» Chương 5956: Không hiểu luyện khí
Vô Thượng Thần Đế - Cập nhật ngày May 9, 2025
Mục Vân nói khiến sắc mặt Bạch Thanh Nhi càng thêm tái mét.
Thấy vậy, Trương Thiên vốn đã nhìn chằm chằm Mục Vân, lúc này lập tức bạo nộ lao tới.
“Thằng nhóc thối! Ngươi dám nguyền rủa Bạch gia gia!”
“Thanh Nhi, đừng tin hắn! Mau chóng cho Bạch gia gia uống thuốc điều tức!”
Nghiệt ngã nâng chưởng, Trương Thiên ngưng tụ khí cơ, một chưởng sắc bén đánh tới Mục Vân!
Đòn này, độc hiểm như rắn!
Mục Vân nhắm hờ mắt, những thủ đoạn này còn chưa đủ làm hắn bị thương.
Khoảng khắc sau, khi đòn tấn công chỉ còn cách nửa tấc, hắn đang định ra tay thì thấy một bóng người lao tới chắn trước mặt hắn.
“Dừng tay!”
Bạch Thanh Nhi tiện tay vung lên, nhanh chóng hóa giải đòn tấn công của Trương Thiên.
Gương mặt xinh đẹp nàng lạnh lùng như băng.
Có thể thấy, thực lực của Bạch Thanh Nhi cao hơn Trương Thiên không ít.
“Lần này đến Thiên Đô, đều vì gia gia, không quản hắn nói thật hay giả, ta đều nguyện ý thử một lần, trước khi gia gia thoát hiểm, ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ!”
Bạch Thanh Nhi cau mày, tỏ rõ sự phẫn nộ.
Sau đó nàng quay người nhìn Mục Vân: “Nếu lời ngươi nói không sai, Bạch gia ta nhất định sẽ ghi nhớ ân tình của tiên sinh.”
Nói rồi, Bạch Thanh Nhi mang vài phần nức nở.
Không còn chút kiêu ngạo nào như trước.
“Không có gì, rất đơn giản.”
Thấy thế, Mục Vân lại tỏ vẻ đạm nhiên.
Khoảng khắc sau, hắn trực tiếp nắm lấy bàn tay trắng nõn của Bạch Thanh Nhi, một ngón lướt qua, lập tức một vệt yên hồng chảy ra.
Hắn khẽ hít vào lòng bàn tay, bình ngọc lúc nãy cũng dừng lại tại chỗ yên hồng, hút toàn bộ tinh huyết vào trong bình.
Không đến một lát, Mục Vân dừng tay, đưa bình ngọc ra.
“Cái này… cái này có được không?”
Trương Thiên nửa tin nửa ngờ nhận lấy, nhìn về phía Bạch Thanh Nhi.
Dù sao nếu Bạch lão thực sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng khó thoát liên quan.
“Cho gia gia ăn đi.”
Không chút nghi ngờ, Bạch Thanh Nhi thúc giục Trương Thiên một tiếng, hắn cũng không dám nói thêm gì, cẩn thận từng ly từng tí đút tinh huyết cho Bạch lão.
Nhưng Bạch Thanh Nhi nắm chặt ngọc thủ, nhìn chằm chằm phản ứng của Bạch lão, rõ ràng không yên lòng.
Chỉ có Mục Vân lại nhàn nhã ngồi xuống.
Cứ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt Bạch lão dần dần hơi ửng hồng, hơi thở cũng ổn định lại.
Thấy vậy, Bạch Thanh Nhi mới coi như yên lòng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, càng không nhịn được nhìn về phía Mục Vân.
“Đa tạ tiên sinh, xin hỏi tiên sinh đại danh?”
“Mục Vân.”
Nhàn nhạt phun ra hai chữ, Mục Vân phong khinh vân đạm, cũng không nói chuyện nhiều với đối phương.
Ngược lại Bạch Thanh Nhi có chút xấu hổ, không biết nói thêm gì nữa.
Xung quanh tĩnh lặng lại, không đến nửa canh giờ, Bạch lão cũng từ từ tỉnh lại, mở đôi mắt đục ngầu.
“Gia gia! Thế nào rồi?”
Bạch Thanh Nhi thấy thế, vội vàng lao tới.
Thậm chí hai mắt nàng còn đỏ hoe.
“Ta không sao, vừa nãy?”
“Là vị tiên sinh này nghĩ cách, nói ngài trước khi gặp được Tu đại sư, không thể ăn Khí Hồn Đan nữa!”
“May mà có vị tiên sinh này.”
Nghe vậy, ánh mắt Bạch lão nhìn Mục Vân không tự giác thêm vài phần thưởng thức và kính nể.
Không ngờ nhiều năm như vậy, lại có người thứ hai có thể có cách áp chế thứ bẩn thỉu trong cơ thể hắn.
“Đa tạ tiểu hữu! Thật là hậu sinh khả úy a, nghĩ đến tiểu hữu thiên phú như vậy, đối luyện khí cũng khá có nghiên cứu đúng không?”
Bạch lão chắp tay, cảm tạ xong lại cười nhẹ nhàng thăm dò.
Loại người như Mục Vân, tuổi còn trẻ, lại tinh thông luyện khí như vậy, tùy tiện cứu mình, có thể nói thiên phú mười phần.
Nhân tài như vậy nghĩ đến giới thiệu cho Tu đại sư, ông ấy cũng sẽ hết sức hài lòng.
Hắn còn có thể thuận nước đẩy thuyền.
“Hơi có nghiên cứu mà thôi.”
Mỉm cười, Mục Vân không nói nhiều.
Nhưng nghe vậy, ánh mắt Bạch lão lại sáng lên.
Không ngờ thiên tài như vậy lại khiêm tốn đến thế.
Tính cách này, ai mà không yêu thích.
Tiếp đó, Bạch lão liền cười nhẹ nhàng mở miệng: “Đã như vậy, tiểu hữu không bằng cùng chúng ta cùng đi, nếu như may mắn, có thể được Tu đại sư nhìn trúng thu làm đệ tử, cũng không uổng một phen chuyện tốt a!”
“Thu đồ?”
Bạch Thanh Nhi hơi sững sờ.
Có thể khiến Tu đại sư thu làm đệ tử, đó là vinh quang vô thượng.
Phải biết, cho dù là hoàng thất, cũng đối Tu đại sư tất cung tất kính.
Không chỉ vì thiên phú luyện khí của Tu đại sư, càng vì sự cống hiến của Tu đại sư, cho dù là trong cả đế quốc, địa vị của ông ấy cũng cực cao.
“Hừ, chỉ hắn thôi!? Hắn bất quá là may mắn thôi!”
“Đến trước mặt Tu đại sư, chút điêu trùng tiểu kỹ của hắn, cũng không lên được mặt bàn!”
Sắc mặt Trương Thiên biến đổi, nghe đến đó, lại không nhịn được.
Nhiều năm trước, hắn đã muốn bái Tu đại sư làm sư.
Nhưng bằng Trương gia và thiên phú của bản thân, vẫn không lọt vào mắt Tu đại sư.
Hiện giờ một người tùy tiện, Bạch gia lại nguyện ý tác hợp! Thậm chí mười phần chắc chắn!
Hắn lại có chỗ nào không bằng Mục Vân!
Theo hắn, Mục Vân này, bất quá là giả thần giả quỷ!
Ngay cả Tu đại sư còn chướng mắt mình, càng đừng nói một tên phàm phu tục tử này.
Cau mày, còn chưa đợi Mục Vân nói thêm gì, Bạch Thanh Nhi lại mang vẻ tức giận.
“Trương Thiên! Chúng ta hai nhà giao hảo, nhưng hắn cứu gia gia ta, chính là ân nhân của Bạch gia ta, ngươi lại ăn nói lỗ mãng, đừng trách ta không khách khí!”
Hừ lạnh một tiếng, Bạch Thanh Nhi sẽ không nể mặt Trương Thiên.
“Được rồi, vẫn là xem ý nguyện của tiểu hữu thế nào.”
Bạch lão cũng sắc mặt không vui, trực tiếp nhìn về phía Mục Vân.
“Không cần, cái thiên hạ này, còn chưa có ai có thể làm sư phụ ta.”
Một câu của Mục Vân, trong chớp mắt, toàn trường yên tĩnh.
Tất cả mọi người, đều ngầm cảm thán sự cuồng vọng của Mục Vân.
Trương Thiên càng nội tâm phẫn nộ.
Thứ gì, ở đây lại hùng biện như vậy!
Thật là cho thể diện mà không cần!
“Ha ha ha, không hổ là kỳ tài ngút trời, vẫn là lão phu đường đột, nghĩ đến, sư phụ của tiểu hữu càng thêm bất phàm đi, thôi thôi!”
Cười lấy xua tay, Bạch lão không hề giận dữ.
Càng xem Mục Vân chỉ là đã có sư phụ, nên mới mở miệng từ chối.
Trong lòng lại càng âm thầm phỏng đoán thân phận của Mục Vân.
Mà Bạch lão vừa dứt lời, mấy người cũng đã đến.
Xuyên qua rực rỡ, Mục Vân cũng nhìn thấy tấm bia đá đen dựng ngược trong mây với chữ lớn – Thiên Đô thành!
Thấy đã đến nơi, Bạch lão trực tiếp để lại cho Mục Vân một khối ngọc bài, cười nhẹ nhàng đầy thưởng thức: “Dù thế nào hôm nay vẫn là đa tạ tiểu hữu,”
Thuận tay tiếp lấy, Mục Vân không cần nhìn kỹ cũng nhận ra đây là hồn bài, linh khí tồn tại bên ngoài!
Thực lực của Bạch lão này, không cần bàn cãi.
Phía trên, ẩn ẩn có mấy chữ Bạch Trường Hà.
Chỉ là Mục Vân không quen dùng loại đồ vật này, mà trong phương tiểu thế giới này, “Nguyên Hải” hẳn là trống không, cũng không để lại cho Bạch lão, mà cáo biệt rời đi.
Nhìn bóng lưng Mục Vân rời đi, lại khiến Bạch Trường Hà âm thầm phỏng đoán.
“Bạch gia gia, tiểu tử này quá không coi ai ra gì, ngài ban thưởng hắn hồn bài loại thủ đoạn bảo mệnh này, hắn thế mà không biết cảm ân, ngay cả hồn bài tặng lại cũng không có.”
Trương Thiên càng châm ngòi ly gián.
Mục Vân này, thật sự quá kiêu ngạo.
“Ta thấy, hắn bất quá là trùng hợp cứu Bạch gia gia, đâu hiểu gì về luyện khí, ngay cả Tu đại sư cũng chưa nghe qua!”