» Chương 506: Chân chính Bất Tử Cấm!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025
**Chương 506: Chân chính Bất Tử Cấm!**
Bất Tử Trường Sinh Công, trong Bất Tử Quyển này, chỉ cần có đủ sinh cơ, liền có thể gần như vô hạn gia tốc tiếp tục tu hành. Điểm này, Bạch Tiểu Thuần năm đó đã biết.
Đoạn đường này đi tới, hắn càng minh bạch để tu hành Bất Tử Trường Sinh Công này, bản thân đã hao phí tài nguyên khổng lồ, có thể nói là kinh người. Phải biết ngay cả Nghịch Hà tông cũng chống đỡ không nổi, sợ rằng chỉ có tông môn đầu nguồn như Tinh Không Đạo Cực tông mới có thể để Bạch Tiểu Thuần tu luyện, mới có thể thu được tài nguyên.
Nhưng đó mới chỉ là Bất Tử Quyển tầng thứ ba, vẻn vẹn đạt đến Bất Tử Cân. Phía sau còn có Bất Tử Cốt và Bất Tử Huyết. Có thể tưởng tượng được, sinh cơ cần thiết trong hai tầng kia sẽ càng thêm không thể tưởng tượng.
“Không quản được nhiều như vậy!” Bạch Tiểu Thuần trong mắt lộ ra kiên định. Giờ phút này, theo thân thể hóa thành vòng xoáy, không ngừng hấp thu sinh cơ chi lực ẩn chứa trong viên Nguyên Anh Đan hoàn chỉnh kia. Lập tức, thân thể hắn tản mát ra cực nóng. Song, cái nóng này lại không ảnh hưởng tới tầng băng bên ngoài, mà chỉ khuếch tán trong huyết nhục của Bạch Tiểu Thuần.
Theo sự khuếch tán, hắn cảm nhận rõ ràng kinh mạch trong thân thể mình đang từng đường được tạo nên lại. Trong quá trình tạo nên ấy, từng trận hắc mang bao trùm thân thể hắn, một cỗ nhục thân chi lực ba động càng lúc càng mạnh mẽ, quanh quẩn hiển hiện trên người hắn.
Thậm chí, khi cùng với tứ chi liền lại, dường như tạo thành một cấm chế, trên thân thể hắn ẩn ẩn hiện hiện!
Thời gian trôi qua, không biết đã bao lâu. Khi Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên mở hai mắt, thân thể hắn, tứ chi hắn, toàn bộ cơ thể trừ đầu lâu ra, đều bộc phát ra hắc quang chói mắt. Dưới hắc quang ấy, Bạch Tiểu Thuần hô hấp trầm ổn, trong mắt lộ ra tinh mang. Hắn cảm nhận được thân thể mình, tại thời khắc này, nhục thân chi lực lại tăng cường lên rất rất nhiều.
Nhưng đó còn chưa phải trọng điểm. Trọng điểm là hắn trong nháy mắt này, cảm nhận rõ ràng thân thể mình dường như nhẹ đi rất nhiều, thậm chí có loại ảo giác, dường như chỉ cần động một chút, là có thể phá không.
Cảm giác này khiến Bạch Tiểu Thuần cảm thấy kinh ngạc. Hắn nhịn xuống xúc động muốn thử, lần nữa cảm nhận nhục thân mình xong, bỗng nhiên hít vào một hơi.
“Đây là. . .” Bạch Tiểu Thuần thần sắc kinh hỉ. Hắn lại có một loại cảm giác dường như muốn chạm tới gông cùm xiềng xích!
Cảm giác này khiến tinh thần Bạch Tiểu Thuần chấn động. Đúng lúc muốn thừa thắng xông lên, để đầu lâu mình cũng được Bất Tử Trường Sinh Công lan tràn, sinh cơ của viên Nguyên Anh Đan kia đã không đủ, chậm rãi tiêu tán.
“Đáng tiếc.” Bạch Tiểu Thuần có chút tiếc nuối, song càng nhiều là kích động.
“Kim Đan đại viên mãn, Bất Tử Trường Sinh Công gần như đại thành. Hiện tại ta, có Kết Đan nào dám đến trêu chọc!” Bạch Tiểu Thuần cười lớn, mạnh mẽ đứng dậy. Thuận theo cảm giác thân thể, đem loại cảm thụ giống như có thể phá không kia mở rộng, không đi áp chế nữa, tiến về phía trước một bước.
