» Q.1 – Chương 271: Làm mất mặt

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 11, 2025

Chương 271: Làm mất mặt

Lâm Phong ánh mắt cũng hướng về hướng đám người chỉ mà nhìn lại, thấy Băng Nguyên thì hơi ngưng lại. Là một thanh niên lạnh lùng.

Người của Băng Tuyết sơn trang, nghe nói chỉ thu nhận người sở hữu hàn băng vũ hồn, công pháp và võ kỹ tu luyện đều mang thuộc tính hàn. Đoàn người họ đi chung một chỗ, nhất thời cả vùng không gian dường như trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.

“Linh Vũ Cảnh tầng chín.”

Phách Đao khẽ nói một câu, Lâm Phong âm thầm gật đầu. Vân Hải Tông bị diệt, cũng không phải là không có lý do. Trong các đại tông môn, hơn một năm trước đây, Vân Hải Tông đúng là yếu nhất. Điều này có thể thấy được từ các đệ tử trong tông môn.

Băng Nguyên và đoàn người tiến bước về phía trước, nhất thời rất nhiều người dồn dập tránh ra. Rất nhanh, Băng Nguyên đã đến gần phía Lâm Phong. Tuy nhiên, đoàn người lại phát hiện, Lâm Phong dường như không có ý định di chuyển, vẫn đứng yên tại chỗ.

“Hả?”

Ánh mắt của rất nhiều người đều ngưng lại. Mấy người này là ai, thật là to gan, nhìn thấy Băng Nguyên và đoàn người đi tới lại không hề có ý định tránh ra.

Băng Nguyên cũng nhíu mày, một luồng khí hàn băng ập về phía ba người Lâm Phong. Xung quanh dường như có một tầng sương trắng băng sương lãng đãng trong không gian. Lâm Phong nhanh chóng bị bao phủ bởi một tầng khí sương lạnh, mang theo từng tia sương trắng mờ mịt.

Lâm Phong vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh. Một luồng sức mạnh vô hình đột ngột hiện lên. Quần áo Lâm Phong tung bay, chớp mắt, lớp sương lạnh trắng mờ bao phủ trên người hắn đều tan đi, vô ảnh vô hình, dường như chưa từng xuất hiện.

“Chuyện gì thế này?”

Đoàn người chỉ nhìn thấy trên người Lâm Phong dường như có một tầng lưu quang lấp lánh, sau đó liền thấy khí sương lạnh tắt đi.

“Xem ra người này thực lực cũng phi thường, chẳng trách nhìn thấy Băng Nguyên tới, lùi cũng không lùi.”

Rất nhiều người thầm nghĩ trong lòng, bắt đầu chú ý Lâm Phong. Người này, không đơn giản.

“Băng Tuyết sơn trang Băng Nguyên, ngươi là người phương nào?” Băng Nguyên dừng bước, quay về phía Lâm Phong hỏi một tiếng. Âm thanh vẫn lạnh như băng, mang theo vài sợi hàn ý.

“Lâm Phong!”

Lãnh đạm nói một tiếng, Lâm Phong vẫn bình tĩnh, bồng bềnh như vậy. Nghe được hai chữ Lâm Phong, đồng tử Băng Nguyên đột nhiên co lại một hồi.

Lâm Phong!

Hai chữ này, hắn trong tông môn đã nghe không ít lần. Là các trưởng bối trong tông môn nhắc đến với hắn. Nửa năm trước, hắn ngọn lửa hừng hực thiêu đốt thành, đại náo Hoàng Thành. Ở Hoàng Thành đã là người người đều biết. Một số cao tầng tông môn, cũng đều biết vũ thần không gian của hắn.

“Lâm Phong, chưa từng nghe qua, không biết là đệ tử của tông môn nào.” Đoàn người lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Bọn họ chưa từng nghe nói có đại tông môn nào xuất hiện thiên tài tên Lâm Phong.

Tuy nhiên nhìn vẻ mặt của Băng Nguyên, lại dường như nhận thức Lâm Phong, lông mày đều cau lại.

Nhấc chân lên, Băng Nguyên đi ngang qua Lâm Phong. Còn đoàn người phía sau hắn lại trừng mắt nhìn Lâm Phong, trong lòng nghi hoặc không hiểu vì sao Băng Nguyên sư huynh không giết tên này, dám cuồng đến thế.

Tuy nhiên Băng Nguyên không nói gì, bọn họ cũng chỉ có thể theo, đi qua bên cạnh Lâm Phong.

Lúc này, một đạo ý chí hàn băng đột ngột giáng xuống người Lâm Phong, một đạo chưởng lực hàn băng lặng lẽ tới gần hắn.

Khóe miệng Lâm Phong nhếch lên một nụ cười nhạo, tay khẽ run lên.

“A…”

Một tiếng hét thảm truyền ra, chỉ thấy cánh tay của kẻ đánh lén Lâm Phong buông thõng xuống, mang theo từng tia sương lạnh, bị phế bỏ rồi.

Người của Băng Tuyết sơn trang đều quay đầu lại nhìn người kia, nhất thời vẻ mặt lạnh đi.

“Sư đệ, chuyện gì xảy ra?”

“Hắn đánh lén ta.” Người kia sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Phong.

Đánh lén?

Lâm Phong bước chân tiến lên một bước, một luồng khí thế ác liệt tỏa ra. Hư không một ngón tay chỉ ra, cả người người kia mãnh liệt run rẩy, rên lên một tiếng, cực kỳ sợ hãi nhìn Lâm Phong, khóe miệng không ngừng chảy máu tươi.

“Ngươi… giết ta…”

Người kia run rẩy nói một tiếng, lập tức ánh mắt tan rã, ngã vào người phía sau, chết không nhắm mắt.

Lâm Phong, ngay trước mặt các đệ tử đồng môn của hắn, trực tiếp giết hắn. Đây là điều hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Ánh mắt của mọi người cũng đều đọng lại, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Lâm Phong, thật là to gan, ngay trước mặt đoàn người Băng Tuyết sơn trang, thậm chí bao gồm cả Băng Nguyên, giết đệ tử Băng Tuyết sơn trang.

“Đối phó ngươi, cũng cần đánh lén?”

Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng. Đối phương nói hắn đánh lén, hắn khinh thường giải thích bằng lời nói, trực tiếp dùng hành động chứng minh.

Luận thực lực, hắn mạnh hơn đối phương quá nhiều. Luận dũng khí, hắn dám trực tiếp giết đối phương. Như vậy hắn Lâm Phong, có cần thiết phải đánh lén sao? Rất hiển nhiên, là đối phương đang vu khống hắn.

Đoàn người đều âm thầm gật đầu. Không sai, với thực lực và dũng khí dám trực tiếp giết đối phương của Lâm Phong, không thể nào làm ra chuyện đánh lén. Đúng là kẻ trộm hô bắt trộm.

Ánh mắt nhìn về phía đám người Băng Tuyết sơn trang, hay nói đúng hơn là nhìn về phía Băng Nguyên. Đoàn người muốn xem, bọn họ định làm thế nào.

Sắc mặt Băng Nguyên hơi trầm xuống, ánh mắt lấp lánh. Tuy nói hắn biết là người của hắn khiêu khích Lâm Phong trước, nhưng Lâm Phong, ngay trước mặt mọi người họ giết người của Băng Tuyết sơn trang, đây chính là vả vào mặt hắn Băng Nguyên, cũng là vả vào mặt Băng Tuyết sơn trang.

“Lâm Phong, ngươi dường như quá không nể mặt ta chứ?”

Trên người Băng Nguyên có từng tia hàn ý phóng thích, khiến người ta ngưng lại. Muốn chiến sao!

“Ta tại sao phải nể mặt ngươi?” Lâm Phong âm thanh lãnh đạm, thản nhiên nói: “Ngươi nếu nhận thức ta, thì nên biết ta từ đâu đi ra. Hiện tại, ngươi để ta nể mặt ngươi, cho Băng Tuyết sơn trang mặt mũi?”

Sắc mặt Băng Nguyên cứng đờ. Không sai, Lâm Phong, ngày xưa chính là đệ tử Vân Hải Tông. Diệt Vân Hải Tông, Băng Tuyết sơn trang, cũng có phần. Lúc trước, trang chủ Băng Tuyết sơn trang Hàn Tuyết Thiên, đích thân đến Vân Hải Tông.

Lâm Phong, có cần thiết phải nể mặt hắn sao?

“Xem ra Băng Nguyên quả nhiên biết Lâm Phong, chỉ là vì sao chưa từng nghe nói đến người này. Sau đó nhất định phải cố gắng hỏi thăm xem.”

Đoàn người thầm nghĩ trong lòng. Lâm Phong, dám cùng Băng Nguyên đối đầu, thực lực hiển nhiên phi thường. Người như vậy, bọn họ lại chưa từng nghe nói đến, thật kỳ lạ.

“Băng Nguyên sư huynh, giết hắn.”

“Đúng, sư huynh, hắn lại dám giết người Băng Tuyết sơn trang ta, giết.”

Người của Băng Tuyết sơn trang từng người từng người lộ ra vẻ giận dữ. Lâm Phong thật là to gan, giết người Băng Tuyết sơn trang hắn, nói chuyện vẫn cuồng như vậy, nhất định phải giết.

