» Chương 6141: Thú triều bạo phát
Vô Thượng Thần Đế - Cập nhật ngày May 9, 2025
Mục Vân chỉ cảm thấy ngốc nghếch, đây chẳng phải là thổ phỉ sao. Mặc dù đến Bí cảnh cực hàn này vội vàng, nhưng trên đường hắn cũng có nghe qua. Nhóm người này hẳn là đệ tử Thần Phong tông. Thực chất, Thần Phong tông chẳng qua là một đám tu sĩ sống bằng nghề cướp bóc. Bọn họ thường xuyên ẩn hiện trong bí cảnh, chuyên cướp đoạt vật phẩm của những người lạc đàn. Họ thường lấy nhiều hiếp ít, lại bởi vì lui tới nhanh chóng. Vì lẽ đó bọn họ liền tổ kiến một tông môn, gọi là Thần Phong tông.
“Thần Phong tông?” Mục Vân mở miệng hỏi.
Nam tử cầm đầu cười to: “Không nghĩ tới tiểu tử ngươi thế mà nghe qua danh hiệu của chúng ta.”
“Đã nghe qua danh hiệu của chúng ta, kia liền ngoan ngoãn giao băng tinh ra, đừng chờ chúng ta động thủ!”
Trong mắt nam tử đầy kịch liệt, căn cứ đệ tử hồi báo, mấy ngày nay Mục Vân thu hoạch mấy trăm miếng băng tinh. Nhiều như vậy băng tinh đủ cho bọn họ sung sướng vài ngày.
Mục Vân cảm thấy đám người này ngốc nghếch, mặc dù mình vừa giết Lang Vương, nhưng thực tế căn bản không tiêu hao nhiều. Xuất thủ rời đi dư dả.
Đang lúc hắn chuẩn bị rời đi, nhìn thấy ở xa có một nhóm người đi tới rồi dừng bước lại. Đây chẳng phải là đệ tử Liệt Hỏa tông và Cuồng Đao tông bị mình đánh ngã trước bí cảnh sao? Bọn họ thế mà cùng tiến tới. Nghĩ tới đây, trong lòng Mục Vân đột nhiên nảy ra một chủ ý.
Thần Phong tông đứng đầu nam tử cũng sắc mặt âm trầm, bọn họ cái nghề này kiêng kỵ nhất là bị nhiều người bao vây. Đang nghĩ ép Mục Vân giao băng tinh ra rồi nhanh chóng rời đi, đám người kia đã xuất hiện ở bên cạnh.
Lần trước bị Mục Vân đánh bầm dập, Hùng Phi nhìn thấy Mục Vân bị vây quanh, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc tìm được ngươi, Mục Vân!”
Còn chưa kịp vui mừng, Mục Vân liền ném cho hắn một chiếc nhẫn trữ vật.
“Sư huynh! Chỗ này đều là băng tinh, nhanh cứu ta!”
“Cái gì?” Hùng Phi cầm chiếc nhẫn đột nhiên bay tới, không biết làm sao.
Nam tử cầm đầu Thần Phong tông cũng sắc mặt âm trầm, nhìn thấy chiếc nhẫn bị Mục Vân ném ra, lập tức đổi thái độ. “Lên, cướp lấy chiếc nhẫn kia!” Hắn vung tay lên, đệ tử Thần Phong tông lập tức cùng nhau xông lên.
Đệ tử Liệt Hỏa tông và Cuồng Sát tông còn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể bị động chống trả. Người ta khi dễ đến đầu còn có thể nhẫn nhịn sao? Lập tức hai phe thế lực đánh nhau dữ dội.
Mục Vân cũng thừa dịp loạn chạy đi, một mạch chạy ra vài trăm mét. Trốn tại một sườn núi nhìn từ xa một màn kịch hay. Mà chiếc nhẫn kia đương nhiên là không có gì trong đó.
Thần Phong tông không cướp được chiếc nhẫn thì thề không bỏ qua, đệ tử Liệt Hỏa tông và Cuồng Sát tông cũng là tính tình mạnh mẽ. Rõ ràng là đến tìm báo thù, vừa đến nơi liền không hiểu sao bị đánh! Tìm Mục Vân báo thù, Thần Phong tông cũng muốn góp vui, vậy thì đánh!
Số lượng hai phe không chênh lệch nhiều, đánh nhau tổn thất nặng nề. Cuối cùng, Thần Phong tông đành phải bỏ chiếc nhẫn, mang theo các đệ tử trốn khỏi chiến trường.
Mà Liệt Hỏa tông và Cuồng Sát tông cũng không khá hơn là bao, trên cơ bản đệ tử ai nấy đều bị thương, thậm chí còn có mấy người trọng thương!
Nhìn đến đây, Mục Vân nhịn không được tặc lưỡi hai tiếng, vui vẻ chuồn khỏi hiện trường.
Lúc này, Hùng Phi mới kiểm tra chiếc nhẫn trữ vật trên tay, phát hiện bên trong trống rỗng. Lập tức nổi giận, sắc mặt đỏ bừng! “Mục Vân! Ta muốn lột da rút xương ngươi!”
Đệ tử hai tông cũng càng thêm căm hận Mục Vân. Mà “kẻ cầm đầu” Mục Vân đã sớm bay xa mấy chục dặm.
Chỉ với chiếc nhẫn này, hắn không cần đi săn băng thú để lấy băng tinh nữa. Lĩnh ngộ hàn băng chi ý không phụ thuộc vào số lượng băng tinh, cuối cùng vẫn phải dựa vào sự cảm ngộ của người tu luyện. Đương nhiên sự tồn tại của băng tinh cũng đặc biệt quan trọng.
Mục Vân tìm một hang động bí ẩn, trốn ở đó tu luyện. Mấy ngày liền đều cảm ngộ hàn băng chi ý, nhưng vẫn không thể đột phá tầng bình cảnh kia. Cho đến khi cảm nhận được một trận rung chuyển, Mục Vân mới từ từ thoát khỏi trạng thái cảm ngộ.
Mặt đất vẫn còn rung chuyển, chẳng lẽ Bí cảnh cực hàn xảy ra biến cố gì? Nghĩ vậy, Mục Vân đã rón rén ra khỏi hang động để kiểm tra. Vừa ra khỏi hang động, liền nhìn thấy một thân ảnh cực lớn cách đó vài mét. Mục Vân lập tức cúi lưng xuống tránh né. Trốn đi rồi mới phát hiện, đó là một con Bạo Tuyết Ma Hùng! Thân thể cao sáu, bảy mét đứng đó như một ngọn núi nhỏ, không có gì bất ngờ là vừa rồi động tĩnh rung chuyển đất trời là do nó gây ra.
Tâm thần Mục Vân chấn động mạnh, khí tức con băng thú này tỏa ra mạnh hơn nhiều lần so với Tật Băng Lang Vương! Nếu có thể săn được con băng thú này, băng tinh của nó nhất định có thể giúp mình đột phá tầng bình cảnh hàn băng chi ý! Thậm chí có khả năng tiến thêm một bước, lĩnh ngộ hàn băng lĩnh vực!
Mục Vân tính toán trong lòng, đang chuẩn bị hành động. Lại chỉ thấy con Bạo Tuyết Ma Hùng lại gầm hét lên một lần nữa, song trảo nắm chặt đấm xuống đất. Lập tức đất rung núi chuyển, ngay cả Mục Vân cũng suýt ngã sấp xuống.
Sau khi gào thét, hàn khí trong núi tuyết từng bước dồn về phía nó, giống như một vòng xoáy, hàn khí tập trung lại lấy Bạo Tuyết Ma Hùng làm trung tâm.
Cảnh tượng tiếp theo khiến Mục Vân sởn gai ốc, lập tức co chân bỏ chạy. Hắn vận chuyển linh lực rót vào chân, sợ chạy chậm một bước sẽ chết ở đây. Phía sau, Bạo Tuyết Ma Hùng tập trung hàn khí, hàn khí ngưng kết thành thực thể. Hàng ngàn vạn con băng thú xuất hiện sau lưng Bạo Tuyết Ma Hùng, theo tiếng gầm giận dữ của Bạo Tuyết Ma Hùng, đàn băng thú lao về bốn phương, bắt đầu tìm con mồi.
Mục Vân vội vàng chạy trốn, nếu bị thú triều bao phủ, mình cũng không có hoàn toàn chắc chắn có thể chạy thoát! Sao mình lại xui xẻo như vậy, thế mà gặp được thú triều mấy chục năm mới khó gặp một lần!
Mục Vân gần nhất với thú triều, lập tức bị đàn băng thú phát hiện bóng dáng. Mấy ngày liền đều chạy trốn, chạy mấy trăm dặm mới tránh thoát sự lan đến của thú triều này. Cả người Mục Vân chật vật không chịu nổi, quần áo cũng rách rưới.
Phía trước trăm mét có một đoạn tường đất dài mấy chục mét, Mục Vân đang chạy về phía đó. Đây là một khu chợ nhỏ do những người tham gia thử luyện bí cảnh xây dựng, tu sĩ có thể trao đổi vật tư ở đây. Cũng có rất nhiều người chuyên làm ăn ở đây, mua bán bảo vật trong di tích. Mục Vân chuẩn bị đến đây đổi chút vật tư, băng hạch phổ thông trên tay hắn đã không còn tác dụng gì.
“Tới tới tới đạo hữu, hàn băng quả mới mẻ xuất thế, một viên có thể tăng gấp đôi pháp lực hệ băng!”
“Băng tinh băng thú vương cực phẩm khó gặp! Ai đi ngang đừng bỏ lỡ!”
Những tu sĩ mua bán ở đây đều ra sức rao bán, cố gắng bán đi vật phẩm của mình. Mục Vân đi đến trước một gian hàng, nhìn nước Băng Tuyền trên mặt đất cảm thấy hứng thú. Trong cái nơi băng thiên tuyết địa này mà nước Băng Tuyền không đóng băng, tự nhiên là vật cực kỳ thần kỳ.
“Đạo hữu mắt tốt, nước Băng Tuyền này có thể trợ lực người tu luyện cảm ngộ hàn băng chi ý!” “Chỉ cần ba viên băng tinh băng thú vương là có thể mang đi, đạo hữu thấy thế nào.”
Chủ quán nhìn thấy Mục Vân dừng lại trước gian hàng, lập tức chào mời đồ của mình. Mục Vân đang ngồi xổm xuống định trả giá, liền nghe thấy quầy hàng bên cạnh đang thảo luận sự việc.
“Ngươi được tin tức chưa? Bí cảnh cực hàn xảy ra biến cố lớn!” “Biến cố gì! Lẽ nào liên quan đến thú triều mấy ngày nay?” “Ngươi nói đúng rồi! Chính là nguyên nhân bùng phát thú triều lần này!”