» Q.1 – Chương 102: Thô bạo lộ ra ngoài
Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 11, 2025
Chương 102: Thô Bạo Lộ Ra Ngoài
Đoạn Phong cùng Tĩnh Vận lúc này cũng đi xuống xe ngựa, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, cả người run rẩy, hầu như muốn nôn mửa ra. Quá tàn nhẫn, quá máu tanh, những mã tặc này căn bản là coi mạng người như rơm rác.
“Uông lão, ngươi không phải nói Lâm Phong là gian nịnh đồ sao? Hiện tại đây, bọn họ muốn giết chúng ta, sát quang chúng ta!”
Vạn Thanh Sơn nhìn thấy đồng bạn của mình từng người từng người ngã xuống từ trên ngựa, giống như điên cuồng quay về Uông lão quát. Coi như Lâm Phong là gian nịnh, hắn cũng đồng ý, chí ít hắn sẽ không chết. Nhưng Uông lão đánh đuổi Lâm Phong, lại tuyệt đường sống của hắn.
“Ngươi trách ta? Ngươi không cũng nói hắn là phế vật sao?” Uông lão lạnh lùng đáp lại Vạn Thanh Sơn một tiếng, ánh mắt băng hàn.
“Nhưng ít ra ta không có đuổi hắn đi!” Vạn Thanh Sơn trợn mắt nhìn. Hắn hận! Hắn hôm nay còn trẻ, nắm giữ tiền đồ tốt đẹp, làm sao có thể chết ở chỗ này như thế. Nhưng tình hình bây giờ, đã không phải hắn có muốn chết hay không, mà là chắc chắn phải chết.
“Ngươi bây giờ nói những này, có thể sống mệnh sao?” Uông lão trong mắt loé ra một tia xem thường nồng đậm, khiến Vạn Thanh Sơn càng phẫn nộ.
“Giết!”
Những mã tặc đó cũng sẽ không chờ Vạn Thanh Sơn. Trường đao giơ cao, móng ngựa chạy chồm, hàn quang lấp loé, mang theo từng bộ từng bộ sinh mệnh.
Lúc này, đoàn xe to lớn càng chỉ còn lại mấy người.
“A…” Vạn Thanh Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, móng ngựa xông ra ngoài, muốn bỏ chạy. Hắn không muốn chờ chết.
Bất quá, khi Vạn Thanh Sơn chạy qua trước mặt hai tên mã tặc chặn đường, hai luồng ánh đao đồng thời tỏa ra, thu gặt tính mạng Vạn Thanh Sơn.
“Các ngươi rốt cuộc là ai, tại sao muốn giết ta?”
Đoạn Phong tiến lên một bước, nhìn mã tặc thủ lĩnh, khuôn mặt còn chứa một tia non nớt khí chất tràn ngập vẻ mặt quật cường.
“Thiếu gia, ngươi không nên đáp ứng tộc huynh của ngươi đi tới Hoàng Thành a.” Một bên Uông bá ai thán một tiếng, âm thanh cực kỳ u oán.
“Có biết hay không, ngươi đều phải chết, cần gì phải hỏi nhiều như vậy.” Mã tặc thủ lĩnh bình tĩnh nói, hắn xem Đoạn Phong, giống như đang xem người chết.
“Giết đi.” Một đạo mệnh lệnh từ miệng mã tặc thủ lĩnh phát ra. Nhất thời, có hai người hoành đao mà đứng, sát khí phóng thích.
“Tĩnh Vận tỷ, Uông bá, liên lụy các ngươi.” Đoạn Phong trong thanh âm mang theo một luồng bi thương. Nghe nói thế, Uông bá không ngừng lắc đầu, còn Tĩnh Vận thầm than trong lòng, không nghĩ tới chạy trốn Vân Hải Tông một kiếp, như trước không cách nào tránh khỏi cái chết. Xem ra là số mệnh an bài.
Đúng vào lúc này, một đạo tiếng vó ngựa không quá mãnh liệt từ đàng xa truyền đến, khiến mọi người cảm thấy một luồng chấn động nhẹ nhàng.
“Dừng tay!”
Một đạo tiếng quát vang dội rung động không ngớt. Chỉ thấy xa xa, tuấn mã chạy vội ngày càng gần.
Nhìn thấy bóng người ngồi trên tuấn mã, Đoạn Phong cùng Tĩnh Vận ánh mắt hơi ngưng lại.
“Là Lâm Phong đại ca, còn có Mộng Tình tỷ tỷ.” Đoạn Phong con ngươi lấp loé không yên, không nghĩ tới vào lúc này, Lâm Phong dĩ nhiên tới rồi.
Mã tặc thủ lĩnh cũng quay lại, nhìn về phía Lâm Phong đang chạy nhanh đến, cũng không vội vàng đánh giết Đoạn Phong.
Chốc lát, Mộng Tình đã thúc ngựa trực tiếp đi qua bên cạnh chúng mã tặc, đi tới trước mặt Đoạn Phong.
Nhảy xuống ngựa, Lâm Phong ánh mắt lướt qua rất nhiều thi thể không đầu nằm trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo. Bọn súc sinh này, thủ đoạn thật là tàn nhẫn.
“Lâm Phong đại ca.” Đoạn Phong gọi Lâm Phong một tiếng, trong ánh mắt mang theo lòng cảm kích nồng đậm. Lâm Phong bị Uông lão nói xấu đánh đuổi, nhưng giờ khắc này, Lâm Phong lại liều lĩnh nguy hiểm chạy về cứu bọn họ.
Nhàn nhạt gật đầu, coi như là đáp lại Đoạn Phong, Lâm Phong ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm những mã tặc đó.
“Thân là quân nhân, nhưng giả trang thành mã tặc, tàn sát tử minh của chính mình, các ngươi không cảm thấy nhục nhã sao?”
Lâm Phong lạnh lùng mở miệng, khiến Đoạn Phong bên cạnh sững sờ. Quân nhân?
Mã tặc thủ lĩnh trong mắt loé ra một tia kinh ngạc, nhìn Lâm Phong nói: “Ngươi vì sao nói chúng ta là quân nhân?”
“Mã tặc có như thế kỷ luật nghiêm minh, sẽ hiểu loại trận hình này sao?”
Lâm Phong lạnh lùng nhìn chúng mã tặc một chút. Bọn họ mỗi người đều trầm mặc không nói, đứng ở vị trí của mình, Thiết kỵ dưới trướng cực kỳ yên tĩnh.
Mã tặc là hạng người tán loạn, đám người ô hợp, há có thể lợi hại như vậy? Hơn nữa, trên người hai cỗ mã tặc này, Lâm Phong cảm nhận được một luồng sát khí giống như trên người Xích Huyết Thiết kỵ, chỉ có điều không mãnh liệt bằng.
“Vừa nãy luồng mã tặc kia ngụy trang tốt hơn các ngươi nhiều.” Lâm Phong bổ sung một tiếng.
“Nói như thế, vừa nãy đám người kia bị ngươi giết?” Mã tặc thủ lĩnh mày kiếm nhướng lên, hàn mang từ trong con ngươi lộ ra, lạnh lùng nhìn Lâm Phong.
“Đúng, ta không chỉ giết bọn họ, còn muốn giết các ngươi, đám súc sinh này.”
“Nói khoác không biết ngượng! Nếu ngươi chạy về đến tìm cái chết, vậy ta sẽ tác thành ngươi.” Mã tặc thủ lĩnh hừ lạnh nói: “Giết hắn!”
“Vâng.”
Hai tên muốn giết Đoạn Phong người chạy về phía Lâm Phong, trường đao hàn như nước.
Lâm Phong ánh mắt bình tĩnh, đợi đến khi hai người đó đạp ngựa đến, hắn mới bước chân vi vượt, tay đặt ở bên hông động.
“Bạt Kiếm thuật.”
Mãnh liệt cực kỳ một kiếm trực tiếp cắt ra không gian, kiếm cương chém ra, hai luồng huyết tuyến dâng trào ở cổ mã tặc chạy về phía Lâm Phong.
“Linh Vũ Cảnh giới.” Mã tặc thủ lĩnh tránh qua vẻ kinh ngạc, lập tức thản nhiên nói: “Chẳng trách càn rỡ như thế, hơn nữa đánh giết được đám người vừa nãy. Nguyên lai thực lực không yếu. Nhưng nếu ngươi cho rằng dựa vào chút thực lực này là có thể càn rỡ, vậy ta chỉ có thể nói cho ngươi, ngươi quá mức vô tri.”
Dứt lời, trên người mã tặc thủ lĩnh lại có một luồng khí thế lạnh lẽo bành trướng mà ra, vô cùng cường đại, trực tiếp áp bức tới Lâm Phong.
“Thấy không? Thực lực của ta, Linh Vũ Cảnh tầng ba. Linh Vũ Cảnh tầng một cảnh giới như ngươi trước mặt ta, chỉ có thể trở thành vong hồn dưới đao. Còn bên cạnh ta, đều là Linh Vũ Cảnh tầng hai cảnh giới cường giả, tương tự có thể dễ dàng đánh giết ngươi. Dựa theo hành vi của ngươi, vốn nên là tội chết, nhưng hôm nay ta khoan hồng, miễn đi tội chết của ngươi, chỉ cần ngươi có thể làm bộ hạ của ta.”
Mã tặc thủ lĩnh nảy sinh ái tài chi tâm, chiêu mộ Lâm Phong. Tuy rằng trong miệng hắn nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận, với tuổi tác Lâm Phong có thể đạt đến Linh Vũ Cảnh, tiềm lực tương lai vô hạn, hoàn toàn không phải hắn có thể so sánh. Bởi vậy hắn muốn mời Lâm Phong về đây, làm thủ hạ của hắn, sau đó trở thành lợi kiếm trong tay hắn.
“Tuy rằng thực lực của ngươi còn hơi thiếu sót, nhưng ta có thể ngoại lệ để ngươi làm trợ thủ của ta. Sau đó ta sẽ đề cử ngươi đi tới. Đến lúc đó, tiền đồ của ngươi không thể đo lường.”
“Mặt khác, nếu như ngươi có yêu cầu gì, có thể đưa ra với ta. Chỉ cần có thể đáp ứng, ta đều thỏa mãn ngươi.”
“Còn chưa đủ sao? Ngươi đúng là rất tự tin.”
Lâm Phong cười gằn, bước chân bước ra. Nhất thời một luồng kiếm thế cực kỳ lạnh lẽo tỏa ra, cực kỳ mạnh mẽ.
Thời khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy mình rơi vào vô tận kiếm khí lạnh lẽo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kiếm khí xé rách.
“Kiếm thế.” Mã tặc thủ lĩnh ngơ ngác biến sắc, cả người nhẹ nhàng run rẩy.
“Như bây giờ đây, đủ sao?” Lâm Phong lạnh lùng cười. Bước chân lại tiến thêm một bước, luồng thế đó càng mạnh hơn!
“Lâm Phong đại ca thực lực thật là đáng sợ. Đứng trong luồng kiếm khí này, ta cảm giác lúc nào cũng có thể bị kiếm xé rách.”
Đoạn Phong lẩm bẩm nói nhỏ. Một bên Tĩnh Vận rất tán thành gật đầu. Không ai biết Lâm Phong dĩ nhiên trở nên mạnh như thế, mạnh hơn rất nhiều lần so với thực lực thể hiện ngày đó.
Uông bá thì nhìn bóng người Lâm Phong, ánh mắt không ngừng lấp loé, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Mã tặc thủ lĩnh nghe được Lâm Phong chất vấn, sắc mặt khó coi. Kiếm giả lĩnh ngộ kiếm thế, lực công kích tăng lên mấy lần. Lâm Phong bản thân thực lực đã rất mạnh, thêm luồng kiếm thế này đủ uy hiếp đến hắn, thậm chí có khả năng mạnh hơn hắn. Nghĩ đến cuồng ngôn vừa nãy mình nói ra, hắn chỉ cảm thấy có chút buồn cười.