Ngay trong khoảnh khắc hắn bước ra, tầng băng phía trước hắn Oanh một tiếng. Thân thể Bạch Tiểu Thuần thế mà. . . biến mất!
Ngay khi hắn biến mất, tầng băng bốn phía lập tức xuất hiện từng vết vỡ nứt. Sự vỡ nứt này cấp tốc lan tràn, trong nháy mắt khuếch tán toàn bộ lầu các, sau đó tràn ra ngoài, chiếm cứ khu vực quảng trường. Chưa dừng lại, nó tiếp tục lan tràn. Từng vết nứt kia như Băng Long, trong ngắn ngủi mười nhịp thở, lại khuếch tán toàn bộ Công Giáp các!
Tiếng ken két vang trời động đất. Các tu sĩ Bác Bì quân thủ hộ bốn phía nhao nhao kinh hãi. Triệu Long cùng những người khác cũng vậy. Khi nhìn lại, toàn bộ Công Giáp các hóa thành băng sơn, vết nứt vô số. Rất nhanh, trong tiếng Oanh minh, băng sơn sụp đổ!
Kéo theo tất cả cây cỏ, tất cả đan lô, tất cả nhà cửa, bao gồm cả lầu các Bạch Tiểu Thuần ở, đều trong khoảnh khắc này tan tác, như tạo thành phong bạo, Oanh minh bát phương.
Vô số người hít vào khí lạnh, nhao nhao chấn động nhìn lại. Song, ai nấy giật mình phát hiện, họ không thấy bóng dáng Bạch Tiểu Thuần trong lầu các sụp đổ ấy.
“Đại sư không thấy?”
“Cái này. . . Đây là chuyện gì!” Triệu Long cùng những người khác sững sờ, cùng Lưu Lệ xông ra, thẳng đến bốn phía lầu các sụp đổ. Tại đây, vẫn không thấy bóng dáng Bạch Tiểu Thuần.
Trong lúc họ tìm kiếm Bạch Tiểu Thuần, ngoài Trường Thành, trên chiến trường lúc trước, giờ phút này mặc dù không có chiến tranh, nhưng nơi này đã giống như một vùng phế tích. Mặc dù thi thể đa phần đã được xử lý, song dưới sự thảm liệt hình thành qua năm tháng, vẫn khiến bốn phía này dường như Minh Thổ.
Chỉ có một vài tiểu thú trong Man Hoang thích ăn thịt thối mới thỉnh thoảng ẩn hiện, từ trong đất bùn lôi ra chân cụt tay đứt chôn phía dưới, khi gặm cắn phát ra tiếng răng rắc răng rắc.
Giờ phút này, trên mảnh đại địa như Minh Thổ này, đột nhiên, một tầng gợn sóng trong hư vô rung động. Ba động này có vẻ bất ổn, sau khi xuất hiện còn có hắc mang khuếch tán ra. Từ xa nhìn lại, giống như tạo thành một loại phù văn nào đó.
Không ít tiểu thú ăn mục nát bốn phía lập tức bị kinh động, cấp tốc chạy tán loạn, không dám lại gần. Cùng lúc đó, các tu sĩ canh giữ trên Trường Thành cũng phát giác, nhao nhao vẻ mặt nghiêm túc nhìn lại. Thậm chí một bên chiến xa cũng được người mở ra, tản mát ra quang mang, dường như sẵn sàng bắn ra bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, gợn sóng vặn vẹo như bong bóng kia, Phịch một tiếng sụp đổ. Một thân ảnh từ trong đó lảo đảo chạy ra. Vừa xuất hiện, các tu sĩ trên Trường Thành trong mắt sát ý lóe lên, đang định xuất thủ. Song, người mắt sắc lại kinh hô một tiếng.
“Bạch đại sư!!”
“Là Bạch Tiểu Thuần!!” Các tu sĩ phòng thủ trên Trường Thành ấy, từng người nhẹ nhàng thở ra, có chút không thể hiểu được nhìn thân ảnh đột nhiên xuất hiện trên chiến trường.
Thân ảnh kia chính là Bạch Tiểu Thuần!
Bạch Tiểu Thuần vừa ra ngoài, thần sắc còn có chút mờ mịt. Nhưng khi nhìn bốn phía, nhận ra mình đang ở đâu, hắn lập tức da đầu tê dại.
“Sao lại đến đây!” Bạch Tiểu Thuần lập tức khẩn trương, sợ bốn phía đột nhiên xuất hiện một đám Hồn tu. Thế là vội vàng phi thân thẳng đến Trường Thành.
“Để cho ta đi vào!” Khi bay nhanh tới, Bạch Tiểu Thuần lập tức hô to. Thấy các tu sĩ trên Trường Thành chần chờ, Bạch Tiểu Thuần vội vàng lấy ra ngọc bài thân phận ném ra. Lúc này mới nghiệm chứng thân phận, bước vào trong màn sáng trận pháp, trở về Trường Thành.
“Bạch đại sư, ngài. . . Ngài sao lại đi ra?”
“Chúng tôi cũng không thấy có người ra ngoài a, huống hồ muốn ra Trường Thành cần có thủ lệnh của quân chủ!” Các tu sĩ bốn phía nhìn Bạch Tiểu Thuần, ai nấy mắt lộ hồ nghi, không ít người mở lời hỏi.
“Cái đó. . . Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn. . .” Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng. Giờ phút này trở về Trường Thành, sự khẩn trương trước đó mới bình tĩnh trở lại. Hắn vốn đang trong lầu các của Công Giáp các, để thử cảm giác phá không kia nên bước ra một bước. Nhưng không ngờ, bước này lại khiến toàn thân hắn bước vào trong hư vô đen kịt.
Trong hư vô ấy, hắn cảm giác thân thể mình dường như muốn sụp đổ tan vỡ. Dưới sự sợ hãi vội vàng giãy giụa. Mãi mới giãy giụa ra ngoài, liền rơi xuống chiến trường ngoài Trường Thành.
Giờ hồi tưởng, tâm hắn có sợ hãi. Giải thích một phen xong, hắn nhanh chóng rời khỏi tường thành.
“Nguy hiểm quá, sau này không thể mạo hiểm như vậy nữa. . .” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ về cảnh tượng vừa rồi càng thấy nghĩ mà sợ. Song lại suy nghĩ kỹ, bản thân lại xuyên qua Trường Thành và màn sáng trận pháp, xuất hiện ở ngoại giới. Loại thuật pháp này có chút tương tự thuấn di.
“Dường như cũng không phải. . . Dù sao Trường Thành và màn sáng trận pháp, trừ phi khi chiến tranh có lực lượng của con mắt lớn gia trì, mới có thể để tu sĩ ngũ đại quân đoàn xuyên qua. Lúc bình thường, ra ngoài cần thủ lệnh, vào trong cần lệnh bài.”
“Nhưng ta. . . Dường như. . . cứ thế đi ra?” Bạch Tiểu Thuần trợn mắt. Ẩn ẩn cảm thấy thần thông kỳ dị này do Bất Tử Cân hình thành có chút cổ quái.
“Chẳng lẽ đây mới là Bất Tử Cấm? Nhắm vào tất cả cấm chế?” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, suy nghĩ muốn thử lại không. Song vừa nghĩ tới cảm giác thân thể như muốn sụp đổ trong hư vô ấy, lập tức dừng lại suy nghĩ.
“Không được, nguy hiểm quá. Coi như muốn thử, cũng phải đợi ta Bất Tử Cân triệt để đại thành, đột phá gông cùm xiềng xích, mới đi thử.” Bạch Tiểu Thuần dùng sức lắc đầu. Vừa mới tới gần khu vực Công Giáp các, lập tức thấy Triệu Long cùng những người khác đang tìm kiếm mình bốn phía. Khi thấy Bạch Tiểu Thuần, đoàn người Triệu Long mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chúc mừng đại sư tu vi đột phá!”
“Đại sư, ngài nhìn nơi này. . . Có muốn chúng tôi tu kiến lại một chút không?” Triệu Long cùng những người khác vội vàng bái kiến. Khi nhìn Bạch Tiểu Thuần, càng cảm thấy Bạch Tiểu Thuần cao thâm mạt trắc. Rõ ràng là tu luyện, thế mà dưới sự thủ hộ của mọi người lại quỷ dị biến mất.
Công Giáp các đã không thể ở được. Bạch Tiểu Thuần thân là Thiên phu trưởng Bác Bì quân, cũng có lĩnh khu của mình. Hắn dứt khoát vung tay lên.
“Không ở đây nữa, chúng ta đi lĩnh khu của chính mình!”
Bị giết liền có thể phục sinh, đạt được năng lực ngẫu nhiên từ đó chờ đợi sự tình cũng là bị giết.