» Q.1 – Chương 399: Phá cửa

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 12, 2025

Chương 399: Phá cửa

Đến tuyệt bích ngàn mét bên dưới, Lâm Phong lấy mu bàn tay khấu kích vách núi. Nhất thời, tiếng ầm ầm truyền ra, vách núi mở ra. Nơi này chính là cửa động Lâm Phong từng bước vào lần trước.

Mắt to của Cùng Kỳ lóe lên liên tục, lộ ra vẻ ngờ vực. Ở thung lũng tuyệt bích này, lại còn có một động phủ ẩn tàng, tựa hồ có bí mật gì đó.

“Chúng ta đi vào.”

Lâm Phong thấp giọng nói. Cùng Kỳ gầm nhẹ một tiếng, lập tức cánh chim run lên, bước vào trong động phủ. Nhất thời, một tòa cổ điện lộ ra khí tức cổ điển xuất hiện trước mắt.

Điêu long họa phượng, trụ đá to lớn chống đỡ lấy cổ điện. Trên hàng rào cổ điện còn điêu khắc một vài bức đồ án yêu thú hung lệ.

Cùng Kỳ gào thét một tiếng, nhìn chằm chằm vào một bức đồ án yêu thú trong đó. Theo ánh mắt của Cùng Kỳ, Lâm Phong phát hiện bức đồ án kia thình lình cũng là một con hung thú Cùng Kỳ, cánh chim đỏ au mở ra, che kín bầu trời, tràn ngập khí hung sát bá đạo. Toàn thân như gai đâm, bộ lông dựng ngược trông thật đáng sợ. Dường như chỉ cần thân thể nó đâm vào người khác cũng đủ để lấy mạng.

“Đây mới thực sự là thượng cổ hung thú, uy nghiêm bá đạo.”

Lâm Phong thầm nói trong lòng. Cùng Kỳ bên cạnh hắn tuy rằng cũng rất lợi hại, nhưng so với thượng cổ hung thú điêu khắc trên đồ án, về uy nghiêm khí thế còn kém rất nhiều.

“Yêu thú điêu khắc ở đây đều là những yêu thú phi thường mạnh mẽ. Chỉ riêng con Cùng Kỳ này đã mang theo oai nghiêm của thượng cổ hung thú. Có thể thấy người tiền bối xây dựng cung điện cổ này nhất định là bậc tuyệt cường.” Lâm Phong nhìn những đồ án yêu thú này. Nếu như không thấy qua sự mạnh mẽ của những yêu thú này, không thể nào khắc họa ra những đồ án yêu thú có thần vận như vậy, cứ như một thú phổ vậy.

Bước đi bên trong cung điện cổ, Lâm Phong nhìn ngọn đèn cô độc phảng phất như tuyên cổ bất diệt, trong lòng sinh ra từng tia tâm tình khác. Không biết vị cao nhân tiền bối này có giống như Tôn giả trong cấm địa Tử Kim Sơn, cô quạnh mà chết hay không. Cung điện cổ này, chính là phần mộ của một tuyệt đỉnh cường giả.

Tuy nhiên, ý nghĩ này chỉ dừng lại trong đầu Lâm Phong chốc lát. Lập tức, hắn cùng Cùng Kỳ bước chân đi đến trước cánh cửa cổ lần trước chưa mở ra.

Cánh cửa vàng rực, hai cây cột chống trời đứng sừng sững ở đó, nguy nga đồ sộ. Lâm Phong lần này cố ý đến Vân Hải sơn mạch, chính là muốn xem xem, ngày nay, hắn có thể mở ra cánh cửa vàng rực này hay không. Chỉ cần cánh cửa này mở ra, có lẽ rất nhiều đáp án chưa biết sẽ được công bố.

Ẩn giấu trong thung lũng Vân Hải phía sau núi Vân Hải Tông, cung điện cổ này rốt cuộc ẩn chứa điều gì?

“Cùng Kỳ, ngươi thử xem có thể xông phá cánh cửa này ra không.” Lâm Phong nói với hung thú Cùng Kỳ bên cạnh. Lúc này, Cùng Kỳ tuy là Huyền Yêu cấp hai, nhưng rất nhiều yêu thú trời sinh có sức mạnh đáng sợ. Tốc độ của Cùng Kỳ cực kỳ nhanh, khi toàn lực xung kích, sức mạnh cũng sẽ cực kỳ cường đại.

“Hống…”

Cùng Kỳ phát ra một tiếng gầm nhẹ, bước chân chậm rãi lùi về phía sau. Một đôi cánh chim to lớn mở ra trong cung điện cổ, chậm rãi vỗ động. Cặp mắt hung lệ mang theo vẻ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào cánh cửa vàng rực.

“Hống!”

Một tiếng gầm lên từ miệng Cùng Kỳ phát ra. Cánh chim to lớn lóe lên động, Cùng Kỳ hóa thành một đạo ảo ảnh, chớp mắt đã vọt tới trước cánh cửa vàng rực, va chạm mạnh mẽ vào.

“Ầm ầm!”

Tiếng vang trầm trọng vang vọng trong cung điện cổ, kéo dài không dứt. Nhưng cánh cửa vàng rực cổ điện vẫn đứng sừng sững ở đó, bất động như núi, thậm chí không hề lay động.

Cánh chim run lên, thân thể Cùng Kỳ lùi về chỗ cũ. Móng vuốt sắc không ngừng cào xới trên mặt đất. Cặp mắt hung tợn của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa vàng rực, tựa hồ vô cùng không cam lòng.

“Yêu thú Cùng Kỳ này, cũng có sự cố chấp của riêng mình. Huyền Yêu, thông hiểu nhân tính, gần như giống với con người. Còn Thiên Yêu sau khi hóa hình, thì thực sự không khác gì con người.”

Lâm Phong nhìn sự không cam lòng trong mắt Cùng Kỳ, thầm nghĩ trong lòng. Cùng Kỳ lại một lần nữa xông về phía vách đá, nhanh hơn lúc nãy, mạnh hơn.

“Ầm…”

Một tiếng vang động càng lớn vang vọng trong cung điện cổ. Thân thể Cùng Kỳ thậm chí bị bật ngược trở về, lăn lóc trên đất. Trên đầu Cùng Kỳ, còn có một dòng máu tươi.

Lực va chạm càng mạnh, lực phản chấn của cánh cửa vàng rực này cũng càng mạnh. Cùng Kỳ, không mở được cánh cửa vàng rực này.

Cùng Kỳ bò dậy, lại một lần nữa gầm nhẹ, vẫn không cam lòng. Hồn nhiên không để ý đến vết thương nhẹ này. Cùng Kỳ, căn bản không hề để tâm.

“Để ta thử xem đi.”

Lâm Phong thấp giọng nói. Mắt hung tợn của Cùng Kỳ chuyển động, nhìn Lâm Phong một chút. Lập tức, cái đầu to lớn gật gật, lùi sang một bên, xem Lâm Phong có phá vỡ được cánh cửa vàng rực này hay không.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa vàng rực, Lâm Phong hít sâu một hơi. Sau khi giải quyết xong chuyện ở Hoàng Thành, trái tim hắn cũng thoải mái hơn mấy phần. Lúc này, hắn cố ý một mình đến nơi đây. Hắn không muốn những người khác biết đến sự tồn tại của cổ điện này. Dù sao, năm xưa Bắc lão cũng nói, năm đó Vân Hải Tông tông chủ Nam Cung Lăng cũng không biết sự tồn tại của cung điện cổ này, chỉ có người bảo vệ tông môn mới biết.

Nếu như có thể mở cánh cửa vàng rực nhìn thấy sự vật bên trong thì tự nhiên là tốt nhất. Nếu không thể nhìn thấy, thì chờ sau này thực lực mạnh mẽ hơn sẽ quay lại.

Tay áo bay bay, trên người Lâm Phong một luồng chân nguyên lực lượng hung mãnh phát ra, bao quanh nắm đấm hắn. Kình phong gào thét trong không gian tĩnh lặng.

“Trá!”

Lâm Phong khẽ quát một tiếng, thân thể hóa thành ảo ảnh, trong nháy mắt vọt tới trước cánh cửa vàng rực.

“Ầm!”

Một tiếng vang động vang vọng trên hư không. Nắm đấm của Lâm Phong dừng lại trên cánh cửa vàng rực. Một luồng lực chấn mạnh mẽ truyền từ nắm đấm đến. Mượn cỗ lực chấn này, bước chân Lâm Phong run lên, bồng bềnh lùi lại.

“Dường như có một luồng chấn động.”

Lâm Phong thấp giọng nói một câu. Thân thể bồng bềnh lần thứ hai như gió tiến lên, lại là một quyền oanh kích lên cánh cửa vàng rực. Cú đấm này, mạnh hơn cú đấm vừa nãy.

“Ầm!”

Lực phản chấn càng mạnh truyền đến. Lâm Phong chỉ cảm thấy da tróc thịt bong, rất đau.

Công kích đã như thế, ngươi dùng lực đạo càng mạnh mẽ, nếu không thể phá nát đồ vật trước mắt, lực chấn phải chịu đựng cũng sẽ càng mạnh.

Hơn nữa, Lâm Phong rõ ràng cảm nhận được trên cánh cửa vàng rực truyền ra ám kình mạnh mẽ, không ngừng tràn vào trong thân thể hắn, khiến thân hình Lâm Phong lần thứ hai phiêu lui.

“Sức mạnh của ta mạnh, lực phản chấn liền mạnh. Cỗ ám kình kia, càng mạnh hơn.”

Lâm Phong nhìn chằm chằm cánh cửa kia, thầm nói trong lòng. Trong mắt hắn lộ ra vẻ suy tư, tựa hồ nắm lấy cái gì đó, lại không thể nắm bắt.

“Cái cảm giác này…”

Lâm Phong hồi tưởng lại linh cảm chợt lóe lên trong đầu. Cảm giác thật kỳ diệu, muốn nắm lấy lúc lại trốn thoát.

“Thử lại lần nữa.”

Lâm Phong lần này không có bất kỳ dừng lại, trực tiếp là một quyền bá đạo oanh kích ra, phát ra tiếng vang ầm ầm. Vô dụng, vẫn là vô dụng. Lần này lực phản chấn khiến nắm đấm Lâm Phong không thể ổn định, mà cỗ ám kình kia càng mang theo ý chí hủy diệt mạnh mẽ.

“Ám kình.”

Con ngươi Lâm Phong hơi ngừng lại. Đột nhiên, linh quang chợt lóe lên trở nên rõ ràng.

“Thì ra là vậy.”

Trên mặt Lâm Phong lộ ra nụ cười. Khi công kích, lực công kích và lực phản chấn phải chịu đựng là như nhau mạnh mẽ. Nhưng nếu như trong lực lượng tồn tại ám kình, có thể gây hại cho người và hình thể.

Như vậy, người công kích thì sao?

Nếu như người tung quyền công kích, khi lực phản chấn mạnh mẽ tương đương giáng xuống, đột nhiên lại phóng thích ám kình đáng sợ, như vậy sẽ tránh được lượng lực phản chấn, dùng lực đạo càng đáng sợ hơn để phá hoại, để hủy diệt.

Ám kình, là lực đạo ẩn giấu trong bóng tối, xuất kỳ bất ý, trong nháy mắt phát huy ra sức mạnh hủy diệt khủng bố.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm vào cánh cửa vàng rực. Trong con ngươi lóe lên một hàn mang sắc bén. Lập tức, thân thể hắn chuyển động, lại một lần nữa chuyển động.

“Ầm!”

Một quyền bá đạo lại một lần nữa đánh vào cánh cửa vàng rực. Sức mạnh hủy diệt khủng bố truyền ra. Lực phản chấn mạnh mẽ so với trước lại một lần xuất hiện, hơn nữa, còn kèm theo một luồng ám kình đáng sợ.

Nhưng đúng lúc này, khi cỗ lực chấn tĩnh lặng mới sinh ra, trong nắm đấm Lâm Phong, một luồng ý chí sát phạt kiếm đạo đáng sợ xông thẳng lên trời. Ý chí sát phạt này khiến không gian đều trở nên, cực kỳ đáng sợ, trực tiếp đánh vào ám kình mới sinh ra kia, trực tiếp xé rách cỗ ám kình đó.

Sức mạnh sát phạt đáng sợ lần này không gặp phải sự cản trở, hoàn toàn hoàn chỉnh rơi vào cánh cửa vàng rực.

“Răng rắc!” Một tiếng vang nhẹ truyền ra. Thân thể Lâm Phong chớp mắt phiêu lui ra. Ám kình sát phạt đáng sợ phun ra lập tức lùi lại, không chút dừng lại, cực kỳ quả quyết.

Sau khi lùi về sau, Lâm Phong nhìn cánh cửa vàng rực. Trên khóe miệng Lâm Phong cũng lộ ra một nụ cười. Chỉ thấy trên cánh cửa vàng rực này, xuất hiện vài vết nứt. Mặc dù vẫn chưa đủ để cánh cửa vàng sụp đổ hoàn toàn, nhưng như vậy đã đủ rồi. Quay lại mấy lần công kích nữa, không tin không phá tan được một cánh cửa.

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1774: Có dám hay không chiến

Q.1 – Chương 1773: Tru Thiên Lão Tổ

Chương 552: Triệt để xem thấu