» Q.1 – Chương 3012: Xuống mồ hạt giống
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương 3009: Xuống mồ hạt giống
Hoàng hôn vừa buông xuống, Ishisa đã cảm thấy uể oải mệt mỏi. Nàng từ trên ghế nằm bò dậy, đúng lúc thấy một cô thiếu nữ đang vội vàng mang theo một bình lớn.
“Bên trong là tro đã quét?” Ishisa gọi thiếu nữ lại, hỏi.
Thiếu nữ rõ ràng rất sợ Ishisa, đầu cũng không dám ngẩng lên, giọng nói cũng không có dũng khí, chỉ gật gật đầu và giấu đi bàn tay bị cắt trong lúc quét dọn những cái bình kia.
Ishisa đã nhìn thấy. Nàng tiến lên phía trước nói: “Đưa đây cho ta.”
Thiếu nữ căng thẳng đưa bình tro cốt cho Ishisa.
“Để đồ xuống, đưa tay đây cho ta.” Ishisa ra lệnh.
Thiếu nữ tuân lệnh. Lúc đưa tay ra, nàng vẫn không dám nhìn lên, sợ bị Ishisa răn dạy.
Ishisa thường giáo huấn người, từ đại hiền giả trở xuống, đến cả những tiểu tín nữ như các nàng.
Đột nhiên, tiểu tín nữ cảm nhận được từng tia ấm áp từ lòng bàn tay bị cắt truyền đến. Nàng lén nhìn bàn tay mình, kinh ngạc phát hiện tay Ishisa đang bao trùm lên trên, luồng sáng ấm áp kia chính là từ tay Ishisa truyền tới, đồng thời nhanh chóng chữa lành vết thương cho nàng.
Tiểu tín nữ kinh ngạc há hốc miệng.
Ishisa tự mình trị liệu cho mình? Đây là vinh quang mà rất nhiều chiến đấu kỵ sĩ, kỵ sĩ điện đều không có cơ hội có được!
“Có chỗ nào phong cảnh đẹp, thích hợp chôn cái bình này không?” Ishisa chỉ vào bình tro cốt dưới đất, hỏi.
“Hướng về phía đông, phía sau Ayr sơn tuyền có một chỗ khá yên tĩnh.” Tiểu tín nữ đột nhiên không còn sợ hãi, dũng cảm trả lời.
“Ừm.” Ishisa gật đầu, tự mình nhặt bình tro cốt dưới đất và đi về hướng đông.
Tiểu tín nữ ngơ ngác.
Nàng không biết Ishisa muốn làm gì. Dù sao chuyện bình tro cốt hai giờ trước đã nhanh chóng lan truyền trong Thánh Nữ điện. Những tín nữ hầu hạ thành viên Thần Nữ phong như các nàng đều biết đó là tro cốt của một vài người thân, bạn bè, thuộc hạ của Ishisa.
…
Ayr sơn tuyền ở một nơi khá vắng vẻ trên Thần Nữ phong. Thần Nữ phong rất lớn, vẫn còn một phần núi rừng nguyên thủy. Trước đây, khi Ishisa chấp chưởng Parthenon thần miếu, nàng cũng thường chôn những nữ hầu Thần Nữ phong phản đối mình ở một ngọn núi nào đó trên Thần Nữ phong.
Trong mắt toàn bộ người Hy Lạp, Parthenon thần miếu rực rỡ ánh sáng thần thánh quả thực như thánh địa trên trời, tiên cảnh nhân gian. Nhưng trong mắt Ishisa, nơi này là một bãi tha ma xanh vàng rực rỡ, khắp nơi đều chôn những người chết trong đấu tranh tại Parthenon thần miếu.
Đến Ayr sơn tuyền, Ishisa nhìn thấy một người đang quanh quẩn gần đó.
Thần Nữ phong rất ít nam giới được phép bước vào. Ít nhất trước đây, Ishisa đã cấm tất cả nam giới bên ngoài, trừ kỵ sĩ điện, vào Thần Nữ phong. Chỉ là quy tắc này dường như dần bị Diệp Tâm Hạ sửa lại, trở nên không còn nghiêm khắc như vậy.
“Xin lỗi, tôi hình như lạc đường. Nơi này quá rộng lớn, tôi đi tới đi tới liền lạc mất phương hướng. Cô biết làm sao đi đến Thánh Nữ điện không?” Người đàn ông trung niên trông rất bình thường, ăn mặc cực kỳ giản dị, trên mặt mang nụ cười nhã nhặn, như một người có tâm lý đặc biệt lạc quan.
“Nữ sĩ?” Ishisa lần đầu tiên nghe có người xưng hô như vậy với mình.
Hơn nữa đây là Hy Lạp, là Thần Nữ phong Parthenon thần miếu, vẫn còn có người không biết mình sao?
“Tôi lần đầu tiên tới, là đến thăm con gái tôi. Nghe nói nơi này rất nhiều quy củ, nếu tôi có lỡ lời xin thứ lỗi.” Người đàn ông trung niên gãi đầu, đôi mắt nâu đen mang đến cảm giác đơn thuần.
“Tạm thời không có. Ngươi đi theo hướng ta đến là có thể đến Thánh Nữ điện.” Ishisa cố ý nhìn chằm chằm ánh mắt đối phương một giây đồng hồ. Là một Ma Pháp sư hệ Tâm Linh, muốn lừa dối nàng là điều khá khó khăn đối với người không có tu vi gì như hắn.
“À, cảm ơn, cảm ơn. Phong cảnh ở đây thật là đẹp, lần đầu tiên tôi gặp nơi nào có tiên khí như vậy. Tuy nhiên, chỉ hơi tẻ nhạt một chút. Con gái rất bận, tôi cũng không tiện quấy rầy nàng, chỉ có thể tự mình đi dạo. Đến cả người nói chuyện cũng không có.” Người đàn ông trung niên nói.
“Ngươi nói thực sự rất nhiều.” Ishisa nói.
“Ha ha ha, đúng vậy, chính tôi cũng cảm thấy. Nếu cô thấy tôi ồn ào thì tôi cũng có thể không nói. Cô cầm cái bình làm gì vậy, là đến đây lấy nước suối sao, có cần tôi giúp không?” Người đàn ông trung niên cười hỏi.
“Ngươi có thể giúp ta chôn nó, ta không muốn bẩn tay.” Ishisa liếc nhìn lớp bùn đất xung quanh, đều là bùn nhão sau khi lá cây mục nát. Nàng bị lời nguyền nên hơi sợ đất.
“Không thành vấn đề, nhưng tại sao lại muốn chôn nó, bên trong đựng dưa chua à?” Người đàn ông trung niên thể hiện sự hiểu biết thô thiển của mình.
“Tro cốt!” Ishisa lạnh lùng nói.
“Ồ ồ ồ, xin lỗi, xin lỗi. Tôi không biết cô có người thân mất. Người thân của cô… sao lại nặng như vậy?” Khi nhận lấy, tay người đàn ông trung niên hơi chìm xuống.
Ishisa không nói gì.
Người đàn ông trung niên cũng không tiện nói nhiều. Hắn tìm một chỗ đất tương đối khô ráo gần suối, động tác rất nhanh đào bùn đất.
“Quê nhà chúng tôi cũng vậy, người thân mất thì đặt vào một cái hộp nhỏ, chôn ở nơi có núi có nước. Lá rụng về cội, người mất xuống mồ. Thực ra cô cũng không cần quá đau khổ. Người sống trên thế giới này đôi khi cũng như bước vào một sòng bạc. Quy tắc sòng bạc, lợi ích sòng bạc, các loại sòng bạc đều sẽ hấp dẫn chúng ta, không ngừng đặt cược, không ngừng đặt cược. Vui buồn giống như tung xúc xắc, mỗi lần đều tự nhủ muốn rút lui, muốn sống những tháng ngày điền viên an nhàn. Đến cuối cùng thường chỉ có khi vào trong cái bình này mới cuối cùng quy ẩn núi rừng…” Người đàn ông trung niên nói.
Hắn dùng cành cây làm xẻng đào đất xốp, động tác rất nhanh nhẹn, như là thường làm những chuyện tương tự.
Ishisa đứng bên cạnh, bình tĩnh nhìn.
Bên trong quả thực chứa rất nhiều người Ishisa quen. Ban đầu trong lòng nàng chỉ có phẫn nộ, không có bao nhiêu bi thương. Chẳng hiểu sao nghe những lời lảm nhảm của người đàn ông này, trong lòng lại có từng cơn sóng gợn lăn tăn.
Khuôn mặt của họ hiện lên trước mắt Ishisa.
Trong số họ có không ít người đã dùng hết khả năng để lấy lòng nàng. Rất nhiều lúc Ishisa cảm thấy căm ghét, nhưng nghĩ kỹ lại, họ vẫn thực sự đặt Ishisa ở vị trí rất quan trọng trong lòng.
“Ngươi đi hái trái cây đi.” Tay người đàn ông trung niên dính không ít đất, nhưng hắn không ngại.
“Trái cây?” Ishisa khó hiểu nói.
“Hạt trái cây chính là hạt giống đó. Đồng thời chôn cùng cái bình, không bằng rắc tro cốt ở đây, rồi đặt xuống một hạt giống. Vừa vặn bên cạnh có suối, so với đến trước mộ phần người thân chia buồn, nhìn bia mộ lạnh lẽo rơi lệ, chẳng bằng nhìn một mầm cây khỏe mạnh trưởng thành, nhìn nó nở hoa kết quả, nhìn nó lớn thành đại thụ che trời… Như vậy sẽ không cảm thấy họ rời bỏ mình. Lúc gặp đau khổ, vẫn có thể lặng lẽ nằm dưới cây này, như được họ bảo vệ, tâm sẽ lắng xuống.” Người đàn ông trung niên nói.