» Chương 5979: Thanh đồng hương lô

Vô Thượng Thần Đế - Cập nhật ngày May 9, 2025

Loại dược liệu này quý hiếm không thể tưởng tượng, vạn kim khó cầu, là vật tốt có thể dùng mà không thể tìm. Không nghĩ tới, Kim Uyên các lại có Cửu Trạch Huyền Thủy.

Mà Hoa Cơ nhìn thấy sắc mặt, phản ứng của hai người, liền biết rõ Cửu Trạch Huyền Thủy là vật bọn hắn cần. Nàng nội tâm âm thầm đắc ý, vật này vừa ra, nàng không lo giữ chân không được người.

“Làm sao ta biết rõ trong tay ngươi có phải thật là Cửu Trạch Huyền Thủy? Ngươi không lừa chúng ta đấy chứ?” Bạch Thanh Nhi dùng giọng nghi ngờ hỏi Hoa Cơ.

Suy cho cùng loại vật này thật sự quá hiếm có, không dễ dàng tìm được. Bọn hắn đến đây, cũng bất quá là thử vận may mà thôi.

Mà Hoa Cơ cũng không đưa ra câu trả lời rõ ràng cho Bạch Thanh Nhi, ngược lại cười nhẹ nhàng nhìn Mục Vân!

“Trong tay nàng có thể thật có Cửu Trạch Huyền Thủy!” Mục Vân nói với Bạch Thanh Nhi.

Trước đây không lâu, Hoa Cơ từng nhắc tới Cửu Trạch Huyền Thủy với hắn. Lúc đó hắn còn cảm thấy hơi kỳ lạ, tò mò không biết Hoa Cơ làm sao biết hắn cần Cửu Trạch Huyền Thủy. Mà hiện nay, nghe nàng nói trên buổi đấu giá này có thể xuất hiện vật ấy, Mục Vân liền hiểu rõ.

Lúc trước Hoa Cơ căn bản không biết mình cần Cửu Trạch Huyền Thủy, chỉ là vì trong tay nàng có, nên thăm dò thôi. Bây giờ, nàng biết thiên phú luyện đan của mình, muốn lôi kéo mình, mới cố ý nói ra.

Vì vậy, Mục Vân phán đoán, trong tay nàng tám phần là có vật này.

Đối với Mục Vân, Bạch Thanh Nhi vô cùng tin tưởng. Gặp Mục Vân đều nhận định Hoa Cơ có Cửu Trạch Huyền Thủy, nàng cũng tin theo.

“Được rồi, vậy chúng ta tạm thời ở lại, tham gia buổi đấu giá tiếp theo!” Bạch Thanh Nhi nói.

“Tốt, đã hai vị đồng ý ở lại tham gia buổi đấu giá tiếp theo, mời hai vị đến phòng nghỉ ngơi, tối nay đấu giá hội bắt đầu, ta sẽ phái người đến mời hai vị!” Hoa Cơ cười nói với bọn họ.

Thấy Hoa Cơ không nhắc lại chuyện uống Bách Hoa Túy, Bạch Thanh Nhi cũng thoáng buông cảnh giác.

Dưới sự dẫn đường của thị nữ, hai người đến phòng. Kỳ lạ là, Hoa Cơ chỉ sắp xếp cho hai người một phòng. Điều này khiến Bạch Thanh Nhi hơi xấu hổ.

Vốn muốn làm rõ mối quan hệ của hai người. Nhưng vừa nhìn thấy Hoa Cơ dùng ánh mắt ngập nước nhìn chằm chằm Mục Vân, Bạch Thanh Nhi cảnh giác nàng đầy mình, dứt khoát không nghĩ đến chuyện làm rõ nữa, đương nhiên cùng Mục Vân ở chung một phòng.

Sau khi Hoa Cơ và thị nữ rời đi, Mục Vân ngồi trên giường, khoanh chân tĩnh tọa, hồi phục chút sức lực tiêu hao khi tinh luyện dược liệu vừa nãy. Còn Bạch Thanh Nhi ngồi một bên, chán nản nghịch ngón tay.

Trời vừa sập tối, thị nữ của Hoa Cơ liền tới, báo cho hai người biết đấu giá hội bắt đầu. Sau đó, nàng dẫn hai người đến đấu giá hội.

“Mục Vân tiên sinh, các chủ dặn ta giải thích cho hai vị điểm đặc biệt của buổi đấu giá lần này!” Dọc đường, thị nữ khách khí nói với Mục Vân và Bạch Thanh Nhi.

“Đấu giá hội có gì đặc biệt? Không phải là giá cả cao hơn vật quý thôi sao?” Bạch Thanh Nhi thờ ơ nói.

“Bạch tiểu thư, trình tự bình thường là như vậy. Bất quá lần đấu giá này tương đối đặc thù, vật đấu giá đều là bảo vật hiếm có, có vật thậm chí là vô giá. Không thể dùng tử tinh tệ để cân đo. Vì vậy, không thể dùng tử kim tệ để thanh toán. Mà là lấy vật đổi vật. Muốn có được bảo vật trong đấu giá, nhất định phải dùng bảo vật có giá trị tương đương để cạnh tranh!” Thị nữ kiên nhẫn giải thích với Bạch Thanh Nhi.

Bạch Thanh Nhi không khỏi nhíu mày. Còn Mục Vân thì nhẹ gật đầu, nội tâm thở dài. Hoa Cơ này thật sự quá thông minh.

Lấy vật đổi vật và đấu giá bằng tử tinh tệ hoàn toàn khác nhau. Nhìn như lấy vật đổi vật không cần trả phí thủ tục, là khách hàng chiếm lợi, nhưng thực tế, khi lấy vật đổi vật, bảo vật mà người đấu giá cần thanh toán thường cao hơn giá trị của vật đấu giá đó một chút. Tính toán tổng thể, khi lấy vật đổi vật, Kim Uyên các kiếm được chỉ càng nhiều. Suy cho cùng giá trị của nhiều bảo vật cao cấp không thể dùng tử tinh tệ để cân đo.

Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của thị nữ, hai người đến phòng bao chữ Hoàng. Phòng bao chữ Hoàng tuy không xa hoa bằng phòng bao chữ Thiên, nhưng vị trí lại rất tốt, nằm ở một góc, rất kín đáo, nhưng tầm nhìn lại vô cùng rộng rãi, hầu như ngồi trong phòng bao, có thể quan sát toàn bộ đại sảnh.

Số người tham gia buổi đấu giá lần này tuy không nhiều hơn lần trước, nhưng đẳng cấp tổng thể lại cao hơn không ít. Lần đấu giá trước, chỉ cần thanh toán tử tinh tệ, nên đại bộ phận tu sĩ đều có thể tham gia, bất kể giàu nghèo. Số người tham gia tự nhiên nhiều.

Còn lần này, chỉ có khoảng trăm người, nhưng mỗi người đều có bảo tiêu, tùy tùng, người hầu theo sau. Đều là người không giàu thì quý. Những khách hàng này, hiển nhiên đã được Kim Uyên các sàng lọc, có thư mời đặc biệt. Còn về khách hàng trong phòng bao, qua lại với nhau thì không nhìn thấy. Nhưng không một ngoại lệ, bất kể về thực lực hay tài lực, chắc chắn đều mạnh hơn những người ngồi ở đại sảnh bên ngoài không chỉ một chút.

Khi tất cả tân khách đã ngồi xuống, một thân áo yếm, xinh đẹp động lòng người Hoa Cơ bước đến đài chủ tịch.

“Các vị, hoan nghênh đến Kim Uyên các chúng tôi tham gia đấu giá, buổi đấu giá lần này khác với ngày xưa, không thể dùng tử kim tệ để thanh toán, nhất định phải dùng bảo vật có giá trị tương đương để trao đổi.” Hoa Cơ nói với mọi người.

“Đây là Hoa Cơ à, đẹp quá!”

“Nghe tên không bằng gặp mặt, quả nhiên là nhân gian vưu vật à!”

“Nếu được cùng nàng tiêu dao một đêm, chết cũng đáng!”

“Cẩn thận lời nói, đừng để người ta nghe thấy, Hoa Cơ là nhân vật nào, đắc tội nàng, ta sợ cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ được!”

Trong đại sảnh, không ít người đang nhỏ giọng bàn tán.

Hoa Cơ đương nhiên nghe rõ những lời bàn tán này, suy cho cùng thực lực của nàng cũng rất mạnh. Bất quá, đối với những lời bàn tán này, nàng không hề tức giận, ngược lại nở nụ cười mê người, nhất thời, không ít “Trư ca” trong đại sảnh đều bị mê hoặc thần hồn điên đảo, có người không chịu nổi, thậm chí nhịn không được chảy nước miếng.

“Ta không nói nhiều nữa, tiếp theo, mời vật bảo đầu tiên, Ly Hồn Cổ Vụ!” Hoa Cơ vừa cười vừa nói.

Sau đó, một nữ phục vụ viên mặc trang phục gợi cảm mang theo một chiếc mâm vàng tinh xảo đi tới. Chiếc mâm vàng được phủ một tấm vải tơ tằm màu đỏ, trông đặc biệt bí ẩn.

Khi chiếc mâm vàng được đưa đến trước mặt Hoa Cơ, Hoa Cơ mỉm cười vén tấm vải tơ tằm màu đỏ lên. Một chiếc lư hương đồng xuất hiện trước mặt mọi người.

Lư hương đồng trông cổ kính, có khói trắng nhạt bay ra. Trong nháy mắt, một mùi hương say đắm lập tức tràn ngập. Tại hiện trường, ánh mắt của không ít người trong nháy mắt đều đờ đẫn, đều như những tên ngốc, nhìn chằm chằm lư hương.

Bạch Thanh Nhi ngửi thấy mùi hương trong nháy mắt, liền như lạc vào một màn sương mù dày đặc, sau đó, nàng dường như nhìn thấy một bóng lưng bạch y ngay trước mặt. Từ hình dáng bóng lưng, dường như chính là Mục Vân! Nàng không kiềm chế được lao tới Mục Vân.

Có thể khi nàng ôm lấy bóng lưng màu trắng vào lòng, lại cảm giác mình như ôm một tảng băng, lạnh lẽo dị thường. Nàng vô thức ngẩng đầu nhìn lên. Bóng lưng ban đầu lại biến thành chính diện. Điều càng khiến nàng kinh hoảng sợ hãi là, gương mặt đó lại không phải Mục Vân, mà là một khuôn mặt quỷ hư thối xấu xí, đang nhìn nàng cười dữ tợn.

“A!” Nàng sợ hãi kêu lên, không kìm lòng được thét lên…

Quay lại truyện Vô Thượng Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1137: Quỳ xuống

Q.1 – Chương 1136: Tứ kiếm

Chương 402: