» Q.1 – Chương 192: Băng Lương kiếm
Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 11, 2025
Chương 192: Băng Lương kiếm
Thiên Nhất học viện, tiếng người huyên náo, trong học viện quanh quẩn âm thanh bàn tán, tựa hồ đang nghị luận một chuyện nào đó.
“Không nghĩ tới lần này hoàng thất làm to chuyện như vậy, lại còn tổ chức quân đoàn đi tới Đoạn Nhận thành, lẽ nào Ma Việt quốc tiến công quá mãnh liệt, Đoạn Nhận thành đã không cách nào chịu đựng?”
Trên đại đạo của Thiên Nhất học viện, một người nói nhỏ, giọng mang theo chút thở dài. Người này thuộc hệ Tinh, vẫn kính ngưỡng Liễu Thương Lan, không ngờ, giờ đây thần tiễn tướng quân cũng không chống đỡ nổi.
“Chắc là vậy rồi, bằng không trước đây đều là các đại học viện phái đệ tử một mình đi vào Đoạn Nhận thành rèn luyện, lặng lẽ, sẽ không làm lớn chuyện. Sao lại như vậy, hoàng thất truyền đạt chiếu triệu tập, lệnh ngày xuất động một đệ tử ưu tú, đi tới Đoạn Nhận thành gấp rút tiếp viện, đồng thời, còn phải thành lập quân đoàn đi tới.”
Người khác trả lời, bước chân của hai người hướng về một hướng nhất định.
Không chỉ hai người họ, rất nhiều người trong Thiên Nhất học viện cũng đều hướng về cùng một hướng bước đi.
Giờ khắc này, ở ngoài Thiên Nhất học viện, có một đám người mặc áo giáp bạc lặng lẽ cưỡi tuấn mã, uy vũ phi phàm.
Phía trước những người này, có rất nhiều đệ tử Thiên Nhất học viện, cũng đều cưỡi tuấn mã, thậm chí là yêu thú, tựa hồ đang đợi xuất phát.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy xa xa, một bóng người trắng như tuyết gào thét lao tới, tốc độ cực nhanh.
Y phục trắng, ngựa trắng.
“Vấn Ngạo Tuyết.”
Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú như nữ nhân kia, ánh mắt mọi người hơi ngưng lại. Lần này, Vấn Ngạo Tuyết cũng phải đi tới Đoạn Nhận thành.
“Tốc độ chậm chút.”
Ngựa trắng gào thét đến gần, Vấn Ngạo Tuyết ánh mắt quét qua đám người, khẽ cười, lập tức đi tới trận doanh hệ Tinh. Những người khác lập tức dồn dập nhường đường, nhường vị trí đầu cho Vấn Ngạo Tuyết.
Trong trận doanh bên cạnh, người cầm đầu ánh mắt lạnh nhạt nhìn Vấn Ngạo Tuyết một chút, nói: “Vấn Ngạo Tuyết, ngươi lại đi xem náo nhiệt gì.”
“Ngươi Lạc Vũ đi được, ta Vấn Ngạo Tuyết vì sao không thể đi tập hợp tham gia náo nhiệt.” Vấn Ngạo Tuyết lạnh lùng cười, đôi mắt đẹp mang theo vài phần khí tức mê người.
Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Vấn Ngạo Tuyết nữa, quay đầu nhìn những quân sĩ mặc áo giáp bạc, nói: “Gần đến giờ rồi, nên xuất phát thôi.”
“Ừm.” Người cầm đầu quân sĩ nhàn nhạt gật đầu, nói: “Chuẩn bị xuất phát.”
Tuy nhiên, lời nói vừa ra, lại nghe thấy một trận tiếng bước chân gấp gáp truyền đến. Trong Thiên Nhất học viện, một nhóm thiết kỵ chạy vội, bắn lên một mảnh bụi bặm. Người đi đầu là một thanh niên, thanh tú tuấn lãng. Thiết kỵ dưới trướng hắn uy vũ bất phàm, tốc độ nhanh như chớp giật, lại là ngựa trong cực phẩm, long câu.
Khoảng chừng thanh niên này, lại có hai thiếu nữ. Một người mặc thanh sam che mặt, thánh khiết vô song, như tiên tử hạ trần.
Còn thiếu nữ kia dáng người nóng bỏng, đôi mắt đẹp mang theo một tia anh khí, tràn đầy sức sống.
“Có phúc lớn.” Nhiều người thấy cảnh này thầm ước ao, hai thiếu nữ như vậy đi cùng, thật sự là có phúc lớn.
Tuy nhiên, cũng có nhiều người ánh mắt hơi ngưng lại, nhìn thanh niên trên long câu, Lâm Phong.
Hiện giờ danh tiếng của Lâm Phong ở Thiên Nhất học viện rất lớn, người không biết hắn có thể nói là cực ít. Lúc này hắn xuất hiện, lập tức gây nên một đợt sóng không nhỏ.
Lâm Phong, cũng phải đi tới Đoạn Nhận thành, nhập thân vào chiến trường, hơn nữa, còn mang theo một hàng bóng người, trong đó bao gồm hai thiếu nữ xinh đẹp.
“Ngươi đến rồi.” Vấn Ngạo Tuyết quay về Lâm Phong khẽ mỉm cười, chào hỏi.
Lâm Phong quay về Vấn Ngạo Tuyết gật đầu. Hắn đương nhiên là muốn đi tới.
Lúc này, ánh mắt của Lạc Vũ, thuộc hệ Quý tộc, chuyển qua, nhìn Lâm Phong thấp giọng hô: “Lâm Phong!”
Lâm Phong ánh mắt nhìn về phía Lạc Vũ, lộ ra vẻ hỏi thăm. Người này, hắn không quen biết.
“Có chuyện gì sao?” Lâm Phong hỏi.
“Không có gì.” Lạc Vũ lắc đầu: “Có thể đánh bại Hắc Ma, ngươi vận khí không tệ. Hy vọng ở trên chiến trường, ngươi cũng có số may. Nơi đó, không phải là chỗ để đùa giỡn.”
Nói xong, Lạc Vũ dời mắt, không nhìn Lâm Phong nữa, điều khiển tuấn mã dưới trướng đi về phía trước.
“Vận khí không tệ?”
Đôi mắt Lâm Phong hơi ngưng lại. Hắn đánh bại Hắc Ma, là vận may?
Cười cười, Lâm Phong quay về bóng người Lạc Vũ hô: “Ngươi cũng vậy, đừng có đi một đi không trở lại.”
Nghe Lâm Phong nói, tuấn mã dưới trướng Lạc Vũ đột ngột dừng lại. Trên người Lạc Vũ, một luồng ý lạnh tỏa ra, đánh về phía Lâm Phong.
Cùng lúc này, Lạc Vũ chân đạp xuống yên ngựa, thân thể lăng không bước ra, nhanh như tia chớp một chưởng bay thẳng đến Lâm Phong đánh giết. Trong lòng bàn tay mơ hồ truyền ra tiếng kêu to.
“Oanh.” Một tiếng chiến hưởng mạnh mẽ truyền ra, tuấn mã hí lên. Long câu dưới trướng Lâm Phong hai vó câu lăng không, còn thân thể Lâm Phong cũng trực tiếp bay ngược, theo một tiếng ầm ầm đáp xuống mặt đất. Khóe miệng hắn, có một vệt máu.
Còn bước chân của Lạc Vũ thì lại trên long câu mạnh mẽ đạp một cái, nhất thời long câu thân thể trực tiếp ngã nhào xuống đất, hí lên không ngừng. Còn Lạc Vũ thì mượn lực chấn động này trở về trên tuấn mã của hắn.
Nhanh, từ khi Lâm Phong dứt lời đến khi Lạc Vũ nổi lên công kích, chỉ là trong khoảnh khắc, Lạc Vũ đã hoàn thành đòn đánh hoàn mỹ này.
Nhìn Lâm Phong, Lạc Vũ lạnh lùng cười nói: “Ngươi cho rằng ta là Hắc Ma, sao có thể cho phép ngươi làm càn.”
Ánh mắt mọi người hơi đọng lại, nhìn Lạc Vũ ngông cuồng tự đại, thật phách đạo.
Lâm Phong tuy rằng thiên phú dị bẩm, thậm chí có thể chiến thắng Hắc Ma, nhưng giữa hắn và Lạc Vũ, chung quy vẫn có chênh lệch.
Lạc Vũ, xếp thứ bảy trong thập đại đệ tử của Thiên Nhất học viện. Hắn khác với Hắc Ma, không cần sử dụng bí pháp, bản thân đã nắm giữ thực lực Linh Vũ Cảnh tầng bảy.
Lúc này, mọi người chỉ thấy Lâm Phong lau khóe miệng vết máu, thân thể đứng lên, sống lưng thẳng tắp. Ánh sáng lấp lóe, trong tay Lâm Phong xuất hiện một thanh kiếm, mang theo ánh sáng trắng bạc rực rỡ, óng ánh vô cùng. Trên thanh kiếm này, ý sắc bén phun trào, càng phảng phất có sinh mệnh.
Một luồng chiến ý dâng trào, từ trên người Lâm Phong bay lên, lạnh lẽo, mạnh mẽ, không chút sợ hãi.
Hơn nữa, trong cỗ chiến ý này, còn có cực kỳ kiếm khí sắc bén.
“Hả?” Ánh mắt mọi người hơi đọng lại, vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Phong. Lẽ nào, Lâm Phong lại còn muốn chiến?
Lạc Vũ đồng dạng nhíu mày, nhìn Lâm Phong ánh mắt lộ ra vài phần thần sắc cổ quái.
Chỉ thấy Lâm Phong bước chân chậm rãi bước ra, nhất thời, chiến ý dâng trào cùng với kiếm ý như dòng lũ hung mãnh, hướng về Lạc Vũ cuồng nhào tới.
Một tiếng hí lên kịch liệt truyền ra, tuấn mã dưới trướng Lạc Vũ bị cỗ khí thế lạnh lẽo này trực tiếp sợ đến hai chân run rẩy, trong nháy mắt nằm rạp xuống đất. Còn thân thể Lạc Vũ, cũng rơi xuống đất.
“Súc sinh.” Lạc Vũ quát lạnh một tiếng, bước chân bỗng nhiên đạp xuống, nhất thời tuấn mã hí dài, trực tiếp bị đánh nứt phế phủ, co giật vài lần rồi không cử động nữa.
Sau đó, Lạc Vũ ánh mắt lại dâng lên, nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng lạnh.
Không có bất kỳ ngôn ngữ, Lâm Phong bước chân đi tới gần Lạc Vũ. Tay cầm kiếm của hắn, chậm rãi giơ cao.
Chiến ý cực kỳ mạnh mẽ, kiếm ý, ý hủy diệt, lan tràn ra, khiến lòng người cuồng chiến.
Thực lực của Lâm Phong, hình như lại mạnh hơn, so với ngày giao chiến cùng Hắc Ma, cường đại hơn rất nhiều.
Kiếm còn chưa ra, nhưng cỗ kiếm ý này, đã khiến lòng họ rung động. Mỗi động tác của Lâm Phong, phảng phất đều tác động trái tim họ.
“Diệt!”
Một chữ khẽ thốt, kiếm trong tay Lâm Phong giơ cao chậm rãi chém xuống. Nhìn như chậm rãi một kiếm, nhưng phảng phất trong nháy mắt đánh đến trên người Lạc Vũ, sóng khí cuồn cuộn, như mây đen ầm ầm đè xuống.
Sắc mặt Lạc Vũ căng thẳng, sóng khí khủng bố từ trên người hắn lan tràn. Nhìn một kiếm chém xuống đầu mình, Lạc Vũ hai tay nâng lên, một đạo vòng sáng trắng hiện lên, ẩn chứa trong đó sức mạnh kinh khủng.
“Răng rắc!”
Một tiếng lanh lảnh chấn động truyền ra, vòng sáng dưới một kiếm kia, trong khoảnh khắc vỡ vụn. Kiếm bạc, kiếm hủy diệt, trực tiếp chém xuống.
Sắc mặt Lạc Vũ cuối cùng thay đổi, thoáng hiện vẻ hoảng sợ. Bước chân dồn dập đạp xuống mặt đất, đồng thời song chưởng hướng lên trời oanh kích ra, thân thể hắn cuồng mãnh lùi về sau. Kiếm kia, lướt qua trước mắt hắn, để lại một đạo huyết tuyến. Trong khoảnh khắc này, Lạc Vũ cảm nhận sâu sắc mùi vị của tử vong, chỉ kém một tia, kiếm này, sẽ đánh giết hắn, chém thành hai đoạn.
Tuy nhiên, Lạc Vũ còn chưa kịp thở một hơi, liền thấy một bóng người lóe lên, kiếm hủy diệt chói mắt, lần thứ hai chém ra, không chút do dự. Kiếm, lạnh lẽo, vô tình, giống hệt ánh mắt Lâm Phong, khiến lòng Lạc Vũ, cũng có từng tia từng tia ý lạnh như băng, lạnh quá.
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại: