» Q.1 – Chương 70: Lâm Phong tâm tư
Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 11, 2025
Chương 70: Lâm Phong tâm tư
Mạc Tà đồng dạng kinh hãi không tên, nhìn Nam Cung Lăng đang nổi giận bên ngoài, một lúc lâu mới phản ứng được, khom người nói: “Tông chủ, Mạc Tà biết tội.”
Mạc Tà cùng phụ thân hắn Mạc Thương Lan ở Vân Hải Tông quyền lợi tuy lớn, nhưng Nam Cung Lăng dù sao cũng là tông chủ. Nam Cung Lăng chân chính nổi giận, hắn Mạc Tà không thể không thỏa hiệp nhận sai.
“Hay là bởi vì ta ở trước mặt tông chủ quá mức hung hăng, đưa tới tông chủ bất mãn.” Mạc Tà thầm nghĩ trong lòng, tự mắng mình.
Nam Cung Lăng thấy Mạc Tà nhận sai, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn chút. Lạnh lùng quét Mạc Tà một cái, nói: “Nếu biết sai, lần này ta coi như, lần sau không được tái phạm.”
“Còn về phần cái tên đệ tử ngoại môn kia, là Dư Hạo khiêu khích trước, nói muốn phế hắn tu vi đoạn hắn tay chân. Giết Dư Hạo, xét về tình hình, có thể thứ.”
“Tông môn, nhưng là…” Mạc Tà còn muốn nói nữa. Hắn vẫn không ý thức được nguyên nhân thực sự khiến Nam Cung Lăng tức giận.
“Hả?” Con ngươi Nam Cung Lăng quét qua, ánh mắt lạnh lẽo. Lời Mạc Tà muốn nói ra trong nháy mắt bị nuốt trở lại, trái lương tâm nói: “Tông chủ anh minh.”
Nam Cung Lăng hừ lạnh một tiếng, lúc này mới thôi. Ánh mắt đi xuống, rơi vào người Lâm Phong, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Lâm Phong ngẩng đầu lên, đối diện với Nam Cung Lăng, ánh mắt bình tĩnh mà thâm thúy.
“Lâm Phong!”
“Lâm Phong, không sai. Hiện tại, ngươi là ta Vân Hải Tông đệ tử nội môn.” Nam Cung Lăng tuyên bố, khiến quần chúng trong lòng thầm than. Thực lực của Lâm Phong càng gây nên ái tài chi tâm của tông chủ, tự mình hỏi đến họ tên, cũng ban cho thân phận đệ tử nội môn. Phải biết, những người khác đều không có loại vinh dự này, đều chỉ là sau khi kết thúc vòng thi đấu thứ nhất mới tự mình đi lĩnh nội môn lệnh bài.
Trong mắt Lâm Phong lộ ra vẻ tươi cười. Trong nụ cười tràn ngập một khí tức khác, không có cảm ơn đội ơn.
“Chỉ khi có đủ thực lực, mới có thể nhận được tôn trọng.”
Nam Cung Lăng đã từng nói với Lâm Phong một câu. Hắn không quên. Hôm nay, hắn đứng lên đài Sinh Tử bắt mắt nhất, được vạn người chú ý, không vì cái gì khác, chỉ vì thăm dò thái độ của Nam Cung Lăng. Hiện tại, hắn đã có được đáp án.
Lần trước, Mạc Tà muốn đem hắn giao cho Đại Bằng công tử cùng Lâm Thiên. Nam Cung Lăng tuy không đồng ý, cũng không ngăn cản. Dưới cái nhìn của hắn, tầm quan trọng của một đệ tử ngoại môn và một trưởng lão nội môn không thể so sánh.
Thế nhưng lần này, Mạc Tà lại muốn tính mạng của hắn. Nam Cung Lăng không còn trầm mặc, quát mắng Mạc Tà. Lâm Phong tin tưởng, điều này không chỉ là bởi vì mình biểu hiện ra thiên phú cùng thực lực, còn có Nam Cung Lăng nhất định đã biết chuyện ở chung cổ tuyệt bích, từ lão bắc hoặc lão không nơi đó nghe được chút gì, mới sẽ chút nào không nể mặt Mạc Tà, mà trợ giúp hắn.
Thế nhưng, điều này đã đủ chưa?
Hiển nhiên không có. Đối với Lâm Phong mà nói, không chỉ không đủ, hơn nữa còn rất xa không đủ, so với hắn suy nghĩ, kém mười vạn tám ngàn dặm.
Thời điểm yêu thú tấn công, Mạc Tà đưa hắn vào miệng yêu thú. Việc này, Lâm Phong không tin Nam Cung Lăng không biết.
Hôm nay, Mạc Tà lại một lần ở trước mặt tất cả mọi người, muốn mạng hắn. Nam Cung Lăng, tận mắt nhìn thấy.
Dù vậy, Nam Cung Lăng có trách tội Mạc Tà sao? Theo người khác là trách tội, nhưng trong mắt Lâm Phong, không có. Nam Cung Lăng vẻn vẹn là quở trách Mạc Tà một câu, rồi muốn hắn cảm ơn đội ơn, báo đáp tông môn sao?
Lâm Phong đến từ Địa cầu, không có nô tính. Đối với kẻ hai lần suýt chút nữa lấy đi mạng mình, Nam Cung Lăng tùy ý hai câu quát mắng là đủ sao? Kém quá xa… Trưởng lão nội môn chung quy là trưởng lão nội môn, đệ tử ngoại môn chung quy vẫn là đệ tử ngoại môn, mặc dù đệ tử ngoại môn này thiên phú xuất chúng, bước vào nội môn.
“Ta cùng Mạc Tà trong lúc đó, chỉ có một người. Có ta không hắn, có hắn, không ta.”
Lâm Phong ở trong lòng thầm nói. Giữa hắn và Mạc Tà, Nam Cung Lăng, hoặc là nói Vân Hải Tông, chỉ có thể lựa chọn một người. Lựa chọn hắn, Vân Hải Tông là tông môn của hắn. Nếu lựa chọn Mạc Tà, hắn không chỉ không sẽ vì Vân Hải Tông hiệu lực, thậm chí có thể đứng ở phía đối địch với Vân Hải Tông, bởi vì hắn thù hận Mạc Tà, nhất định phải giết Mạc Tà để rửa nhục. Khi đó Vân Hải Tông can thiệp, hắn liền không thể không đứng ở phía đối lập với Vân Hải Tông.
Bất quá Lâm Phong hắn vẫn không có ngu đến mức cho rằng chỉ bằng biểu hiện bây giờ liền có thể làm cho Nam Cung Lăng lựa chọn hắn. Lúc này mới vẻn vẹn là bắt đầu mà thôi. Lần tông môn thi đấu này, hắn nhất định phải khiến Mạc Tà trông đẹp mắt!
Ánh mắt kiên nghị, Lâm Phong bước chân nâng lên, đi xuống đài. Mỗi một bước, đều trầm ổn như núi.
Lông mày Nam Cung Lăng nhíu lại, trong con ngươi tinh mang lấp lóe. Người này thật sâu, thâm thúy, cứng cỏi. Với thiên phú của hắn, muốn không thành tài cũng khó khăn.
“Thật mạnh, thật cuồng.” Có người thấp giọng nói.
“Nếu như ta có thực lực mạnh như vậy, nhất định giống như hắn cuồng. Bất quá hiện tại ta, mười cái cũng không phải là đối thủ của hắn. Lâm Phong, cái tên này ta nhớ kỹ.”
“Ngươi nhớ kỹ thì đã sao, người khác ai nhận ra ngươi. Bất quá hắn thật lợi hại, Trầm Thần, người được coi là đệ tử ngoại môn số một của chúng ta, ở trước mặt hắn chỉ là cái rắm.”
“Cái gì đệ tử ngoại môn số một, người chân chính lợi hại sẽ không khắp nơi hiển lộ. Trầm Thần hắn làm sao có thể so với Lâm Phong, cùng Lâm Phong xách giày cũng không xứng.”
Hai người xì xào bàn tán, nhưng lại không biết sau lưng họ cách đó không xa, một người sắc mặt lạnh lẽo. Người này, chính là Trầm Thần, người được coi là đệ tử ngoại môn số một, người đã khiêu khích sỉ nhục Lâm Phong ở Tinh Thần Các, lại bị Lâm Phong sắp đặt một ván.
“Ít nhất trong các đệ tử ngoại môn, ta xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.”
Nhớ lại những lời mình đã nói trước mặt Lâm Phong, Trầm Thần chỉ cảm thấy không có chỗ dung thân. Mặc dù lời nói của hai người phía trước thô tục chút, nhưng cũng thực sự nói thật. Ở trước mặt Lâm Phong, hắn là cái rắm gì!
Dư Hạo, người sở hữu Kiếm Vũ Hồn, chỉ một kiếm, bị chém giết!
“Hay là hắn căn bản cũng không có để ta vào mắt đi.” Tâm trạng Trầm Thần cực kỳ phức tạp.
Sự thực cũng đúng như Trầm Thần suy nghĩ như vậy. Lâm Phong, xác thực chưa hề để hắn vào mắt. Một đệ tử ngoại môn mà kiêu ngạo tự nhận mình là số một, người như vậy ánh mắt có hạn, thành tựu cũng có hạn.
“Tên nhà ngươi, có thể so với ta lợi hại không biết bao nhiêu.” Nhìn thấy Lâm Phong đi về tới, Hàn Man ở ngực Lâm Phong đấm một quyền. Tên này cho mình bất ngờ sao lúc nào cũng kích thích vậy.
“Ừm, Lâm Phong, ngươi thật lợi hại.” Tĩnh Vân trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, thật không biết tên này làm sao tu luyện.
Những người xung quanh ước ao nhìn đám người họ. Hàn Man cùng Tĩnh Vân mấy người đều là đệ tử ngoại môn, nhưng cũng giao hảo với Lâm Phong. Với thiên phú của Lâm Phong sau này nhất định sẽ được trọng dụng, Hàn Man mấy người cũng liền có thể đạt được chỗ tốt rồi. Họ sao lại không sớm chút nhận thức Lâm Phong chứ?
Lâm Phong nhún vai một cái, quay về Hàn Man cười nói: “Ngươi lúc nào đi tới?”
“Khà khà, vừa vặn không ai đi tới, ta cũng ngứa tay.” Hàn Man nhếch miệng cười, hướng về phía đài Sinh Tử đi đến.
Bởi vì Lâm Phong vừa nãy biểu hiện thực sự quá kinh diễm, hiện tại đi tới không nghi ngờ gì sẽ làm nổi bật sự yếu kém của mình, bởi vậy tất cả mọi người đang đợi, lúc này mới để Hàn Man bước lên đài Sinh Tử.
Nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người, Hàn Man tên này không một chút nào biết điều, giống như Lâm Phong, lại trực tiếp đi tới đài Sinh Tử cao nhất kia. Ngay cả Lâm Phong cũng kinh ngạc, tên này…
“Ta cũng không quen biết người nào. Đệ tử nội môn cảnh giới Linh Vũ Cảnh tầng một, ai tới?”
Hàn Man đứng trên đài Sinh Tử, âm thanh thô lỗ truyền ra, làm cho tất cả mọi người con mắt đều trợn tròn lên, lại một tên cực phẩm a! !
Lâm Phong đồng thời khiêu chiến hai vị đệ tử nội môn, phá kỷ lục. Còn Hàn Man, hắn thậm chí ngay cả tên đệ tử nội môn cũng không đọc ra, không chọn mục tiêu khiêu chiến, tùy tiện gọi người tới chiến hắn. Chưa từng có ai…
Con mắt Lâm Phong khẩn trương nhìn chằm chằm Hàn Man, há miệng, không nói gì!
“Xì.” Tĩnh Vân không nhịn được cười ra tiếng. Tên này, thật là làm người ta bất đắc dĩ.
Cả vùng không gian đều yên tĩnh một lúc lâu, lúc này mới có một đệ tử nội môn bước lên đài Sinh Tử, cất cao giọng nói: “Ta đến đây đi.”
“Được, ta tên Hàn Man.”
“Vương Hàn.”
“Ta liền yêu thích người sảng khoái, đánh đi.” Hàn Man cười lớn một tiếng, khí tức hồn hậu của đại địa tỏa ra. Trong nháy mắt, thân thể Hàn Man, phảng phất dung hợp làm một thể với đại địa. Đứng trên đài Sinh Tử, hắn chính là đại địa, đại địa chính là hắn.
“Oanh…”
Hàn Man bước chân một bước, nhất thời đài Sinh Tử mãnh liệt rung động. Trái tim mọi người cũng theo rung lên. Lực lượng áp bức dâng trào hồn hậu, giáng lâm lên người Vương Hàn.
“Lại là thế!” Bầu trời hẻm núi, trong con ngươi Nam Cung Lăng, hết sạch lấp lóe, phi thường khiếp sợ. Lâm Phong một cái yêu nghiệt cũng coi như, lúc này tên đệ tử ngoại môn cường tráng này, lại cũng lĩnh ngộ thế. Tuy rằng dựa vào sức mạnh vũ hồn, đối với thế lĩnh ngộ cũng không thâm bằng Lâm Phong, sản sinh lực áp bức mạnh mẽ như vậy, nhưng như trước xem như là thiên tài.
“Ha ha, thịnh cực tất suy, suy cửu tất thịnh. Ta Vân Hải Tông vắng lặng nhiều năm như vậy, rốt cục xuất hiện hai đệ tử ra dáng.”
Trong mắt Nam Cung Lăng hơi có chút vui mừng. Không nghi ngờ chút nào, đây là thu hoạch lớn nhất của lần tông môn thi đấu này.
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại: