật đúng là như thế.

“Cung đã mở, không có tên quay đầu. Lâm Phong, ngươi thấy rõ chưa!”

Trong giọng nói của Yên Vũ Bình Sinh mang theo vài phần ý giáo dục. Lâm Phong trầm mặc. Dây cung đã căng, mũi tên đã bắn ra, làm sao còn có thể kéo trở về?

Lúc này Lâm Phong, dường như hiểu, rồi lại không hiểu.

“Lão sư, Lâm Phong ngu dốt.” Trầm mặc một lát, Lâm Phong lại một lần mở miệng, trong mắt mang theo vài phần ý thỉnh giáo.

“Cục diện hiện tại của ngươi, giống như ván cờ của ngươi trong bàn cờ này. Thế yếu, bị động, hoàn toàn bị áp chế. Vừa mới bắt đầu sát phạt tiến công, nhưng vẫn như lấy trứng chọi đá. Ngươi không nhìn thấy hy vọng, bởi vậy lùi lại mà cầu việc khác, lựa chọn vững vàng. Nhưng trên thực tế, những thế lực mạnh mẽ đó, sẽ không cho ngươi cơ hội vững vàng. Bọn họ sẽ nắm lấy bất kỳ cơ hội nào để lợi dụng, nuốt chửng ngươi, nuốt sạch sẽ.”

Yên Vũ Bình Sinh chậm rãi nói. Lập tức hắn từ bên cạnh Lâm Phong lấy ra quân cờ của Lâm Phong, hạ xuống một quân cờ. Toàn bộ ván cờ bố trí đến nước chảy không lọt. Tuy tình thế nguy cấp, nhưng vẫn có không gian thu hẹp có thể sinh tồn. Còn quân cờ của Lâm Phong, phảng phất từ mảnh đại cục thế này biến mất, không thấy tung tích.

“Lâm Phong, đặt trước mặt ngươi có hai con đường. Một trong số đó, lùi, chủ động lùi, thậm chí thẳng thắn trực tiếp biến mất. Như vậy, luận đối phương tư thế có mạnh mẽ đến đâu, vẫn như cũ không thể trong thời gian ngắn triệt để đánh bại ngươi. Còn ngươi, có thể lợi dụng khoảng thời gian này, mượn tất cả sức mạnh, lớn mạnh bản thân. Đợi đến khi thế đã thành, lại phản công.”

Lâm Phong yên tĩnh nghe Yên Vũ Bình Sinh. Con đường thứ nhất, là để hắn rời đi, biến mất ở Hoàng Thành, trốn đi. Như vậy, luận thế lực đối phương có mạnh đến mức nào, nhưng ngay cả người như Lâm Phong họ cũng không tìm thấy. Đợi đến khi thực lực đủ mạnh, lại quay trở lại.

Nhưng con đường này, nhất định một số quân cờ bên cạnh Lâm Phong sẽ phải hy sinh. Dù sao, hắn không thể mang theo cả Dương Châu thành rộng lớn đồng thời biến mất.

“Lão sư, con đường thứ hai là gì?” Lâm Phong mở miệng hỏi.

“Con đường thứ hai… Giết!” Yên Vũ Bình Sinh phun ra một từ. Vốn dĩ bình tĩnh thoát tục, giờ khắc này trên người hắn lại toát ra khí tức sắc bén dâng trào.

“Giết, lấy thân thể yếu ớt, ở trước mặt đại thế của đối phương mở một đường máu, một hướng về trước, không ngừng mà giết, cho đến khi đối phương ngã xuống. Đương nhiên, trên con đường sát phạt này, ngươi phải không ngừng nâng cao bản thân, để thế của mình không ngừng tăng cường. Như vậy, mới có thể không ngừng tiếp tục giết, cho đến một ngày, sự sát phạt của ngươi, vượt qua đại thế của đối phương. Bất quá con đường này, rất nguy hiểm.”

Trong ánh mắt Lâm Phong phong mang lấp lánh, sắc bén hơn hẳn.

“Lão sư, con đường thứ nhất, là con đường nhu nhược. Ta có thể trốn, nhưng nếu ta lần này biến mất, làm sao vẫn có thể theo đuổi tâm cảnh võ đạo một hướng về trước. Vì vậy, ta lựa chọn con đường thứ hai… Con đường sát phạt, giết hắn một trận trời đất tối tăm, mãi cho đến khi lăng vân.”

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1343: Thiên Khung Đại Thủ

Chương 443: Trường Sinh Bất Lão Kinh tầng thứ mười bốn (8k )

Q.1 – Chương 1342: Kiếm khí tái hiện