» Q.1 – Chương 67: Muôn người chú ý
Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 11, 2025
Chương 67: Muôn người chú ý
“Ta còn thực sự là sống được thiếu kiên nhẫn.” Lâm Phong khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, có mấy phần tà dị.
“Ha ha, thấy quá phế vật, nhưng chưa bao giờ từng thấy loại phế vật một lòng muốn chết như ngươi.” Dư Hạo kiêu căng cực kỳ, nhìn Lâm Phong nói: “Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ tác thành cho ngươi, đợi được tông môn thi đấu sau khi, chính là giờ chết của ngươi.”
Một đệ tử ngoại môn mà thôi, giết cũng là giết, huống hồ nơi này vẫn là Phong Vân hạp, khu vực Sinh Tử đài, chết một người tính là gì.
“Không cần đợi đến tông môn thi đấu sau khi, ta đây liền cho ngươi cơ hội.”
Lâm Phong lắc lắc đầu, khiến Dư Hạo không hiểu ra sao. Lập tức, Lâm Phong bước chân nhấc lên, hướng về phương hướng Sinh Tử đài mà đi.
“Lâm Phong, ngươi muốn làm gì?” Tĩnh Vân cả kinh, quay về Lâm Phong hô.
“Tĩnh Vân, ngươi nên tin tưởng Lâm Phong, gã này đều là có thể chế tạo kinh hỉ.” Hàn Man kéo Tĩnh Vân nói, tuy rằng cùng Lâm Phong quen biết thời gian không lâu, nhưng Hàn Man thực sự kính phục Lâm Phong, nghĩa khí ngút trời, vì bằng hữu có thể xông pha giết chóc, hơn nữa, lần lượt mang đến cho bọn họ kinh hỉ, tuy rằng những kinh hỉ này có chút kịch tính.
Ánh mắt Tĩnh Vân hơi ngưng lại, nhìn Hàn Man, khẽ gật đầu. Không sai, Lâm Phong, dường như đều có thể mang đến cho họ kinh hỉ.
Chỉ là Tĩnh Vân vẫn không nhịn được một tia lo lắng, đi tới Sinh Tử đài khiêu chiến đệ tử nội môn, đây không phải chuyện đùa. Người có thể bước vào nội môn đều dựa vào thực lực, không có may mắn. Muốn vào nội môn, phải xuất sắc hơn những đệ tử nội môn trước đây.
“Hả?” Dư Hạo nhíu mày, vẫn chưa phản ứng lại. Hàn Man và Tĩnh Vân trong nháy mắt hiểu rõ ý Lâm Phong là vì họ hiểu rõ Lâm Phong. Còn Dư Hạo vô cùng kiêu ngạo, hắn làm sao nghĩ đến chuyện Lâm Phong sắp làm, thậm chí, hắn căn bản không hề nghĩ theo hướng đó.
Thấy Liễu Phỉ đã đi xuống Sinh Tử đài, Dư Hạo cười cợt, bóng người lóe lên, hướng về phía Liễu Phỉ mà đi. Một nữ nhân xinh đẹp có thiên phú như vậy, nhất định phải chiếm được.
Không gian rộng lớn, từng tòa Sinh Tử đài đứng vững đó. Đệ tử ngoại môn có thể đồng thời bước lên những Sinh Tử đài khác nhau, khiêu chiến những người khác nhau.
Tuy nhiên, mọi người dường như có ngầm hiểu nhau, sẽ không cùng lúc leo lên Sinh Tử đài, như vậy càng có thể thu hút ánh mắt của mọi người.
Đương nhiên, những người khiêu chiến kia cũng sẽ không leo lên tòa Sinh Tử đài cao nhất. Quá khoa trương! Đệ tử ngoại môn, họ không muốn tỏ vẻ quá ngông cuồng, gây bất mãn cho tiền bối tông môn. Chỉ có những người thực sự có thiên phú mạnh mẽ mới dám leo lên đó để tiến hành khiêu chiến, để ánh mắt của mọi người tập trung vào một thân.
Lúc này, bóng người Vương Mãng lóe lên, đang muốn đi tới Sinh Tử đài.
Nhưng đúng lúc này, Vương Mãng thấy một người khác cũng giống như hắn, hướng Sinh Tử đài mà tới.
“Bằng hữu.” Vương Mãng cười khẽ, quay về Lâm Phong hô một tiếng. Hắn xếp hạng thứ ba trong số các đệ tử ngoại môn, thực lực xuất chúng, tin rằng Lâm Phong hẳn là nhận ra hắn, để hắn đi khiêu chiến trước.
Tuy nhiên, điều khiến Vương Mãng có chút bất ngờ là, Lâm Phong chỉ liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt gật đầu, tiếp tục đi tới, dường như không có ý định để hắn đi trước.
Vương Mãng nhíu mày. Hắn có tiếng tăm rất lớn trong ngoại môn, không ngờ Lâm Phong không nể mặt như vậy. Đang định mở miệng, ánh mắt Vương Mãng lại hơi ngưng lại, miệng há hốc ở đó, nhất thời không nói nên lời.
“Người điên.” Vương Mãng trong miệng phun ra hai chữ, lập tức tại chỗ quay lại, nhường Lâm Phong lên trước. Gã này thế mà lại trực tiếp đi tới tòa Sinh Tử đài nằm ở vị trí trung tâm. Thật tùy tiện! Đây vẫn là người đầu tiên dám chạy đến nơi đó trong ngày hôm nay.
Không chỉ có Vương Mãng, lúc này những người khác cũng đều nhìn thấy Lâm Phong đi về phía tòa Sinh Tử đài ở trung tâm, không khỏi con ngươi co lại một hồi, tiếng kinh hô từng trận, hỏi thăm người kia là ai.
“Là hắn, người này không phải bị huyễn ma yêu thú nuốt chửng sao, hắn lại vẫn sống sót?” Có người nhìn thấy Lâm Phong bị huyễn ma yêu thú nhấn chìm kinh ngạc thốt lên, cực kỳ kinh ngạc.
“Gã này. . .” Hàn Man, Tĩnh Vân cùng Phá Quân cũng một trận ngạc nhiên. Gã này, thật sự không làm người ta bớt lo a, không hề biết khiêm tốn làm việc.
Tuy nhiên, khóe miệng Hàn Man lại ngậm lấy từng tia ý cười. Hắn luôn cảm giác Lâm Phong mạnh hơn hắn, mạnh hơn rất nhiều. Cái cảm giác này đã có từ khi hắn chưa gặp Lâm Phong, có lẽ là vì trong lòng hắn đối với Lâm Phong có một loại tín phục khó tả.
Trên hẻm núi, con ngươi Mạc Tà co lại một hồi. Làm sao có thể, tiểu tử này làm sao có thể còn sống sót.
Một đệ tử ngoại môn bị huyễn ma yêu thú nuốt chửng đi rồi, làm sao còn có thể sống trở về?
“Là hắn.” Giống như Mạc Tà, Nam Cung Lăng cũng chấn kinh. Lập tức ánh mắt lóe lên. Được, lại vẫn sống sót, như vậy hắn cùng Bắc lão cùng Không lão cũng dễ giao.
“Ha ha, tiểu tử này, như vậy mà còn không chết.” Trong căn phòng nhỏ truyền đến một giọng nói sảng khoái, nghe có vẻ đang chửi bới Lâm Phong, nhưng ngữ khí lại vô cùng vui vẻ.
“Tiểu tử ngươi đúng là lại cho lão già ta một niềm vui bất ngờ a.” Bắc lão nhìn Lâm Phong cười khổ. Lần đầu tiên đối với tên tiểu tử này ấn tượng đã không tệ, sau đó lần thứ hai nhìn thấy hắn, càng phát hiện Lâm Phong rung lên chung cổ tuyệt bích tám mặt, khiến hắn chấn động mạnh mẽ một lần. Mà lần này, Lâm Phong bị yêu thú mang đi, lại không bị thương chút nào trở về, quả thực có thể nói là kỳ tích.
Lúc này, Dư Hạo đã đi tới bên cạnh Liễu Phỉ, vừa vặn nhìn thấy Lâm Phong leo lên Sinh Tử đài, không khỏi cười nói: “Phỉ Phỉ, loại phế vật này còn dám leo lên Sinh Tử đài, thật không biết sống chết.”
Liễu Phỉ nhíu mày, đối với cách xưng hô của Dư Hạo có chút khó chịu. Ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về Sinh Tử đài nhìn tới, đôi mắt đẹp không khỏi lóe qua một tia dị mang.
“Hắn không chết!”
Liễu Phỉ vô cùng kinh ngạc, lập tức trong đôi mắt đẹp càng lộ ra một nụ cười.
“Không chết vừa vặn, chờ ta tự mình đánh bại ngươi, để ngươi nhục nhã trước mặt ta.”
Dư Hạo nhìn thấy nụ cười tràn đầy mị lực của Liễu Phỉ không khỏi có chút thất thần, hào khí nói: “Phỉ Phỉ, lần trước buông tha phế vật này, lần này ngươi chỉ cần mở miệng, chờ hắn khiêu chiến xong, ta đi giết hắn.”
“Ngươi giết hắn?” Liễu Phỉ nhìn Dư Hạo một chút. Dư Hạo mặc dù là người sở hữu Kiếm Vũ Hồn, lực công kích cực mạnh, nhưng một năm nay tâm tư đều không dùng vào việc tu luyện, thực lực vẫn dừng lại ở Linh Vũ Cảnh tầng một. Nếu đối đầu với Lâm Phong, ai chết vào tay ai còn chưa biết.
Hơn nữa, Liễu Phỉ trong lòng càng nghiêng về Lâm Phong có thể thắng.
“Đúng, chỉ cần ngươi gật đầu, ta liền giết hắn.” Dư Hạo cười nói.
“Dư Hạo. . .”
Nụ cười của Dư Hạo vẫn còn treo trên mặt, một giọng nói đột ngột truyền đến.
“Dư Hạo, lăn lên đây đi.”
Lâm Phong đứng trên sàn chiến đấu cao nhất, quan sát tất cả mọi người, đầu hơi ngẩng lên, nhìn đám người trên bầu trời hẻm núi. Hôm nay, hắn chính là muốn đứng ở nơi này, nơi cao nhất, bắt mắt nhất, kiêu ngạo nhất.
Nụ cười của Dư Hạo cứng đờ ở đó. Hắn vừa nãy căn bản không hề nghĩ theo hướng đó. Giờ khắc này nghe được tiếng hô của Lâm Phong hắn mới tỉnh ngộ. Hóa ra ý của Lâm Phong là muốn khiêu chiến hắn. . .
Trên tông môn thi đấu, bị người khiêu chiến là sỉ nhục, bởi vì chỉ khi thực lực ngươi kém, bị người coi thường, người khác mới dám khiêu chiến ngươi.
Mà hiện tại, Dư Hạo hắn lại bị điểm danh khiêu chiến, hơn nữa ngay lúc nãy hắn còn ở trước mặt Liễu Phỉ nói khoác chỉ cần đối phương gật đầu liền giết Lâm Phong.
Nhưng không ngờ, lời của hắn vừa nói xong, Lâm Phong chủ động khiêu chiến hắn, ngay trước mặt vô số người, tát vào mặt hắn.
Sắc mặt Dư Hạo âm u, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong.
“Phỉ Phỉ, gã này khiêu chiến vừa vặn, ta đây liền đi thay ngươi giết hắn, tên phế vật này.”
Dư Hạo như cũ không quên thể hiện sự kiêu ngạo của mình, nhấc chân lên, âm trầm đi về phía Sinh Tử đài.
Tất cả mọi người một mảnh thổn thức, Lâm Phong thật cuồng a.
Hắn không chỉ trực tiếp đi tới Sinh Tử đài cao nhất, hơn nữa còn khiêu chiến Dư Hạo.
Trong số các đệ tử nội môn, Dư Hạo tuyệt đối không phải là một trong số những người yếu nhất. Trước tông môn thi đấu, đệ tử ngoại môn đã thu thập xong tư liệu đệ tử nội môn, khóa chặt một số danh sách có thể khiêu chiến. Dư Hạo, hắn còn cách danh sách này rất xa. Là người sở hữu Kiếm Vũ Hồn, thực lực của hắn mạnh hơn không ít so với đệ tử nội môn bình thường. Không ai sẽ nghĩ tới lại có người khiêu chiến hắn.
Dư Hạo cũng không hề nghĩ tới.
Đi tới Sinh Tử đài đến trước mặt Lâm Phong, ánh mắt Dư Hạo âm trầm: “Vốn muốn cho ngươi sống thêm chút lát, nhưng ngươi tự mình muốn tìm chết.”
“Ta còn không vội giết ngươi.” Lâm Phong cười khẽ, không nhìn Dư Hạo nữa, ánh mắt lần thứ hai quét về phía đám đông.
“Lý Lâm, ngươi cũng lăn lên đây đi.”
Lâm Phong trong miệng phun ra một tiếng, ở Tinh Thần các, Lý Lâm không dám làm gì Trầm Thần, liền trút giận lên bản thân hắn. Món nợ này, Lâm Phong nhớ kỹ đây.
Ánh mắt mọi người lần thứ hai ngưng lại. Lý Lâm, lại là một đệ tử nội môn. Gã này, hắn muốn làm gì?
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại: