» Q.1 – Chương 3134: Thời Không chi nhãn
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương 3130: Thời Không chi nhãn
Quất Sa trấn, một nửa hoàn toàn biến thành cát vàng tĩnh mịch. Hàng ngàn hàng vạn người trong nhà cửa đã hòa lẫn vào cát.
Những người chưa bị hóa đá thì kinh hoàng như tượng băng. Sức mạnh khủng khiếp đến nhường nào!
Giáo sư Đồng Chu Chính chạy vội ra đường, ánh mắt đầy kinh hãi.
Ông đi đến đoạn đường bị cát hóa, nhìn thấy vài người đàn ông say rượu. Họ cầm chai bia, khoác vai nhau, say sưa chẳng biết gì. Chỉ vì không bước ra khỏi phạm vi ánh mắt của Medusa chi mẫu, chỉ thiếu vài bước nữa thôi…
Giờ đây, họ như những bức tượng nghệ thuật ở quảng trường Châu Âu, bất động nhưng thần thái cực kỳ sống động và tinh tế. Vấn đề là họ vừa mới là người sống!
“Họ chết rồi sao?” Linh Linh đi theo sau, giọng nói trầm thấp hỏi.
“Chắc là vẫn còn sống…” Đồng Chu Chính nói.
“Những người ở Cairo cũng còn sống?” Linh Linh nói.
“Khó nói. Một số loại lực lượng hóa đá tuy giống với đóng băng, sinh mệnh có thể được bảo tồn trong thời gian ngắn, nhưng không ai dám đảm bảo tất cả mọi người đều sống sót sau ma pháp hóa đá này.” Đồng Chu Chính nói.
“Ngài tìm thử xem có ai sống sót không, tôi đi tìm người.” Linh Linh nói.
Trên đường phố, mọi người dần xuất hiện, không thể tin vào cảnh tượng này.
Sự sợ hãi bao trùm lấy thành phố sa mạc này của Ai Cập, bao trùm lấy mỗi người tình cờ sống sót sau ánh mắt diệt tuyệt kia.
Đáng lẽ phải chạy trốn vô thức, nhưng họ biết trốn đi đâu?
Ngay cả thành phố Cairo, thủ đô Ai Cập, diện tích hơn ngàn cây số vuông cũng bị hóa đá!
…
Sự việc xảy ra quá nhanh, đến mức pháo đài Hảo Vọng Giác không kịp phản ứng. Một số pháp sư cấm chú nghe tin vội vàng chạy tới, bay lượn trên thành phố bị hóa đá hoàn toàn này…
Một thành phố hiện đại, bê tông cốt thép, ô tô, đường cao tốc, đường ray…
Trong một đêm biến thành vô số tượng cát, thành tượng người.
Ngày càng nhiều pháp sư xuất hiện trên bầu trời Cairo, họ bó tay không biết làm sao. Họ thậm chí không dám tùy tiện sử dụng bất kỳ ma pháp nào, sợ những người yếu ớt này sẽ bị cát thổi bay.
Sự hoảng loạn lan tràn khắp Ai Cập. Vô số người không hiểu chuyện quỳ rạp xuống đất, hướng mặt về phía Kim Tự Tháp Khufu, như một đám phàm nhân đang cầu xin trời xanh tha thứ.
Nhưng điều đó không có ý nghĩa gì. Vong linh đại quân vẫn đang giày xéo thành trì của người sống. Ánh sáng u ám chiếu rọi khắp thế giới vàng úa này. Tham vọng lớn nhất của Minh Vương là kéo tất cả sinh vật sống vào đầm lầy của hắn, do hắn thống trị!
Trong hàng ngàn năm qua, Khufu chưa bao giờ ngừng kế hoạch của mình!
…
Sườn đồi Hoàng Hôn, một vệt sáng đỏ rực xẹt qua mảnh đất này, cực kỳ lộng lẫy trong màn đêm tĩnh mịch, cái đuôi lửa đỏ dài trông giống một trận mưa sao băng đỏ!
Ánh sáng rơi xuống cách Quất Sa trấn năm mươi cây số, trên một sườn đồi sa mạc.
Đó là một người đàn ông, toàn thân bốc cháy với ngọn lửa thần thánh. Đôi mắt anh ta phát ra ánh sáng lộng lẫy khác biệt, màu bạc và xám trắng, chính là lực lượng không gian và hỗn độn hòa quyện.
Tại sườn đồi, nữ xà mỹ Apase mặc áo cà sa đỏ đứng đó, dáng người yểu điệu, quyến rũ lòng người. Nhìn thấy người đàn ông toàn thân bốc cháy với ngọn lửa thần thánh, trên mặt Apase nở nụ cười xinh đẹp, định tiến tới một cái ôm lớn sau bao ngày xa cách.
Người đàn ông qua loa ôm một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tại sao lại diễn biến thành thế này?”
“Ta cũng không thể ngăn cản. Dù sao hai người tỷ tỷ ta cũng không phải loại yếu kém. Một khi các nàng cấu kết với Khufu, rất nhiều chuyện sẽ khó kiểm soát. Ngược lại, những cường giả trong nhân loại các ngươi lại biết quá muộn.” Apase nói.
“Hừ, khó nói lắm. Có khi là do con rắn độc nào đó đã lên kế hoạch sẵn. Không thì tại sao vừa đúng lúc ngươi bị nhốt trong Kim Tự Tháp thì Medusa chi mẫu lại sống lại.” Lúc này, một giọng nói vang lên.
Apase trừng mắt nhìn cô gái kia, biểu hiện mấy phần lạnh lùng.
“Linh Linh.” Người đàn ông gượng cười.
“Lúc nào cũng chậm một bước.” Linh Linh tức giận nói.
Mạc Phàm gãi đầu. Bị vây trong Kim Tự Tháp đâu phải ý muốn của hắn. Nói cho cùng vẫn là bị người nhà ám hại mà.
“Nhắc mới nhớ, ngươi tìm thấy kẻ cấu kết với Khufu chưa?” Mạc Phàm hỏi.
“Hắc Tượng Vương đã bị giáo sư Đồng Chu Chính khống chế. Hiện tại chúng ta đã biết vị trí của những Pharaoh nguồn suối kia, nhưng ta không hiểu lắm. Khufu không phải không đủ Pharaoh nguồn suối sao, tại sao vẫn có thể phục sinh Medusa chi mẫu, hơn nữa còn thi triển diệt thế chi đồng này?” Linh Linh nói.
“Chỉ sợ có người cung cấp Pharaoh nguồn suối bổ sung. Tạm thời không nói những chuyện này. Apase, những người bị hóa đá kia còn sống không? Mấy trăm vạn người, Medusa chi mẫu thật sự có thể dùng một ánh mắt giết chết nhiều người như vậy sao?” Mạc Phàm hỏi.
“Cách cái chết không xa.” Apase nói.
“Ngươi cũng là Medusa, lại sắp kế thừa vị trí Medusa Nữ Vương. Chẳng lẽ ngươi không có cách nào hóa giải diệt thế chi nhãn này sao?” Mạc Phàm hỏi tiếp.
“Năng lực của ta còn chưa đạt đến cảnh giới mẫu thân ta. Ngược lại có một vật, có lẽ có thể khiến mọi thứ khôi phục như ban đầu, chỉ là đó là một món thần nhãn cổ xưa, bị mất không biết bao nhiêu thế kỷ. Muốn tìm thấy nó trong thời gian ngắn như vậy e rằng không lớn. Hơn nữa món Thần khí kia chắc là thiếu năng lượng, không thể khôi phục toàn bộ thành phố Cairo.” Apase nói.
“Thần nhãn?”
Mạc Phàm nhớ kỹ con Mâu Yêu Thần Lãnh Nguyệt kia hình như có hai đại thần nhãn, Thủy Triều chi nhãn và Thương Hải chi nhãn. Trên thực tế, trong mật thất cổ xưa tại Thánh thành, Mạc Phàm nhìn thấy thuyết pháp liên quan đến lục đại thần nhãn trên toàn thế giới, trong đó Thương Mang chi nhãn rõ ràng ghi chép ở trong Hạ Lan Sơn của Trung Quốc…
“Cái cổ xưa chi nhãn này nắm giữ lực lượng thời gian, có thể thay đổi mọi thứ, khiến vật thể vỡ vụn trở lại hoàn hảo như ban đầu, khiến phế tích khôi phục huy hoàng ngày xưa, thậm chí có thể xóa đi nguyền rủa và cổ xưa, có thể so với thời gian nghịch chuyển. Nhưng nó nghịch chuyển đều chỉ là vật thể, sinh mệnh không thể tái tạo.” Apase nói tiếp.
Cảnh giới tối cao của hệ Hỗn Độn là chưởng khống trật tự, trật tự này còn bao gồm trật tự thời gian. Nếu có thể kết hợp chân lý ma pháp của hệ Không Gian, hoàn thành xoay chuyển thời không không phải là không thể!
Nếu vượt qua cấm chú, Mạc Phàm có lẽ có thể khiến thành phố Cairo hóa thành đá và cát nghịch chuyển về dáng vẻ trước khi bị hóa đá, nhưng hắn hiện tại đâu có thần lực này!
Nhưng lời nói của Apase cho Mạc Phàm một gợi ý rất lớn!
Để phế tích biến trở về huy hoàng của ngày xưa…
Mạc Phàm nhớ rõ mình từng đi nhầm vào một cái tiểu trấn thần bí trong gió lốc. Cái trấn nhỏ đó đại khái là thuộc thời kỳ văn minh Anh-điêng. Trước đây, họ đã đại chiến với Mục Hủ Miên, gần như hủy diệt cái tiểu trấn cổ xưa thần bí đó.
Nhưng ở đó xuất hiện một con mắt. Ánh mắt con mắt đó lướt qua tiểu trấn, tiểu trấn lại tái tạo trong đống phế tích. Cảnh tượng đó thật giống như quay ngược trong phim ảnh. Đường đi, nhà cửa, hồ suối, tượng đài, tất cả đều trở lại dáng vẻ ban đầu, gạch vụn không hề hư hại!
Trong một thời gian dài, Mạc Phàm đều cho rằng đó có thể là một ảo cảnh lớn, giống với giả tượng trong bồn chứa trước đó, nhưng suy nghĩ kỹ lại, những cảnh đó từ đầu đến cuối rất chân thực!
Cái con mắt đó, chẳng lẽ là Thời Không chi nhãn mà Apase nói?
Không thể nghịch chuyển vật sống, nhưng hiện tại toàn bộ người Cairo đều bị hóa thành đá. Thời Không chi nhãn đã có thể khiến trấn phế tích hoàn hảo như ban đầu, có phải là cũng tồn tại thần lực có thể khiến Cairo trở lại hình dáng ban đầu?
(Lần nữa trịnh trọng nói rõ quyển sách này chính văn đã hoàn tất!
(Thích quyển sách này, không đành lòng kết thúc như vậy… Tâm tình có thể hiểu được, cho nên ta mới lục tục viết một chút ngoại truyện, nhưng ngoại truyện vốn là trứng phục sinh. Xem hết phim đều tan cuộc, thả cái trứng phục sinh, chẳng lẽ ngươi lại tại chỗ ngồi trông cậy vào người rạp chiếu phim chiếu trứng phục sinh ba tiếng mới hài lòng sao? Có ít người vì trứng phục sinh không có chương mới chạy tới cho sách mới của ta đánh bình luận ác ý điểm thấp, điều này thật khiến trái tim ta rất băng giá. Có phải là vì xem đồ lậu không, không thấy lời tác giả nói xong kết không? Nếu như thế ta cũng tha thứ các ngươi, hy vọng các ngươi về sau đặt mua chính bản.)