» Q.1 – Chương 407: Nguyệt Thanh Sơn tâm tư

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 12, 2025

Chương 407: Tâm tư của Nguyệt Thanh Sơn

Chết rồi, ba gã cường giả Huyền Vũ Cảnh tầng ba mạnh mẽ đều bị Lâm Phong giết.

Cùng lúc đó, Cùng Kỳ gầm lên giận dữ, cũng kết thúc sinh mệnh của người Huyền Vũ Cảnh tầng hai kia. Giữa hư không, đám người chiến đấu chỉ còn lại một người và một thú: Lâm Phong và hung thú Cùng Kỳ.

Kết cục trận chiến khiến rất nhiều người chấn động. Họ chưa từng nghĩ tới cuối cùng Lâm Phong lại sát phạt tất cả cường giả của Vạn Thú Môn.

Mười hai vị Huyền Vũ Cảnh, năm con huyền yêu thú, đội hình đáng sợ như vậy, đặt ở bất kỳ nơi nào của Tuyết Nguyệt quốc đều là thế lực đỉnh cấp. Nhưng hiện tại, ngay tại Thiên Nhất học viện, họ đã bị Lâm Phong tận diệt ngay trước mắt mọi người, không còn sót lại ai.

Đúng như Lâm Phong nghĩ, người của Vạn Thú Môn muốn giết những người thân quen với hắn, không tha một ai. Hắn Lâm Phong, sẽ sát phạt tất cả những kẻ có thể giết được thuộc Vạn Thú Môn, cùng với những kẻ giúp đỡ Vạn Thú Môn.

Họ muốn đến giết người thân, bạn bè của hắn, muốn giết Mộng Tình. Vậy thì Lâm Phong sẽ dùng phương thức bá đạo nhất, tàn nhẫn nhất, trực tiếp nhất để tàn sát bọn họ, một cái cũng không còn lại.

Ánh mắt đen láy của Lâm Phong quét qua đám người, khiến tâm can đám người càng thêm rùng mình. Con ngươi lạnh lùng kia thật đáng sợ. Vị trí của Lâm Phong trong lòng họ lúc này đã vô tình thay đổi.

Trước đây, họ coi Lâm Phong là thiếu niên thiên tài, nhưng bây giờ, họ đã coi Lâm Phong là sát thần khủng bố.

Hôm nay Lâm Phong, thật đáng sợ.

Ánh mắt tối tăm dần dần khôi phục sự thanh minh, vẻ lạnh lùng trong mắt Lâm Phong chậm rãi biến mất. Hắn khẽ gật đầu với Hỏa Lão và Xích lão. Thân hình Lâm Phong khẽ run lên, chợt hạ xuống mặt đất, đi đến bên cạnh Mộng Tình.

Lúc này Mộng Tình nhìn Lâm Phong, khuôn mặt lạnh lùng không còn nữa, thay vào đó là nụ cười nhạt, ấm áp, ngọt ngào.

Nụ cười này hóa thành dòng nước nhỏ róc rách, chảy qua trái tim Lâm Phong, thật ấm áp.

Vì hồng nhan cười một cái, dù có đồ sát máu chảy thành sông thì có sao. Bây giờ, khuôn mặt băng sơn của Mộng Tình rốt cục đang chậm rãi bị hắn làm tan chảy. Điều này khiến Lâm Phong cảm thấy rất vui mừng, kinh hỉ.

Hắn làm bất cứ chuyện gì, đều đáng giá.

Ngày xưa, Mộng Tình vẫn bảo vệ hắn, bây giờ, cũng nên hắn bảo vệ người phụ nữ hắn yêu tha thiết, không để nàng chịu bất cứ tổn thương nào.

“Ngươi chịu oan ức rồi.”

Lâm Phong ôn nhu nói một tiếng. Mộng Tình mỉm cười lắc lắc đầu, lòng nàng không có một chút oan ức nào, trong lòng chỉ có ấm áp.

Đây chính là cảm giác được bảo vệ sao? Nàng rốt cục cũng cảm nhận được, rất ngọt, rất đẹp!

Nếu Lâm Phong có thể cả đời bảo vệ nàng, nàng nguyện từ bỏ tất cả tu vi, dù cho tu vi này là dùng trăm nghìn năm tháng đổi lấy.

“Khặc khặc!”

Một tiếng ho nhẹ cắt ngang sự đối diện ngọt ngào của Lâm Phong và Mộng Tình. Trên mặt Lâm Phong thoáng qua vẻ lúng túng, quay đầu lại nhìn hai lão ở bên cạnh không xa, cười hỏi: “Xích lão, Hỏa Lão, sao các ngươi đến Hoàng Thành?”

“Dương Châu thành bên kia, có mấy người Huyền Vũ Cảnh tọa trấn, hai chúng ta lão đầu cũng đi ra tán giải sầu.” Xích lão khẽ nở nụ cười thấp giọng, khiến ánh mắt Lâm Phong hơi ngưng lại, nhìn chằm chằm Xích lão.

“Mấy vị thúc thúc, có người đột phá?”

Dương Châu thành, ngoại trừ Xích lão và Hỏa Lão ra, sẽ không có cường giả Huyền Vũ Cảnh nào khác. Nhưng giờ phút này Xích lão nói như vậy, điều đầu tiên Lâm Phong nghĩ đến là Nhậm Khinh Cuồng, Phong Vũ Hàn và những người khác đã đột phá.

Xích lão gật gật đầu, khóe miệng mang theo một nụ cười. Tự tay luyện chế đan dược trợ giúp họ đột phá đến Huyền Vũ Cảnh, họ cũng có cảm giác thành công.

“Vị thúc thúc nào đột phá?” Lâm Phong hỏi.

“Đều đột phá.” Xích lão đáp lại một tiếng, khiến con ngươi Lâm Phong ngưng lại, lập tức cũng thoáng qua một tia ý cười nồng đậm. Tốt, Nhậm Khinh Cuồng và những người khác đều đột phá, như vậy bây giờ, có ba vị cường giả Huyền Vũ Cảnh tọa trấn Dương Châu thành. Sau này, tiến bộ của Xích Huyết quân đoàn cũng sẽ được thúc đẩy.

Chẳng trách Hỏa Lão và Xích lão tâm tình tốt như vậy, lại đến Hoàng Thành giải sầu. Đây quả thực là chuyện vui, khiến tâm tình Lâm Phong tốt đẹp.

Hỏa Lão và Xích lão có thể trợ giúp ba người Nhậm Khinh Cuồng đột phá, sau này, thì có khả năng trợ giúp càng nhiều người đột phá đến Huyền Vũ Cảnh.

Xích Huyết Thiết Kỵ, cuối cùng cũng có một ngày, sẽ trở thành một nhánh Thiết Kỵ quét ngang Tuyết Nguyệt. Đây là hy vọng của Lâm Phong đối với Xích Huyết Thiết Kỵ.

“Tiểu Phong, chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện đi.” Hỏa Lão nói với Lâm Phong một tiếng. Lâm Phong gật gật đầu, hiện tại, ánh mắt của đám người vẫn đang qua lại quét trên người hắn, khiến hắn cảm thấy có chút không thoải mái.

Ngay lập tức, Lâm Phong và Mộng Tình, mang theo Hỏa Lão cùng Xích lão cùng nhau rời khỏi đây. Nhìn thấy bóng lưng Lâm Phong rời đi, đám người cảm khái không thôi.

Lúc trước, khi Lâm Phong bước vào Thiên Nhất học viện, e sợ không có ai nghĩ tới hắn có thể mang đến sự chấn động mạnh mẽ như ngày hôm nay.

Sau ngày hôm nay, trang chương huy hoàng của Lâm Phong lại sẽ thêm lên một nét đậm. Lâm Phong, một người một thú, đánh giết mười hai vị cường giả Huyền Vũ Cảnh của Vạn Thú Môn, năm con huyền yêu. Trong đó, ba gã cường giả là nhân vật mạnh mẽ Huyền Vũ Cảnh tầng ba, nhưng cả ba người họ cũng đều bị Lâm Phong một mình đánh giết.

Cái tên Lâm Phong, sẽ lần thứ hai chấn động Hoàng Thành. Hơn nữa lần chấn động này, không kém hơn lần xưa Lâm Phong mang Xích Huyết quân đoàn nhảy vào pháp trường Hoàng Thành cứu Liễu Thương Lan đi.

Sau lần này, ở Tuyết Nguyệt quốc, những cường giả cao cao tại thượng kia sẽ không bao giờ quên sự tồn tại của Lâm Phong. Dựa vào thiên phú của Lâm Phong, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đạt đến độ cao của họ, thậm chí, vượt qua họ.

Sự thật đúng như đám người suy đoán, tin tức Lâm Phong chấn động đánh giết mười hai vị cường giả Huyền Vũ của Vạn Thú Môn như một cơn lốc xoáy, lan truyền khắp Hoàng Thành với tốc độ cực nhanh. Những thế lực lớn kia, ngay lập tức nhận được tin tức chấn động này. Phản ứng của mỗi người đều không giống nhau, chỉ có vẻ kinh ngạc, trong lòng mỗi người đều có.

Sự trưởng thành của Lâm Phong, ngoài dự liệu của mọi người.

Nguyệt gia, trong một gian thư phòng đơn giản, con ngươi của Nguyệt Thanh Sơn yên tĩnh nhìn vách tường. Trên vách tường, có một bức tranh. Trong tranh vẽ, là một thiếu nữ xinh đẹp, thiếu nữ trên mặt mang theo nụ cười xán lạn.

Mà phía sau Nguyệt Thanh Sơn, Nguyệt Thiên Mệnh yên tĩnh đứng đó, không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Ánh mắt hắn, cũng giống như vậy nhìn bức tranh kia. Thiên tài số một được công nhận đương đại của Nguyệt gia, bất quá bây giờ, lại phản bội Nguyệt gia, mười tám năm chưa từng đặt chân đến Nguyệt gia nửa bước.

Nguyệt Thiên Mệnh biết, lão nhân đứng trước mặt hắn, tuy rằng mỗi lần nhắc đến nàng đều có vẻ rất phẫn nộ, nhưng trong lòng hắn, không ai có thể thay thế được vị trí của nàng.

Mặc dù hắn là cháu trai ruột này, điên cuồng tu luyện, không ngừng truy tầm bước chân của nàng, nhưng hắn, như trước không thể thay thế được vị trí của nàng trong lòng lão nhân.

Tu vi của lão nhân như vậy, lại có mái tóc bạc trắng, đều vì nàng mà sinh.

Hơn nữa, bây giờ Nguyệt Thanh Sơn đến gian thư phòng này nhìn chân dung nàng càng nhiều lần, Nguyệt Thiên Mệnh đương nhiên cũng rõ ràng, tất cả, đều vì một thanh niên, thanh niên đang quật khởi trong Hoàng Thành kia.

“Mộng Hà, con trai ngươi cũng đã trưởng thành, hơn nữa thiên phú không chút nào kém hơn ngươi và hắn. Bây giờ ngươi chắc chắn đang thầm kiêu ngạo, cho rằng quyết định lúc trước của ngươi là chính xác, ta làm cha đã sai rồi, đúng không!”

Lão nhân lẩm bẩm nói nhỏ, cũng không biết là đang hỏi ai.

Trầm mặc hồi lâu, trong mắt lão nhân lóe lên một vẻ kiên nghị, lại nói: “Mộng Hà, luận ngươi nghĩ thế nào, ta như trước tin tưởng ta Nguyệt Thanh Sơn làm tất cả, đều là vì Nguyệt gia. Ta, không có sai. Ta cũng sẽ chứng minh, ngươi là sai.”

Nói xong, lão nhân đột nhiên xoay người, nhìn Nguyệt Thiên Mệnh, ánh mắt nghiêm túc, nói: “Thiên Mệnh, ta muốn ngươi trong cuộc tranh giành ghế đấu trường Tuyết Vực, đánh bại Lâm Phong. Ngươi chỉ được thắng, không được thua.”

Ánh mắt Nguyệt Thiên Mệnh ngưng lại, nhìn lão nhân. Hắn vẫn cố chấp như vậy.

Gật gật đầu, Nguyệt Thiên Mệnh tự tin nói: “Gia gia, con sẽ đánh bại Lâm Phong, ở trước mặt tất cả mọi người đánh bại hắn, hơn nữa, cô cô cũng sẽ nhìn thấy.”

“Ừm.” Nguyệt Thiên Mệnh gật gật đầu, lập tức cất bước, hướng về ngoài thư phòng đi đến.

“Gia gia, Vạn Thú Môn lần này tổn thất nặng nề, chắc chắn sẽ phái cường giả đối phó hắn, chúng ta có muốn làm gì không.” Nguyệt Thiên Mệnh đột nhiên nghĩ đến điều gì, mở miệng hỏi.

“Không cần, Vạn Thú Môn muốn động đến con trai của nàng, còn chưa đủ tư cách.” Giọng nói nhàn nhạt của lão nhân truyền đến, khiến ánh mắt Nguyệt Thiên Mệnh hơi ngưng lại, lập tức gật gật đầu. Không sai, bây giờ Lâm Phong ở Hoàng Thành nổi bật như vậy, hơn nữa thân cư hiểm cảnh, nàng đương nhiên cũng biết.

Cô cô của hắn, làm sao có khả năng để con trai của mình chịu bất cứ tổn thương nào. Người của Vạn Thú Môn, còn chưa đủ tư cách.

Đây là sự tự tin của Nguyệt Thanh Sơn đối với nàng, sự tự tin vào con gái ruột của mình!

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1675: Chiến Dương Diễm

Chương 526:

Q.1 – Chương 1674: Chúng cường hội tụ