“Giết? Các ngươi vẫn phí lời làm gì.” Lâm Phong ánh mắt quét qua đoàn người, mang theo vài phần ý khiêu khích, bá đạo cực kỳ, khiến đoàn người Băng Tuyết sơn trang sắc mặt cứng đờ, cực kỳ khó coi. Lâm Phong, gọi bọn họ tới giết.

Không dám. Người Băng Tuyết sơn trang, không dám. Lâm Phong ung dung một ngón tay liền giết một người, hơn nữa khiến Băng Nguyên cũng có chút kiêng kỵ. Người này, rất mạnh. Bọn họ chỉ dám để Băng Nguyên ra tay, bản thân không dám.

“Lâm Phong, thực lực thâm sâu khó lường, ít nhất cũng là Linh Vũ Cảnh tầng bảy, hơn nữa còn là nửa năm trước đó, hiện tại chắc chắn càng mạnh hơn.” Băng Nguyên tròng mắt lạnh băng nhìn chăm chú Lâm Phong, thầm nghĩ trong lòng: “Còn nữa, lần này ta đến Thiên Lạc cổ thành, không phải vì hắn Lâm Phong, vẫn là lấy vật kia làm trọng.”

Nghĩ tới đây, Băng Nguyên trong lòng lập tức hạ quyết định, tạm thời không xung đột với Lâm Phong, bảo tồn thực lực. Hắn còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm. So với vật kia, chết một sư đệ, không tính là gì.

“Đi.” Băng Nguyên vẫy tay, bước chân rời đi.

Cảnh tượng này, khiến tất cả mọi người đồng tử đều đọng lại. Đi? Băng Nguyên, dĩ nhiên đi rồi. Hắn không dám chiến đấu với Lâm Phong?

Đoàn người Băng Tuyết sơn trang cũng đều sắc mặt cứng nhắc. Băng Nguyên sư huynh, không chiến đấu? Không báo thù cho sư đệ đã chết của họ?

“Đi!” Phía trước Băng Nguyên lại lên tiếng, âm thanh băng hàn, khiến thân thể bọn họ khẽ run rẩy, lập tức đều trừng mắt nhìn Lâm Phong một cái, bất đắc dĩ nhấc chân lên.

Họ không dám chống đối Băng Nguyên. Ở sơn trang, Băng Nguyên cực kỳ bá đạo, ai dám làm trái hắn, chắc chắn sẽ không may. Chỉ là lần này không hiểu vì sao dĩ nhiên không báo thù, lẽ nào thật sự sợ đối phương?

Lâm Phong nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt bình tĩnh. Lập tức đi lại xung quanh trong Mộng Các. Chẳng bao lâu, hắn đi tới trước một tấm thảm bày hàng của một lão nhân, cơ thể hơi ngồi xổm xuống.

“Lão nhân gia, linh tiễn thảo này, bán thế nào?”

Lâm Phong quay về phía lão nhân hỏi một tiếng. Lão nhân ngẩng đầu lên, ánh mắt lười biếng nhìn Lâm Phong một chút, nói: “Một viên hạ phẩm nguyên thạch một cây. Ngươi muốn bao nhiêu, tự mình lấy!”

“Ta cần mười vạn cây!”

Lâm Phong nói một tiếng, khiến ánh mắt lão nhân ngưng lại, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Mười vạn cây. Linh tiễn thảo là linh thảo, tuy không quá quý giá, nhưng mười vạn cây, cũng là số lượng lớn.

“Ngươi muốn nhiều linh tiễn thảo như vậy, để làm gì?”

“Luyện chế Linh Huyết Đan!”

“Linh Huyết Đan, ngươi phối đan dược gì?” Lão nhân hỏi lại.

Đồng tử Lâm Phong co lại một hồi, biết đã tìm đúng người.

“Bồi Nguyên Đan, Hoạt Khí Đan cùng với… Xích Dương Đan!”

Lão nhân nghe được Lâm Phong trầm mặc một chút, trong ánh mắt tinh mang lấp lánh, trong miệng phun ra một chữ: “Diệu. Như vậy, ngươi còn cần xích viêm thảo, huyết chu cùng với nguyên khí tán!”

“Đúng, cần rất nhiều.” Lâm Phong gật đầu. Khi chọn người, hắn sẽ thăm dò thực lực của những người bày sạp này. Lão già này, thực lực thâm sâu khó lường, Phách Đao không nhìn ra được, bởi vậy hắn mới tới đây. Quả nhiên là cao nhân, hơn nữa hiểu luyện đan!

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1277: Long mạch địa thế

Q.1 – Chương 1276: Bát Hoang rung chuyển

Chương 429: