» Q.1 – Chương 184: Nguyệt gia người

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 11, 2025

Chương 184: Người của Nguyệt gia

Lâm Phong chỉ liếc nhìn đối phương một cái rồi không để ý nữa, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước trên hành lang tử đàn, hoàn toàn phớt lờ thanh niên kia.

“Ta bảo ngươi cút đi, ngươi không nghe thấy à?”

Thanh niên thấy Lâm Phong càng không để ý tới hắn, âm thanh trầm thấp đầy kiêu ngạo. Trong số các thanh niên ở Hoàng Thành, không có mấy người dám không nể mặt hắn, ngay cả Nhị hoàng tử cũng phải nhường hắn ba phần. Hôm nay, dù hắn nhận lời mời của Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai đến dự tiệc, nhưng không ngờ lại đụng phải một thanh niên ăn mặc xốc xếch trên hành lang tử đàn này, lại còn đặc biệt ngông cuồng, dám không để ý tới hắn.

Lâm Phong vẫn tiếp tục đi về phía trước, như thể đối phương không nói chuyện với mình.

Thấy cảnh này, thanh niên sầm mặt lại, bước chân sải dài, lập tức một luồng sức mạnh cuồng dã hung hãn xông tới phía trước. Ở trên nắm đấm hắn, một luồng cương phong gào thét, lạnh lẽo cực kỳ.

“Ầm!”

Phía trước Lâm Phong, trên người một luồng chiến ý đột ngột bùng phát, bay lên không trung, chiến ý bừa bãi tàn phá như ngọn lửa cháy hừng hực, không thể ngăn cản, phá hủy tất cả.

Luồng chiến ý mạnh mẽ này khiến lòng thanh niên cũng hơi run rẩy. Cảnh giới chiến tâm ý này đủ để ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.

Thân thể Lâm Phong bỗng xoay lại, nắm đấm nổ ra, sắc bén như kiếm, phun ra nuốt vào hàn mang của kiếm khí. Hai đôi nắm đấm cuồng bạo va chạm trong khoảnh khắc, cực kỳ bá đạo.

“Ầm ầm!”

Hành lang tử đàn rung động dữ dội, phát ra tiếng kêu lạch cạch, nhưng sau đó không hề sụp đổ, kiên cố cực kỳ. Chỉ thấy trong mắt thanh niên lóe lên vẻ kinh ngạc, thân thể lùi lại, trở về rìa hành lang tử đàn, còn Lâm Phong, thân thể đứng vững ở đó, chiến ý trên người vẫn lạnh lẽo, như một vị Chiến Thần.

“Lần sau làm việc, tự lượng sức mình một chút.”

Lâm Phong lạnh nhạt nói một tiếng, lập tức xoay người, bước chân đi về phía đình đài, để lại thanh niên với sắc mặt âm trầm.

Hắn lại bị một người cùng tuổi giáo huấn, hơn nữa, đối phương còn bảo hắn, trước khi làm việc phải tự lượng sức mình một chút. Âm thanh đầy chế giễu vang vọng trong đầu thanh niên, khiến khuôn mặt tuấn dật của hắn có chút vặn vẹo, cực kỳ khó coi.

“Đứng lại.” Thanh niên lại kêu một tiếng, âm thanh lạnh lẽo. Vừa nãy hắn chỉ nhất thời bất cẩn mà thôi, hắn muốn cho Lâm Phong biết, thế nào là cân lượng.

Nhưng Lâm Phong lại coi lời hắn như không khí, theo hành lang tử đàn, rất nhanh đã đến đình đài.

Đình đài này rất rộng rãi, mọi người ngồi trên mặt đất, chia làm hai hàng. Trước mặt bọn họ, có những chiếc bàn hồng mộc khắc hình tượng, trên đó khắc rất nhiều hình ảnh, trông sống động như thật. Loại bàn hồng mộc này cực kỳ quý giá, nhưng ở đây, chỉ dùng để bày đồ ăn và rượu mà thôi.

Ở giữa đình đài, một đám nữ tử xinh đẹp với dáng người uyển chuyển, mặc váy dài gợi cảm, đang múa uyển chuyển. Nhất cử nhất động, một cái nhíu mày một nụ cười đều đầy phong tình vạn chủng. Nếu có thể được thanh niên ở đây để mắt tới, sau này các nàng sẽ không cần đến đây khoe khoang dáng người của mình nữa. Những người có thể vào Tương Tư Lâm, không ai có thân phận đơn giản.

Những thanh niên đang ngồi ở đây, thân phận địa vị đều tuyệt đối không tầm thường.

Nhưng hai hàng người này lại không xem những bóng người đang múa, ánh mắt mà là rơi vào trên người Lâm Phong. Trận chiến trên hành lang tử đàn vừa nãy từ lâu đã kinh động bọn họ.

Nhìn thấy bóng dáng Lâm Phong, có người sắc mặt bình tĩnh, có người nhìn thấy quần áo của Lâm Phong lộ ra sự chế giễu nhàn nhạt, còn có chút người, thì lại ánh mắt hơi ngưng lại, lộ ra vẻ kinh ngạc lạnh lùng, hóa ra là hắn, Lâm Phong.

“Thật nhàn tình nhã trí.”

Bên hồ, ngắm mỹ nữ múa, đàm tiếu uống rượu tương tư, thật biết hưởng thụ.

Ánh mắt Lâm Phong lúc này cũng đang quan sát mọi người, khoảng hai mươi, ba mươi người. Trong đó có mấy người, Lâm Phong bỗng nhận ra.

Thanh niên họ Vũ đã bị mình đánh tơi bời, đang ở chỗ này.

Còn có, Lâm Phong ở sàn đấu giá, đã đắc tội với tên thanh niên Mông Trùng kia, cũng ở đây.

Đoàn Hàn, con trai của Đoàn Thiên Lang, đang ở đây.

Đoàn Ngọc, con gái của Đoàn Liệt, cũng ở đây.

Còn có, Lâm Phong lại nhìn thấy bóng dáng của Vấn Ngạo Tuyết, bất ngờ cũng ở trong đó.

Những người này, đều có một điểm giống nhau, đều là con cháu quý tộc, thân phận hiển hách, gia tộc thế lực quyền khuynh một thời.

Lâm Phong không ngờ lại thấy nhiều gương mặt quen thuộc như vậy trong buổi tụ tập này, đúng là hơi có chút kinh ngạc. Nhìn thấy mấy vị người quen đa số đều hướng về hắn ném ánh mắt lạnh như băng, Lâm Phong trong lòng cười gằn.

Trong đám người, ngoại trừ Vấn Ngạo Tuyết có quan hệ khá tốt với mình mà Lâm Phong không biết thực lực sâu cạn của đối phương, những người khác, đã sớm đều không phải là đối thủ của hắn. Ngày xưa ở Vân Hải Tông cực kỳ kiêu ngạo Đoàn Hàn, lúc trước Lâm Phong đã có thể đánh với hắn một trận, mà bây giờ, muốn thắng hắn, dễ như ăn cháo.

“Lâm Phong, đến chỗ ta ngồi.”

Vấn Ngạo Tuyết quay về Lâm Phong nở nụ cười, nụ cười trên mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ.

Rất nhiều người khác ánh mắt hơi ngưng lại. Vấn Ngạo Tuyết, lại quen biết Lâm Phong? Nhìn nụ cười trên mặt Vấn Ngạo Tuyết, hai người bọn họ, hẳn là quan hệ không tầm thường.

Nhưng lúc này, thanh niên bị Lâm Phong đẩy lùi kia cũng tới, trên người tỏa ra từng cơn lạnh lẽo, hướng về Lâm Phong áp bức tới. Trước mặt tất cả mọi người, hắn lại không kiêng dè chút nào.

Lúc này, mọi người không khỏi lộ ra vẻ mặt thú vị. Lâm Phong và Vấn Ngạo Tuyết giao hảo khiến bọn họ hơi có chút kinh ngạc. Mà Lâm Phong, dường như đắc tội vị thanh niên này, lá gan thật là rất lớn.

Trong Hoàng Thành, dám đắc tội hắn người, cũng không nhiều.

“Nguyệt huynh, Lâm huynh, hôm nay đến đây đều là khách. Tuy là ta mời các vị đến đây, nhưng ta cũng không thể coi là nhân vật chính, các ngươi cũng có thể hiểu ý của ta, vì vậy, đều ngồi xuống đi.”

Ở vị trí chủ tọa, Nhị hoàng tử ngồi ngay ngắn ở đó, quay về Lâm Phong và thanh niên nói một tiếng nhẹ nhàng, khiến người ta như cảm giác mộc gió xuân.

Thanh niên họ Nguyệt nghĩ đến chuyện hôm nay, dần dần thu lại ý lạnh trên người, quay về Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai khẽ gật đầu, lập tức đi về một bên.

“Điện hạ.” Lâm Phong quay về Nhị hoàng tử hô một tiếng, lập tức đi tới vị trí trống bên cạnh Vấn Ngạo Tuyết ngồi xuống, mặt không hề cảm xúc, đúng là hờ hững cực kỳ.

“Ta xin giới thiệu với các vị một chút, Lâm Phong Lâm huynh, cao đồ của Thiên Nhất học viện. Hai tháng trước, từng ở sàn chiến đấu, cùng Nhiếp Ngạn đánh hòa.”

Nhị hoàng tử cười nói. Rất nhiều người ánh mắt hơi ngưng lại. Nhiếp Ngạn, chính là Hắc Ma. Trận chiến đó rất nhiều người bọn họ nghe nói qua, thực chất là Hắc Ma thất bại, chỉ có điều cuối cùng Vũ Cừu nhúng tay, mới khiến Hắc Ma may mắn thoát khỏi. Nhưng bọn họ không biết người giao đấu với Hắc Ma là ai, không ngờ chính là thanh niên trước mắt. Điều này khiến sự xem thường trong mắt họ thu lại mấy phần.

Người suýt chút nữa giết chết Hắc Ma, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, chẳng trách Nhị hoàng tử muốn lôi kéo, mời tới nơi đây.

“Sơn dã tiện dân.”

Giọng nói lạnh lùng không đúng lúc vang lên, người mở miệng chính là Mông Trùng. Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt phi thường không thiện cảm. Ngày ấy Lâm Phong đã khiến hắn bị lăng nhục, hôm nay, hắn cũng sẽ không để Lâm Phong dễ chịu.

“Cùng Hắc Ma chiến hòa mà thôi, liền dám không coi ai ra gì, không đáng gì.”

Thanh niên họ Nguyệt cũng lạnh lùng mở miệng. Nếu dốc toàn lực, Hắc Ma, hắn cũng có thể chiến thắng.

“Nguyệt huynh nhanh mồm nhanh miệng, Lâm huynh đừng để ý.” Nhị hoàng tử ôn hòa nói. Hắn chỉ nhắc đến thanh niên họ Nguyệt nhưng không đề cập đến Mông Trùng, hiển nhiên Mông Trùng còn chưa đủ phân lượng. Điều này khiến Lâm Phong trong lòng cười gằn. Mông Trùng, ngu xuẩn mà thôi.

Ngươi địa vị tuy cao quý, nhưng nếu phân lượng không đủ, còn nghi vấn Nhị hoàng tử, không phải ngu xuẩn là gì? Đúng là rất phù hợp với biểu hiện của người đó, một tên con ông cháu cha.

“Đến, Lâm huynh, ta xin giới thiệu cho ngươi một chút các vị thanh niên tuấn kiệt. Các ngươi ngày sau cũng nên tiếp xúc một phen. Vị Nguyệt huynh này, chính là người của Nguyệt gia ở Hoàng Thành. Tương Tư Lâm, cũng là người của Nguyệt gia xây dựng.”

Nhị hoàng tử mở miệng nói, khiến trong mắt Lâm Phong lóe lên một tia kinh ngạc. Nguyệt gia, cùng hoàng thất Đoàn gia, Vũ gia nổi tiếng là một trong ba gia tộc lớn Nguyệt gia. Chẳng trách thanh niên này kiêu căng như vậy. Thân phận của hắn đặt ở đó. Hơn nữa, Tương Tư Lâm này, lại cũng là người của Nguyệt gia xây dựng.

Nhưng Lâm Phong cũng chỉ hơi kinh ngạc một lát. Bây giờ, trong bát cổ thế lực lớn của Tuyết Nguyệt quốc, hắn chỉ còn lại người của Lạc Hà Tông ở nơi biên giới mà chưa từng thấy.

Sau đó, Nhị hoàng tử lại giới thiệu những người khác cho Lâm Phong. Tên Mông Trùng kia, địa vị cũng không tầm thường, lại là con trai của thống lĩnh hộ vệ Hoàng Thành, nắm trong tay quân tinh nhuệ. Xem ra người theo dõi mà Lâm Phong giết chết ngày đó, là quân nhân.

Còn về thanh niên họ Vũ kia, tên là Vũ Thiên Hành, ngũ tử của gia chủ Vũ gia, địa vị phi phàm.

Lâm Phong, lại đánh tơi bời hắn một trận, chẳng trách Vũ Cừu tới cửa vấn tội, muốn lấy mạng Lâm Phong.

Đúng là Vấn Ngạo Tuyết, Nhị hoàng tử không giới thiệu chi tiết.

Nhưng Lâm Phong nghe xong vẫn cảm thấy chấn động. Những người ở đây, nếu gom thế lực phía sau bọn họ lại thành một luồng, đủ để lật đổ Tuyết Nguyệt. Căn cơ của bọn họ, ít nhất cũng là cấp thống lĩnh, quyền thế ngập trời.

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Chương 287: Có quan hệ diên thọ

Q.1 – Chương 674: Cuối cùng hai trận chiến

Q.1 – Chương 673: Đế Lăng chiến Đoàn Vô Đạo