» Q.1 – Chương 53: Tâm có mãnh hổ

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 11, 2025

Chương 53: Tâm có mãnh hổ

“Là hắn… chẳng trách, chẳng trách hắn lại đối với ta như vậy. Chẳng trách Nạp Lan Hải cùng đám người kia bị tiêu diệt toàn bộ.” Đồng tử Nạp Lan Phượng co lại, trong lòng kinh hãi. Hóa ra đó là Lâm Phong, người mà nàng đã phái người đi ám sát.

Nhớ lại hành động của Lâm Phong ở Thính Phong tửu lâu, Nạp Lan Phượng thấy cay đắng trong lòng. Nàng có tư cách gì mà muốn Lâm Phong phải để mắt đến nàng? Thậm chí, trong lòng Nạp Lan Phượng còn dấy lên một chút hối hận.

Nhìn thấy sự khiếp sợ của đám người Lâm gia, mọi người đều khẽ nheo mắt, thầm đoán rốt cuộc người này là ai mà lại khiến người của Lâm gia biến sắc đến vậy.

“Không thể nào! Ngươi làm sao có thể mạnh như vậy được?” Lâm Thiên vẫn không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt là sự thật. Thiếu niên thiên tài cuồng ngạo, ngang ngược đến vậy, lại chính là kẻ mà trước đây hắn vẫn luôn xem thường, vẫn luôn coi là phế vật – Lâm Phong. Sự chênh lệch tâm lý này thật khó mà chịu đựng nổi.

“Không có gì là không thể. Là ta, Lâm Phong, cái tên ‘phế vật’ bị các ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ, trục xuất khỏi gia tộc!”

Giọng Lâm Phong lạnh nhạt. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại như từng đợt sóng vỗ mạnh vào tâm trí mọi người trong Lâm gia, khiến lòng họ run rẩy. Lâm Phong cường hãn đến vậy, lẽ ra đây phải là vinh quang của Lâm gia họ. Họ đáng lẽ phải reo hò trước sự mạnh mẽ của Lâm Phong, nhưng cảnh tượng lúc này lại trông thật trào phúng. Kẻ bị họ đuổi ra khỏi cửa lại không ai sánh kịp.

“Oanh!” Toàn thân mọi người chấn động. Lại là Lâm Phong, đứa con bị bỏ rơi của Lâm gia… Kẻ được đồn đại là cực kỳ phế vật, bị Lâm gia ruồng bỏ. Tại sao lại như thế này? Chẳng lẽ những lời đồn đều là giả?

Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay quá đỗi chấn động. Không ai ngờ Thu Nguyên Hạo lại xuất hiện, càng không ai ngờ rằng thiên tài đột ngột xuất hiện mà họ chứng kiến lại là kẻ phế vật bị bỏ rơi trong truyền thuyết.

“Chẳng trách hắn muốn đeo mặt nạ!”

“Lâm Thiên, ngươi hung hăng, cuồng ngạo, không coi ai ra gì, cũng chỉ có thể ngang ngược trong gia tộc mình thôi. Theo ta thấy, đừng nói thiên tài, ngươi chính là một tên ngu xuẩn. Lâm Bá Đạo, Đại trưởng lão, thực lực của các ngươi không bằng phụ thân ta, ngay cả vài chiêu của cha ta cũng không đỡ nổi, nhưng lại cấu kết với Thái Thượng trưởng lão, mưu đoạt chức gia chủ của phụ thân ta, hơn nữa còn trục xuất hai cha con ta khỏi gia tộc. Các ngươi dựa vào ai và Thái Thượng trưởng lão dựa vào ai? Không phải là dựa vào thiên phú của Lâm Thiên sao? Cho rằng Lâm Thiên sẽ có một ngày một bước lên mây, cho nên không để phụ thân ta và ta vào mắt.”

“Thế nhưng, hiện tại mọi người đều nhìn thấy, Lâm Thiên trước mặt ta, chẳng đáng là gì. Các ngươi có cảm thấy buồn cười không, có thấy xấu hổ không? Còn nữa, các ngươi có cảm thấy hối hận không? Đương nhiên, ta biết dù hối hận các ngươi cũng sẽ không thừa nhận, bất quá, ngày hôm nay, mới chỉ là vừa mới bắt đầu. Ta chỉ là để chứng minh sự buồn cười, sự ngu xuẩn, bộ mặt dơ bẩn của các ngươi. Tương lai, ta còn sẽ trở lại Lâm gia, đòi lại tất cả những gì các ngươi đã gây ra cho hai cha con ta.”

Lâm Phong vốn ít lời, đột nhiên không còn trầm mặc nữa. Mỗi lời hắn nói ra đều như mũi kim đâm vào nội tâm mọi người trong Lâm gia, khiến trái tim họ run rẩy.

Lâm Phong nói không sai. Sở dĩ người Lâm gia dám phản Lâm Hải mà tán thành Lâm Bá Đạo làm gia chủ, không phải vì Lâm Bá Đạo rất mạnh – thực lực của hắn còn không bằng Lâm Hải. Tất cả, chỉ là vì thiên phú của Lâm Thiên. Họ cho rằng dựa vào thiên phú của Lâm Thiên, tương lai sẽ không lường được, Lâm gia cũng sẽ nước lên thuyền lên, đạt được chỗ tốt.

Thế nhưng họ tuyệt đối không ngờ rằng, họ lấy lòng Lâm Thiên, lại đẩy một đệ tử gia tộc thiên tài hơn Lâm Thiên rất nhiều ra khỏi gia tộc… Hơn nữa, đệ tử này, tương lai còn có khả năng là chủ nhân tương lai của Lâm gia.

Đây, còn mới chỉ là bắt đầu mà thôi… Với thiên phú của Lâm Phong, tương lai hắn sẽ mạnh đến đâu? Lâm Thiên, liệu có thể đuổi kịp không?

Tại sao một nhân vật thiên tài như vậy, lại bị họ trục xuất khỏi gia tộc? Tại sao ngày đó khi Lâm Phong đánh bại Lâm Hoành, lại không ai cho hắn một cơ hội để tỏa sáng hào quang của mình, như thể tất cả mọi người đều đã mặc định hắn không bằng Lâm Thiên? Cho đến giờ khắc này, Lâm Phong đứng trên đài chủ chiến cao vút, kiêu ngạo nhìn xuống mọi thiên tài, quan sát tất cả.

Có hối hận không? Người Lâm gia đương nhiên hối hận. Họ biết, tất cả đã không thể cứu vãn được nữa. Họ đã bỏ lỡ một thiên tài chấn động Dương Châu thành. Dù là người từ Hoàng Thành đến, cũng không bằng Lâm Phong.

“Súc sinh! Ngươi câm miệng cho ta!” Lâm Bá Đạo không nói gì phản bác Lâm Phong, thẹn quá hóa giận.

“Lâm Bá Đạo, ngươi không tuân theo đạo hiếu, cướp đoạt chức gia chủ mà gia gia truyền cho phụ thân ta, ý đồ lật đổ Lâm gia. Ngươi bất chấp tình nghĩa huynh đệ và huyết thống ruột thịt, chỉ một lòng muốn giết phụ thân ta và ta. Lâm Bá Đạo, ngươi mới thật sự là súc sinh không bằng. Ta lấy làm nhục khi phải chung sống với ngươi. Dù bây giờ đã thoát ly khỏi Lâm gia, ta vẫn cảm thấy nhục nhã vì đã từng có liên quan đến ngươi.”

Mỗi lời Lâm Phong nói ra đều sắc bén cực kỳ, đâm thẳng vào lòng Lâm Bá Đạo.

Lâm Phong hắn trầm mặc, không có nghĩa là hắn không giỏi ăn nói. Muốn so lời nói lăng mạ người khác, ai có thể so với hắn, kẻ đã làm người hai đời?

Lồng ngực Lâm Bá Đạo phập phồng, giận đến không nhẹ.

“Nạp Lan thành chủ, đứa con bị bỏ rơi của Lâm gia ta không coi trưởng bối ra gì, hôm nay ta ở đây dọn dẹp môn hộ, ngươi sẽ không trách ta chứ?” Lâm Bá Đạo ngẩng đầu, nhìn về phía Nạp Lan Hùng nói.

“Đây là việc của Lâm gia, ta đương nhiên sẽ không can dự.” Nạp Lan Hùng nhàn nhạt đáp lời.

Thấy hai người kẻ xướng người họa, Lâm Phong trong lòng cười gằn. Hắn đã làm bị thương và sỉ nhục Nạp Lan Phượng, đã gây thù oán với Nạp Lan Hùng rồi. Lâm Bá Đạo chẳng qua chỉ là hỏi thêm một lần. Dù hắn không động đến Lâm Phong, e sợ Nạp Lan Hùng cũng sẽ tự mình ra tay.

“Dương Châu thành hội vũ, trong mắt ta, không bằng chó má. Chỉ cần người của Nạp Lan gia thành chủ các ngươi thắng, lại không thua nổi. Ta thấy loại hội vũ này, sau này vẫn là không nên tổ chức thì hơn. Người khác thiên phú xuất chúng ngược lại sẽ gặp phải sự đố kỵ của các ngươi, bị hạ độc thủ. Thành chủ Dương Châu thành, thật là trò cười.”

Đồng tử Lâm Phong sâu thẳm, lạnh lùng vô tình. Lời nói của hắn thấu vào nội tâm mọi người. Loại hội vũ này, sau này vẫn là không nên tham gia thì hơn.

“Lâm Thiên, ngươi không phải muốn mạng ta sao? Bây giờ, ta sẽ lấy mạng của ngươi.”

Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, bước chân tiến về phía trước. Lòng Lâm Bá Đạo giật mình, đứng chắn trước người Lâm Thiên, lạnh lùng nhìn Lâm Phong.

“Ngươi cho rằng cái này hữu dụng?” Lâm Bá Đạo thấy Lâm Phong lại bắn kiếm ra, hừ lạnh một tiếng, khí tức mạnh mẽ phóng thích ra.

“Lướt qua.”

Bóng người Lâm Phong đột nhiên biến mất tại chỗ, bất quá, lại không tiến gần đến vị trí của Lâm Bá Đạo và Lâm Thiên, mà là lướt đi xa…

“Không tốt!”

Nạp Lan Hùng kinh hãi biến sắc, đứng dậy, thân thể trực tiếp bay vút đi, thẳng đến chỗ Lâm Phong. Mục tiêu của Lâm Phong, là Nạp Lan Phượng!

Nạp Lan Phượng lúc này cũng phát hiện bóng người Lâm Phong lại đang tiến về phía mình, đồng tử khẽ co lại. Thần quyền bá đạo ầm ầm đánh ra, bất quá nhuyễn kiếm của Lâm Phong chỉ là tùy ý vung lên, quyền ảnh liền biến mất không dấu vết. Khoảnh khắc tiếp theo, một thanh trường kiếm mềm mại lạnh lẽo đặt trên cổ nàng, lạnh lẽo, thấu xương.

“Ngươi dám?” Nạp Lan Hùng quát lên một tiếng lớn, hạ xuống cách Lâm Phong không xa.

“Ngươi mà bước thêm một bước, ta sẽ giết.” Giọng Lâm Phong lạnh lẽo, không mang theo bất cứ cảm xúc gì. Không ai hoài nghi hắn. Chỉ cần Nạp Lan Hùng tiến gần thêm một bước nữa, Lâm Phong rất có thể sẽ hạ thủ với Nạp Lan Phượng.

Nạp Lan Phượng nhìn đôi đồng tử đen nhánh của Lâm Phong. Chưa bao giờ nàng cảm thấy thất vọng như vậy. Trong mắt Lâm Phong, nàng chỉ là một thứ rác rưởi, một phế vật có thể bị bắt làm con tin bất cứ lúc nào. Lúc này Nạp Lan Phượng đương nhiên đã hiểu rõ, Lâm Phong, từ rất sớm đã nghĩ kỹ phải bắt nàng, coi nàng là con tin.

Mọi người đều im lặng nhìn Lâm Phong. Nam tử kỳ lạ từ trên trời giáng xuống này, cuồng ngạo vô biên.

Khi mọi người đều cho rằng hắn không có đầu óc, lại dám đồng thời đắc tội tất cả các gia tộc, hắn lại khiến mọi người kinh ngạc thêm một lần nữa.

Có lẽ, khi Lâm Phong đến tham gia hội vũ, đã lường trước được tất cả những chuyện có thể xảy ra. Dù Thu Nguyên Hạo xuất hiện là một bất ngờ, vẫn không thể phá vỡ kế hoạch của hắn. Hắn dám đắc tội tất cả mọi người, bởi vì đã sớm bố trí kỹ lưỡng đường lui. Và đường lui này, chính là Nạp Lan Phượng.

Đây vốn là một ý tưởng điên rồ, và chỉ có một kẻ mạnh mẽ lại điên cuồng như Lâm Phong, mới có một kế hoạch táo bạo, điên rồ mà lại tinh chuẩn đến vậy.

Dùng những lời lẽ cuồng ngạo vô biên thu hút sự chú ý của mọi người, đợi đến lúc Lâm Bá Đạo muốn báo thù, hắn lại cho mọi người một bất ngờ, bao gồm cả Nạp Lan Hùng.

Lúc này, Lâm Bá Đạo, Nạp Lan Hùng và đám người khác, trước mặt thiếu niên Lâm Phong, như những thằng hề, bị tùy ý dắt mũi.

Thiên tài Lâm Phong, tâm có mãnh hổ, tế khứu sắc vi!

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 533: Hồn Tuyền Ngọc Lộ

Q.1 – Chương 532: Đường gia thiên kim

Chương 252: Kiếm Sát Tập