» Q.1 – Chương 175: Hoàng tử điện hạ

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 11, 2025

Chương 175: Hoàng tử điện hạ

“Kiếm thế.”

Cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ Lâm Phong, đám người thầm giật mình. Quả nhiên, giống như lời đồn, Lâm Phong đã lĩnh ngộ kiếm thế, hơn nữa còn lĩnh ngộ rất sâu.

Lâm Phong mỗi bước một bước, kiếm thế lại tăng cường mấy phần. Toàn bộ không gian bị kiếm thế cuồn cuộn bao vây, những người đứng hai bên Lâm Phong không ngừng lùi lại.

Khi Lâm Phong bước lên sàn chiến đấu, kiếm thế cực kỳ ác liệt gào thét, hướng về Hắc Ma.

Lâm Phong, không đến thì thôi, vừa đến liền chiến đấu, kiếm lăng vân tiêu.

Hắc Ma đã đứng dậy, trên người hắn tỏa ra luồng khí tức bá đạo và âm lãnh. Kiếm thế gào thét không thể lay chuyển trái tim hắn.

Trong con ngươi Hắc Ma, ngọn lửa sâu thẳm đang cháy. Hôm nay, hắn muốn dùng máu tươi của Lâm Phong để chính danh.

Đám người chăm chú nhìn sàn chiến đấu. Mặc dù Lâm Phong đến muộn khiến họ phải chờ đợi cả một ngày, nhưng khi Lâm Phong xuất hiện, sự kiêu ngạo và khí thế của hắn khiến sự bất mãn của họ tan biến hết. Trận chiến này, nhất định xứng đáng với một ngày chờ đợi của họ.

“Thật to gan.” Lúc này, trên khán đài, nam tử áo tím quát lạnh một tiếng: “Lâm Phong, ngươi thật quá kiêu ngạo, dám để chúng ta chờ một ngày mà không cho một lời giải thích.”

Âm thanh này rất lớn, như một đạo phích lịch, rung động màng nhĩ Lâm Phong. Âm thanh này hoàn toàn nhắm vào Lâm Phong.

Một tiếng rên truyền ra, luồng khí lạnh lẽo trên người Lâm Phong suy yếu, bước chân lùi hai bước. Vừa nãy hắn đang dốc toàn lực, lấy khí thế chống đỡ Hắc Ma, toàn bộ tâm thần đều tập trung vào Hắc Ma. Hắn không ngờ nam tử áo tím lại đê tiện như vậy, dùng uy thế áp bức, dùng âm thanh rung động, khiến hắn tâm thần thất thủ, khí thế phản đòn, đồng thời khí thế của Hắc Ma xâm lấn, khiến tâm thần hắn chịu một tia tổn thương.

Đám người cũng ngưng mắt nhìn nam tử áo tím. Người này thật bá đạo, dám trực tiếp cho Lâm Phong một đòn phủ đầu.

Mà Long Đỉnh, lại hơi nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia không hài lòng.

Lúc này, chỉ thấy Lâm Phong hơi nheo mắt, nhìn về phía nam tử trung niên áo tím cùng hai vị thanh niên bên cạnh hắn. Hắn lập tức hiểu rõ, lạnh lùng mở miệng nói: “Chẳng phải vì ta đã làm nhục hai người bên cạnh ngươi sao? Muốn trả thù, cứ nói thẳng ra, cần gì phải che che giấu giấu? Một bậc trưởng bối, dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, thật là vô sỉ. Thật không rõ ngươi có mặt mũi nào ngồi ở đó làm trò cười cho thiên hạ.”

Lời nói của Lâm Phong vừa dứt, ánh mắt của mọi người lập tức ngưng lại. Gã này… quả thực rất táo bạo. Lời nói quá trực tiếp, sắc bén. Mặc dù là người của Vũ gia, hắn cũng không chút khách khí, mắng đối phương đê tiện vô sỉ.

Nam tử áo tím cũng co rụt con ngươi lại. Với địa vị của hắn, muốn cho Lâm Phong một bài học nhỏ, hắn cho rằng Lâm Phong chỉ có phận chấp nhận, không dám cãi lại. Nhưng hắn hiển nhiên đã đoán sai, Lâm Phong còn cuồng hơn hắn tưởng rất nhiều.

“Ngươi vừa nãy, nói cái gì?” Ánh mắt nam tử áo tím lóe lên tia sáng lạnh. Hắn thân phận như thế nào, Tam gia Vũ gia, ngay cả Long Đỉnh cũng phải kiêng kỵ ba phần. Một tên tiểu bối, dám công khai làm nhục hắn sao?

“Ngươi nói ta thật là tự đại, để ngươi đợi một ngày, cần cho ngươi bàn giao? Ta Lâm Phong đúng là muốn hỏi ngươi, ta cùng Hắc Ma ước chiến hôm nay, dường như không định thời gian cụ thể. Ta giờ khắc này đến, không tính là đến muộn đi? Còn nói khiến ngươi đợi một ngày, ta Lâm Phong, mời ngươi tới sao?” Lâm Phong lạnh lùng nói: “Chiến hay không chiến, là quyền lực của ta. Xem hay không xem, lại là quyền lực của ngươi. Chính ngươi cam tâm tình nguyện chạy tới, lại hỏi ta muốn bàn giao, ta cần cho ngươi cái gì bàn giao? Ta biết ngươi sao?”

Lời nói của Lâm Phong sắc bén, khiến ánh mắt của nam tử áo tím ngưng lại. Lâm Phong không có ý định dừng lại, tiếp tục mở miệng nói.

“Một tiền bối, còn ngồi ở trên khán đài, lại dám ám hại ta. Hành vi của ngươi, chẳng lẽ không phải đê tiện vô sỉ? Không tính là không biết xấu hổ sao? Tuy rằng ta không biết ngươi là người của gia tộc nào, nhưng ngươi, thật vì gia tộc ngươi mà hổ thẹn. Nếu như ta là ngươi, tuyệt không không ngượng ngùng còn ngồi ở đó.”

Đám người nghe được lời nói của Lâm Phong đều ngạc nhiên, nhìn về phía nam tử áo tím với ánh mắt kỳ lạ. Lâm Phong nói, dường như không sai chút nào. Hắn không hẹn thời gian, cũng không mời ai tới. Các ngươi tự nguyện đến xem chiến, có liên quan gì đến Lâm Phong đâu? Một trưởng bối Vũ gia như thế lại dám ám hại Lâm Phong, quả thực rất không thích hợp.

Không nghi ngờ trong lòng là một chuyện, nhưng thật sự không có ai dám giống như Lâm Phong, nói thẳng ra như vậy.

Ánh mắt nam tử áo tím khó coi đến cực điểm, lại nghe Phó viện trưởng Long bên cạnh khẽ cười nói: “Ha ha, dùng loại thủ đoạn này ám hại một vãn bối, Tam gia Vũ gia, thật uy phong, thật mạnh mẽ.”

Thật uy phong, thật mạnh mẽ.

Lời nói trào phúng đến nhường nào. Nam tử áo tím còn muốn cho Lâm Phong một bài học, nhưng không ngờ, một câu nói của Lâm Phong đã khiến hắn mất hết mặt mũi.

“Rắc!”

Một tiếng nứt vỡ vang lên. Ghế đá dưới trướng nam tử áo tím nứt ra từng đạo từng đạo khe hở, bất quá vẫn chưa vỡ vụn.

Nhìn chằm chằm Lâm Phong, nam tử áo tím hận không thể tại chỗ đánh gục hắn.

“Uy phong, mạnh mẽ, không sai, ta chính là uy phong mạnh mẽ. Lâm Phong, hôm nay ngươi nếu bại, Hắc Ma phải giết ngươi. Mà ngươi dù thắng, ta cũng sẽ không tha cho ngươi. Bất kể là thắng bại, ngươi ngày hôm nay, đều chạy trời không khỏi nắng.” Ánh mắt nam tử áo tím lóe lên hàn quang, âm thanh cực kỳ bá đạo, khiến tất cả mọi người đều hơi ngưng mắt.

Ta chính là uy phong mạnh mẽ, thực lực vi tôn, ta muốn làm gì thì làm đó, ai có thể làm gì ta? Ngươi Lâm Phong, bại cũng chết, thắng cũng vong, để ngươi dám đắc tội ta. Đây chính là uy nghiêm của người Vũ gia, sự bá đạo của Tam gia Vũ gia.

“Vũ Cừu, xem ra ngươi là coi Thiên Nhất học viện này là Vũ gia ngươi. Ở đây, há có thể do ngươi muốn làm gì, liền làm gì sao?” Long Đỉnh lạnh lùng nói một tiếng, lập tức nhìn về phía Lâm Phong nói: “Lâm Phong, ngươi đánh với Hắc Ma một trận, không cần kiêng kỵ cái khác. Nếu là hắn Vũ Cừu dám động ngươi, ta Long Đỉnh lập lời thề, ta không giết được hắn Vũ Cừu, hắn mấy tên tiểu bối kia, ta vẫn là giết được.”

“Ngươi nói cái gì?” Vũ Cừu vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Long Đỉnh nói: “Phó viện trưởng Thiên Nhất học viện, ngươi muốn bắt nạt tiểu bối Vũ gia ta?”

“Thật không biết xấu hổ.”

Nghe được lời nói của Vũ Cừu, đám người đều ngạc nhiên. Ngươi có thực lực quả thực có thể uy phong bá đạo, nhưng không ngờ nói chuyện lại không biết xấu hổ như vậy.

Long Đỉnh cũng ngạc nhiên, lập tức trào phúng nói: “Ngươi muốn đối phó tiểu bối Thiên Nhất học viện ta, không cho ta bắt nạt tiểu bối Vũ gia ngươi? Vũ Cừu, đầu ngươi, đang suy nghĩ gì đấy?”

“Hừ.” Vũ Cừu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nheo lại, nói: “Ngươi liền không sợ Vũ gia ta trả thù?”

“Nơi này là Thiên Nhất học viện ta.” Long Đỉnh lạnh nhạt nói, tranh đấu đối lập.

“Thiên Nhất học viện thì lại làm sao, đắc tội Vũ gia ta, mặc dù Thiên Nhất học viện, như thường diệt.” Âm thanh Vũ Cừu âm lãnh, khiến đám người ngạc nhiên. Họ vốn đến xem trận chiến giữa Lâm Phong và Hắc Ma, không ngờ Vũ Cừu và Long Đỉnh lại trước tiên nổi lên mâu thuẫn, hơn nữa còn là vì Lâm Phong mà lên, khiến mọi người bất ngờ.

Đám người đều im lặng, ánh mắt nhìn về phía Long Đỉnh và Vũ Cừu. Vũ Cừu, lại dám uy hiếp muốn tiêu diệt Thiên Nhất học viện. Điều này khiến tất cả mọi người của Thiên Nhất học viện đều im lặng.

Tất cả mọi người, tất cả đều trầm mặc.

“Vũ tam thúc, ngài hỏa khí, vẫn là lớn như vậy.”

Một thanh âm trong không gian tĩnh lặng vang lên. Chỉ thấy trong đám người, một bóng người bước ra. Thân ảnh này trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, rất nhu hòa, khiến người ta cảm thấy dễ dàng thân cận.

Nhìn thấy người này, trên khán đài, rất nhiều người co rụt con ngươi lại. Mặc dù là Vũ Cừu, thân thể cũng khẽ run lên. Quả nhiên là hắn, xem ra vị trí chủ vị ở giữa, thực sự là dự định để cho hắn.

Lâm Phong nhìn thấy thanh niên này ánh mắt cũng hơi ngưng lại. Thanh niên này hắn từng thấy, ngày ấy ở đấu trường tù, là người làm chứng cho hắn.

“Quả nhiên, thân phận người này không đơn giản.” Lâm Phong cũng chú ý tới vị trí chủ vị kia là trống. Rất có khả năng, chính là vì thanh niên này mà để lại. Địa vị của hắn, còn cao quý hơn cả Tam gia Vũ gia.

Còn Long Đỉnh, nhìn thấy thanh niên này, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, đứng dậy.

“Điện hạ.”

Long Đỉnh nói rất khách khí.

Vũ Cừu cũng đứng dậy, trên mặt nở nụ cười, mở miệng nói: “Nhị hoàng tử điện hạ nói đùa, ta Vũ Cừu có thể có cái gì hỏa khí.”

“Ha ha, không có là tốt rồi, tam thúc, viện trưởng Long, đều ngồi, không cần khách khí.”

Thanh niên nhu hòa này nói rất khách khí, một chút cũng không có dáng vẻ hoàng tử. Hắn đi tới vị trí chủ vị ngồi xuống.

Lúc này, trong đám người của Thánh viện Tuyết Nguyệt, Sở Triển Bằng trên người, một luồng chiến ý dâng trào bốc cháy, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh niên.

Chỉ thấy thanh niên quay đầu lại, nhìn Sở Triển Bằng một chút, đối với hắn gật đầu cười: “Đại Bằng công tử, quả nhiên diện mạo bất phàm.”

“Điện hạ mâu tán.” Sở Triển Bằng gật đầu đáp lễ, chiến ý dần dần thu lại. Nhị hoàng tử điện hạ Đoạn Vô Biên, giống như hắn, cũng là một trong tám đại công tử, hơn nữa, xếp hạng so với hắn khá cao.

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 628: Kẻ địch cùng bằng hữu

Chương 275: Tiểu Xích Thiên

Q.1 – Chương 627: Nói chuyện