» Chương 510: Đây là ăn cướp trắng trợn a
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025
Chương 510: Đây là ăn cướp trắng trợn a
“Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn a!” Bạch Tiểu Thuần hào hứng về tới quân doanh, trong đầu suy tư một phen, lập tức gọi Triệu Long cầm địa đồ ngoài Trường Thành đến.
Tại bên trong quân doanh, Bạch Tiểu Thuần nghiên cứu địa đồ xong, chỉ vào một chỗ tiểu sơn cốc cách Trường Thành không đến mười dặm.
“Liền nơi này!”
Một bên Triệu Long sững sờ, hiếu kỳ quan sát tiểu sơn cốc trên bản đồ. Nơi đó rất bình thường, ngày thường không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào. Hắn không biết Bạch Tiểu Thuần chỉ vào nơi đó có ý gì.
“Đại nhân, sơn cốc này thế nào?” Triệu Long hỏi.
“Căn cứ tình báo, trong tiểu sơn cốc này tồn tại Hồn Giác Thú có thể so với Nguyên Anh sơ kỳ. Cần có người đến đó diệt con thú này, cầm Hồn Giác đến đổi chiến công. Ngươi đi tuyên bố nhiệm vụ này.” Bạch Tiểu Thuần vung tay lên, nghiêm nghị nói.
“A?” Triệu Long ngây người. Hồn Giác Thú là một loại hung thú đặc thù trong Man Hoang. Sừng nó không chỉ có giá trị dược liệu, càng là vật liệu chính để luyện chế Hồn Giác Cung. Chỉ có điều loại Hồn Giác Thú này thường ẩn hiện tại nơi oan hồn tụ tập, mà tiểu sơn cốc này cách Trường Thành chỉ mười dặm, nơi đó lại không có bất kỳ hồn nào, căn bản không thể tồn tại Hồn Giác Thú.
Huống hồ, cách Trường Thành gần như vậy, thường xuyên xảy ra chiến tranh. Cho dù thật có Hồn Giác Thú, cũng đã sớm chạy, trừ khi Hồn Giác Thú này bị điên, mới có thể an cư trong đó.
Quan trọng nhất, Hồn Giác Thú có thể so với Nguyên Anh sơ kỳ phần lớn ở sâu trong Man Hoang…
“Cái này… Đại nhân, nơi đó có Hồn Giác Thú? Huống hồ tuyên bố nhiệm vụ chỉ có Vạn phu trưởng mới có tư cách, chúng ta…” Triệu Long chần chờ, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, vẻ mặt mờ mịt.
“Ta nói có là có, mau đưa nhiệm vụ đi cho quân chủ.” Bạch Tiểu Thuần vung tay lên.
“Cái kia… Chiến công ban thưởng bao nhiêu?” Triệu Long cười khổ, ôm quyền hỏi.
“Nhiệm vụ này quá nguy hiểm, loại hung hiểm vạn phần, cửu tử nhất sinh này, chỉ có trọng thưởng mới có người đi nhận. Như vậy đi, ban thưởng 10.000 vạn chiến công đi.” Bạch Tiểu Thuần hắng giọng, quả quyết nói.
Lời hắn nói ra, Triệu Long hoàn toàn ngơ ngác, há hốc mồm, đột nhiên hiểu ra, nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy vẻ kỳ quái.
“Còn có, đừng quên nhắc nhở quân chủ, trước khi tuyên bố nhiệm vụ nói cho ta biết một tiếng. Tuyệt đối không để người khác cướp đi nhiệm vụ này!” Bạch Tiểu Thuần trịnh trọng dặn dò.
Triệu Long cười khổ, gật đầu rời đi. Trên đường đi đến chủ thành, nội tâm hắn tràn đầy cảm khái. Việc biển thủ như thế này, hắn cũng hâm mộ… Rất nhanh, đến nơi ở của Bạch Lân. Từng tầng báo cáo xong, Triệu Long nộp nhiệm vụ lên.
Khi ngọc giản nhiệm vụ này rơi vào tay Bạch Lân, hắn nhìn thấy 10.000 vạn chiến công bên trong, lập tức trợn to mắt, suýt chút làm rơi ngọc giản xuống đất.
“Đây là ăn cướp trắng trợn a!”
“Cho dù muốn chiến công, đây cũng quá rõ ràng. Tiểu sơn cốc cách không đến mười dặm, có Hồn Giác Thú thì cũng thôi đi, lại còn là Nguyên Anh sơ kỳ! Cuối cùng lại còn tự thưởng cho mình 10.000 vạn chiến công!” Bạch Lân dở khóc dở cười. Có thể nghĩ đến dù sao cũng là mình không thuyết phục tông môn miễn đi nhiệm vụ của Bạch Tiểu Thuần, cho nên trầm ngâm xong, cải biến một phen, hạ thấp ban thưởng chiến công từ 10.000 vạn xuống 100 vạn… Lúc này mới đưa vào trong con mắt lớn ở tháp cao.
100 vạn chiến công cũng không ít, đây là đủ để thăng cấp Bách phu trưởng đại chiến công.
“Rẻ mạt thằng ranh con này.” Bạch Lân hơi đau lòng, phải biết đây là nhiệm vụ của Bác Bì quân ban bố, chiến công phải từ Bác Bì quân ra… Hết lần này tới lần khác hắn vừa đau lòng vừa phải truyền âm nhắc nhở Bạch Tiểu Thuần.
Rất nhanh, nhiệm vụ này thông qua con mắt lớn ở tháp cao được tuyên bố ra ngoài. Gần như ngay lúc nhiệm vụ truyền ra, không ít người đã nhìn thấy, gây nên từng trận tiếng kinh hô.
“Nhiệm vụ 100 vạn chiến công, trời ơi… Nhanh nhận đi!”
“Cái này… Đây là nhiệm vụ gì? Tiểu sơn cốc ngoài mười dặm? Hồn Giác Thú có thể so với Nguyên Anh sơ kỳ, cái này… Cái này sao có thể!”
“Nhiệm vụ này, ta muốn!” Tất cả tu sĩ nhìn thấy nhiệm vụ này đều trợn to mắt, tâm thần chấn động, gần như toàn bộ đều dùng tốc độ nhanh nhất của mình lập tức muốn đi đoạt.
Nhưng bọn hắn có nhanh cũng không nhanh bằng Bạch Tiểu Thuần. Hắn đã sớm chờ ở đó, có Bạch Lân nhắc nhở. Gần như ngay lúc nhiệm vụ này truyền ra, hắn lập tức nhận nhiệm vụ, trong vô số người tiếc nuối, đắc ý rời đi.
“Các ngươi giành với ta cái gì a, nhiệm vụ này là ta làm cho mình mà. Các ngươi cho dù cướp được, đi vào tiểu sơn cốc kia cũng tìm không thấy Hồn Giác Thú đâu.” Bạch Tiểu Thuần đắc ý nhìn túi trữ vật. Trong túi trữ vật của hắn, lúc trước luyện chế Tụ Hồn Đan đã cần một ít sừng Hồn Giác Thú, bên trong có một cây chính là Hồn Giác của Nguyên Anh sơ kỳ.
“Hiện tại ta chỉ cần cầm lệnh bài ra ngoài đi một chuyến tiểu sơn cốc trở về, xem như hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Hành vi lợi dụng quyền lợi của mình để quang minh chính đại tham lam chiến công như thế này, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy quá kích thích.
Tuy hắn đắc ý, nhưng đối với việc mình ra ngoài vẫn cực kỳ cẩn thận. Càng nghĩ, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình không nên mạo hiểm thì tốt hơn.
“Mặc dù chỉ là ra ngoài mười dặm, thậm chí vẫn còn trong phạm vi chiến trường, nhưng cũng không thể lơ là… Một mình đi không được, nên mang theo một số người mới tốt.” Bạch Tiểu Thuần rất tán thành. Suy nghĩ nếu mang theo cả ngàn tu sĩ dưới trướng có chút quá nổi bật.
Nhưng nếu mang ít, hắn lại lo lắng gặp nguy hiểm. Cuối cùng cắn răng một cái.
“Mặc kệ, an toàn là trên hết. Một ngàn người trong binh doanh của ta, đều đi!” Quyết định xong, Bạch Tiểu Thuần lập tức sắp xếp. Một ngàn tu sĩ dưới tay hắn này đều nghe lời hắn răm rắp. Sau khi Bạch Tiểu Thuần yêu cầu phong tỏa tin tức, hơn ngàn tu sĩ này lập tức tuân lệnh.
Bọn hắn không hỏi Bạch Tiểu Thuần việc này rốt cuộc muốn làm gì. Bọn hắn chỉ biết, Bạch Tiểu Thuần là Thiên phu trưởng của họ, có ân cứu mạng đối với họ. Việc họ muốn làm, chính là Bạch Tiểu Thuần chỉ tay, họ liền khát máu giết qua!
Mà Bạch Tiểu Thuần cũng không bạc đãi những người này. Không tiếc chiến công, đổi lấy đủ trang bị áo giáp và pháp bảo cho một ngàn người. Hơn nữa, hắn còn phát đan dược của mình xuống, khiến những tu sĩ này, từng người trên trang bị, vượt xa những quân đoàn khác rất nhiều.
Cuối cùng, sau khi chuẩn bị mấy ngày, vào đêm một ngày này, lúc ánh trăng không rõ, thiên địa đen kịt, Bạch Tiểu Thuần hạ lệnh một tiếng. Hơn ngàn tu sĩ này lập tức cải trang, tứ tán ra ngoài!
Những người này đều quanh năm ở Trường Thành, rất hiểu Hồn tu. Cho dù là ngoài Trường Thành, cũng không xa lạ gì. Sau khi giả dạng, họ không giống tu sĩ, ngược lại giống Hồn tu. Nhất là trên thân đều mang theo một ít oan hồn, khiến toàn thân tản ra hồn lực ba động.
Như vậy, trừ khi gặp cường giả, hoặc thi triển đại thần thông cần linh lực mới có thể thi triển, bằng không, từ bề ngoài, rất khó nhìn ra thân phận.
Dù sao tu sĩ và Hồn tu gần như không có gì khác biệt quá lớn, chỉ là một dựa vào linh khí Thông Thiên Hà, một dựa vào hồn lực mà thôi.
Ngàn tu sĩ này không cùng đi ra, mà là tứ tán ra, phân bố khắp nơi. Trông có vẻ đơn độc, nhưng thực tế chỉ cần Bạch Tiểu Thuần truyền tin, họ sẽ trong thời gian rất ngắn, nhanh chóng đến.
Sau khi sắp xếp xong xuôi cho ngàn tu sĩ dưới tay rời đi, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy hơi yên tâm. Hắn cũng cải trang một phen, lúc này mới mang theo quyết tâm, hung hăng cắn răng một cái, bước ra khỏi Trường Thành.
Ra khỏi Trường Thành xong, Bạch Tiểu Thuần sờ lên mặt mình, vẫn còn hơi bất an. Nghĩ một lát, hắn đột nhiên vỗ túi trữ vật, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái chậu nước lớn.
Trong chậu nước này chứa đầy một thùng lớn nước Thông Thiên Hà. Bên trong, ngâm một tấm mặt nạ gần như trong suốt, chính là tấm mặt nạ da người có thể biến ảo bộ dáng, thay đổi tất cả khí tức, thậm chí có thể ẩn tàng sinh mệnh ba động kia.
“Vật này tuy có chút vấn đề, nhưng bây giờ chỉ có nó có thể hoàn toàn thay đổi bộ dáng và khí tức của ta.”
“Ta nắm chặt thời gian, đi tiểu sơn cốc một vòng xong lập tức trở về. Hẳn là không sao.”
“Huống hồ, chỉ là phạm vi mười dặm. Chỉ cần không gặp Man Hoang đại quân, ta cũng sẽ không có quá nhiều nguy hiểm.”
Nhìn mặt nạ một chút, trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ quả quyết. Hắn lấy mặt nạ này ra đeo lên mặt. Trong nháy mắt, bộ dáng cả người hắn lập tức thay đổi, không còn là thanh niên mà trở thành một Hồn tu trung niên sắc mặt vàng như nến. Linh lực ba động tiêu tán, thay vào đó là một luồng hồn lực ba động nồng đậm.
Nhìn vào, phảng phất thật sự trở thành Hồn tu vậy!
Làm xong hết thảy, Bạch Tiểu Thuần cuối cùng yên tâm. Hắn gào thét, trên mặt đất nhanh chóng tiến lên. Giờ phút này đêm tối, ánh trăng tàn trên bầu trời tản ra ánh sáng yếu ớt, không thể chiếu sáng đại địa, khiến bóng tối bốn phía, chỉ có thể nhờ ánh trăng lờ mờ, nhìn thấy vô số tảng đá lớn và hài cốt, phản chiếu bóng đen mơ hồ…
Lại có là bốn phía, thỉnh thoảng lang thang cô hồn dã quỷ, và những tiểu thú ăn thịt thối trên mặt đất cẩn giác gặm, thỉnh thoảng thò đầu ra…
Bị giết liền có thể sống lại, đạt được năng lực ngẫu nhiên từ đó chờ đợi việc bị giết.