» Q.1 – Chương 31: Trò hay khai mạc

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 11, 2025

Chương 31: Trò hay khai mạc

Lâm Hải cùng Lâm Phong hướng về phía đài cao chủ vị đi đến. Ở đó, Lâm Phách Đạo, Đại trưởng lão, Lâm Hạo Nhiên cùng Lâm Thiên đang ngồi thẳng, cao cao tại thượng, hệt như chủ nhân Lâm gia.

Thấy Lâm Hải cùng Lâm Phong đến gần, Đại trưởng lão Lâm Chấn đứng dậy, cất cao giọng nói:
“Đã đến rồi à? Buổi họp thường niên bắt đầu đi.”

Lâm Hải nghe vậy thì dừng bước, chỉ chăm chú nhìn Lâm Chấn, khiến ánh mắt mọi người trong Lâm gia hơi ngưng lại, không hiểu Lâm Hải định làm gì.

“Lâm Hải, ngươi làm gì vậy?” Lâm Chấn thấy Lâm Hải dừng lại, hỏi.

“Hừ, Lâm Chấn, ta hỏi ngươi, hiện tại Lâm gia, ai là gia chủ?” Lâm Hải lạnh lùng nói.

Đại trưởng lão Lâm Chấn ánh mắt ngưng lại, sắc mặt khó coi, nhưng vẫn đáp lời:
“Đương nhiên là ngươi, Lâm Hải.”

“Vậy ta hỏi ngươi lại, Lâm gia họp thường niên, có phải là đại sự hạng nhất của Lâm gia hay không?” Lâm Hải nhìn thẳng Lâm Chấn, tiếp tục hỏi.

“Đương nhiên, hàng năm Lâm gia họp thường niên đều là thời khắc quan trọng nhất của Lâm gia.”

“Rất tốt, ta còn muốn hỏi ngươi, đại sự hạng nhất của Lâm gia, do ai chủ trì?”

Nghe Lâm Hải hỏi, sắc mặt Lâm Chấn hoàn toàn trở nên âm trầm, hiển nhiên hắn đã hiểu ý Lâm Hải.

“Đại sự của Lâm gia ta, do gia chủ chủ trì.”

“Đã như vậy, Lâm Chấn, ta muốn hỏi ngươi một tiếng, ngươi ngồi đó làm gì? Trong mắt ngươi, còn có ta, người gia chủ này không?” Giọng Lâm Hải lạnh lẽo. Chuyện Lâm Chấn cấu kết với Lâm Phách Đạo làm việc xấu từ lâu không còn là bí mật, hầu như mọi người trong Lâm gia đều biết. Hiện tại, Lâm Chấn càng ngày càng trắng trợn, không kiêng nể.

“Ha ha, Nhị thúc, chính ngươi tới chậm, Đại trưởng lão thay thế chấp sự, có gì không thể? Nhị thúc không khỏi quá không có độ lượng đi.” Lâm Thiên không nhanh không chậm mở miệng nói.

“Câm miệng!” Lâm Hải quát lớn:
“Trưởng bối nói chuyện, đến lượt ngươi xen mồm à? Lâm Phách Đạo, quản tốt con gái ngươi đi, cái gì giáo dưỡng!”

Sắc mặt Lâm Thiên cứng đờ, trong lòng thầm mắng, tên này biết vị trí gia chủ của mình không còn lâu nên bắt đầu phát điên à?

“Dù sao cũng hơn con trai phế vật kia của ngươi cường hơn nhiều!” Lâm Phách Đạo nhìn chằm chằm Lâm Phong một chút, cười lạnh một tiếng. Bây giờ Lâm Thiên ở Lâm gia rạng rỡ thế nào, há dung Lâm Hải chửi rủa.

“Chú ý lời nói của ngươi. Một gia chủ Lâm gia nho nhỏ, trong mắt Hạo Nguyệt Tông chúng ta, chỉ như con giun con dế.” Một nữ tử Hạo Nguyệt Tông bên cạnh Lâm Thiên cười khẩy nói. Cô gái này mặc hoa phục, trên mặt lạnh lùng mang theo một tia cay nghiệt, giống như Lâm Thiên, là đệ tử nội môn Hạo Nguyệt Tông, làm sao để mắt đến một Lâm gia.

“Hạo Nguyệt Tông các ngươi lợi hại thế, sao ngươi vẫn ngồi ở Lâm gia ta? Phụ thân ta là chủ nhân Lâm gia, dường như không có mời ngươi đến? Lẽ nào ngươi từ nhỏ da mặt đã dày hơn chút?” Lâm Phong vốn trầm mặc không nhịn được mở miệng. Muốn đấu võ mồm, ai có thể so được với hắn, người đã sống hai kiếp? Thế giới kia ngôn ngữ bác đại tinh thâm lắm.

“Ngươi…” Vẻ mặt cô gái cay nghiệt biến đổi, nhưng ngay lập tức cười lạnh nói:
“Một phế vật Vân Hải Tông, cũng dám nói khoác không biết ngượng.”

“Ta phế vật hay không tạm thời chưa nói, nhưng biết liêm sỉ viết thế nào. Không như ai đó, đến nhà người khác, lại sỉ nhục chủ nhân nhà người khác. Người Hạo Nguyệt Tông bồi dưỡng ra, hóa ra đều là như vậy. Quả nhiên rất cường đại.”

Trong lời nói Lâm Phong đầy châm chọc, sắc mặt Lâm Thiên cùng những người khác lập tức đều thay đổi.

“Súc sinh! Ngươi lại dám sỉ nhục Hạo Nguyệt Tông!” Một vị trưởng lão đứng dậy, tức giận mắng Lâm Phong.

“Buồn cười! Người khác đứng ở Lâm gia sỉ nhục chủ nhân Lâm gia, nhưng lại có người đứng lên bênh vực cho người khác. Ta cũng muốn hỏi, Thất trưởng lão, ngươi là người Lâm gia ta, hay là chó của Hạo Nguyệt Tông?”

Mỗi câu nói của Lâm Phong đều vô cùng sắc bén, như lưỡi dao, nhưng vững vàng nắm giữ chữ lý, không thể bắt bẻ.

“Nói hay lắm! Ta cũng muốn hỏi một tiếng, Thất trưởng lão, ngươi họ Lâm phải không?” Lâm Hải phụ họa một tiếng. Lúc này Lâm Hải cũng rất kinh ngạc, không ngờ con trai mình không chỉ tu vi tăng mạnh, mà lời nói cũng lợi hại như vậy, chữ chữ thấy máu.

“Được rồi, chuyện này coi như lỗi của lão phu cùng mọi người. Gia chủ, buổi họp thường niên là đại sự hạng nhất của Lâm gia, không thể trì hoãn. Vẫn xin mời gia chủ đến đây chủ trì.” Đại trưởng lão Lâm Chấn được Lâm Phách Đạo gợi ý, hơi thỏa hiệp. Hắn thực sự muốn xem Lâm Hải cùng Lâm Phong còn có thể hung hăng được bao lâu.

“Hừ.” Lâm Hải vung ống tay áo, cùng Lâm Phong đồng thời bước chân hướng chủ vị đi đến, lập tức ngồi xuống giữa mọi người.

“Xem ngươi còn có thể đắc ý bao lâu. Đợi ta trở thành đệ tử nòng cốt tông môn, Lâm Hải, ta muốn cho ngươi xem thật kỹ.” Lâm Thiên trong lòng lạnh lùng nói.

“Buổi họp thường niên bắt đầu đi.” Lâm Hải hai mắt ở diễn võ trường nhìn quét một vòng. Lâm gia tổng cộng có bốn, năm trăm người. Đệ tử trẻ tuổi từ mười hai đến mười tám tuổi có khoảng bảy mươi người, đang ở thời kỳ thanh niên cường thịnh. Nhưng đáng tiếc trong gia tộc có vài kẻ bụng dạ khó lường, lòng người tan rã, không có bất kỳ lực liên kết nào đáng nói. Có lẽ lúc trước phụ thân giao vị trí gia chủ cho hắn vốn là lựa chọn sai lầm.

Lâm Hải trong lòng hơi chút cay đắng. Nếu không có vũ hồn mạnh mẽ kia… Hắn cần gì phải phiền muộn vì vị trí gia chủ Lâm gia.

“Phụ thân, người yên tâm, con sẽ không để Lâm gia một mạch suy tàn trong tay con.” Lâm Hải trong lòng hổ thẹn, hắn nhớ rõ lời dặn của phụ thân trước khi mất, nhưng đáng tiếc, hắn lại không thể đem tâm tư hoàn toàn đặt ở Lâm gia.

Buổi họp thường niên, thực chất là để kiểm tra tu vi đệ tử gia tộc, xem trong năm đó có bao nhiêu tiến bộ. Thế hệ trẻ đại diện cho tương lai gia tộc.

Nội dung của buổi họp thường niên chính là chiến đấu, kiểm nghiệm thực lực trong chiến đấu.

Nhị trưởng lão Lâm gia đi tới giữa đài chiến đấu cao, cất cao giọng nói:
“Vòng thứ nhất buổi họp thường niên, hỗn chiến. Tất cả mọi người đi lên đài chiến đấu. Cuối cùng, ba mươi hai người ở lại trên đài chiến đấu sẽ thăng cấp vòng tiếp theo.”

Dứt lời, Nhị trưởng lão Lâm gia đi xuống sàn chiến đấu. Đệ tử trẻ tuổi Lâm gia liên tiếp lên sàn.

Lâm Phong quay về phía Lâm Hải gật gật đầu, cũng đi tới sàn chiến đấu.

“Không biết Lâm Thiên và những người khác có cố ý nhằm vào ta không?” Đứng ở rìa sàn chiến đấu, Lâm Phong ánh mắt lấp lánh, thầm nghĩ trong lòng.

Rất nhanh, tổng cộng bảy mươi ba đệ tử trẻ tuổi đều đi tới sàn chiến đấu rộng lớn. Ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, đặc biệt là những người thực lực yếu. Họ rất có thể trở thành đối tượng bị người khác ra tay trước tiên.

Lâm Thiên vừa bước lên sàn chiến đấu, đám đông lập tức tránh đường, không ai dám trêu chọc. Mục đích của vòng đầu tiên là đào thải người yếu. Những người thực lực mạnh rất ít khi hành động, trừ khi chính họ muốn chết. Lâm Thiên không nghi ngờ gì là một trong những người mạnh nhất. Đám đông tránh không kịp, càng không cần nói đến việc ra tay với nàng.

Còn Lâm Phong, hắn rất nhanh nhìn thấy rất nhiều người nhìn chằm chằm mình. Những người này từng người từng người ánh mắt lấp lánh, theo dõi hắn như nhìn con mồi, đều coi hắn là quả hồng mềm.

Trên đài chiến đấu, cuộc chiến đã bùng nổ. Một thanh niên cầm trường thương đi tới trước người Lâm Phong. Người xung quanh đều tránh xa hắn, hiển nhiên biết người này không dễ chọc.

“Ngươi tự cút xuống đi, đừng ở đây mất mặt xấu hổ.” Lâm Vũ sỉ nhục nhìn Lâm Phong. Hắn chính là con trai Thất trưởng lão, vừa nãy đã xảy ra mâu thuẫn với Lâm Phong.

Lâm Vũ, nửa năm trước đã là Khí Vũ Cảnh tầng bảy tu vi, bây giờ hẳn đã bước vào Khí Vũ Cảnh tầng tám, tương đương với thực lực của Lâm Vũ.

“Hắn là của ta.” Giọng nói lạnh lùng truyền đến, chỉ thấy Lâm Thiên khoác phượng vĩ trường bào đi tới, ngông cuồng tự đại.

“Đều giống nhau.” Lâm Vũ đương nhiên sẽ không tranh giành người với Lâm Thiên, thân hình tránh ra.

Lâm Thiên đi tới trước mặt Lâm Phong, nói:
“Ngươi yên tâm, vòng này sẽ không có người động ngươi, ngươi sẽ thuận lợi thăng cấp. Ngươi bị loại sớm thế, không hay lắm.”

“Hả?” Lâm Phong sững sờ một chút, không ngờ Lâm Thiên lại bảo vệ hắn thăng cấp. Chuyện này quả thực hơi buồn cười, nhưng nếu có thể không động thủ mà thăng cấp, sao lại không làm? Đương nhiên, Lâm Thiên đã thấy hắn ra tay, có lẽ chính bản thân nàng cũng hiểu, nếu nàng không tự mình động thủ, ở đây thật sự không có mấy người có thể khiến Lâm Phong bị loại.

Trên đài Sinh Tử Vân Hải Tông, Lâm Phong đã một chiêu kiếm chặt đứt cánh tay của một người tu vi Khí Vũ Cảnh tầng chín.

“Lâm Thiên đang làm gì vậy? Giữ lại phế vật kia làm gì?” Đại trưởng lão định xem Lâm Phong xấu mặt, thấy Lâm Thiên lại bảo vệ hắn, không khỏi thấp giọng hỏi Lâm Phách Đạo.

“Ngươi chẳng lẽ không thấy xem một phế vật thăng cấp đến vòng thứ hai là chuyện rất vui sao? Hơn nữa, đến vòng thứ hai chính là chiến đấu theo lượt, mỗi người đều phải chiến đấu vài trận. Ngươi nói đến lúc đó phế vật này sẽ đối mặt cục diện gì?” Lâm Phách Đạo coi mình đã lĩnh ngộ ý của Lâm Thiên, cười đặc biệt nham hiểm.

“Ha ha, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ? Quả thực là một vở kịch hay.” Lâm Chấn nghe được lời giải thích, thầm nói cao minh. Hắn dường như đã thấy Lâm Phong ở vòng thứ hai bị tra tấn liên tục. Đến lúc đó, miệng lưỡi sắc bén của hắn còn có sân khấu để phát huy sao?

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Chương 320:

Q.1 – Chương 810: Lá bài tẩy

Q.1 – Chương 809: Ngọc Hoàng Điện