» Q.1 – Chương 2968: Cho cái danh sách
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương 2965: Cho Cái Danh Sách
Trước khi bước vào Song Thủ các, Linh Linh cùng Mạc Phàm theo bản năng cho rằng Hồng Ma Nhất Thu sẽ đến trước đêm không trăng, ra tay dứt khoát với Song Thủ các, khiến nơi này hoàn toàn thay đổi.
Sự thật là Linh Linh và Mạc Phàm đều lầm.
Hồng Ma căn bản sẽ không ra tay với Song Thủ các, cũng sẽ không dễ dàng động thủ với bất kỳ ai ở nơi đây.
Bởi vì Song Thủ các đã là vật trong túi của nó. Cái tà tính đội kia, chính là một mầm tà ma được Hồng Ma Nhất Thu trồng ở đây, nay đã sớm trưởng thành đại thụ che trời, bóng cây như một đám mây đen bao trùm Song Thủ các.
Đêm không trăng sắp đến.
Song Thủ các này chính là pháo đài của Hồng Ma Nhất Thu, dùng để hộ giá hắn lên cấp.
Một khi hắn thật sự thăng đế vương, hắn cũng sẽ lấy Song Thủ các làm đại bản doanh, bắt đầu điên cuồng thẩm thấu, điên cuồng mở rộng, biến toàn bộ nơi này thành ngục giam của hắn.
“Linh Linh cô nương ý là, Song Thủ các chúng ta kỳ thực bị thẩm thấu đến vô cùng nghiêm trọng?” Tiểu Trạch quân quan kinh hãi vô cùng nói.
“Tiểu Trạch quân trưởng, ngươi có lẽ coi thường năng lực của Hồng Ma. Tại Côn Sơn Trung Quốc, chúng ta có một phân thân Hồng Ma, hắn vững vàng khống chế một ngục giam loại cỡ lớn mấy năm. Hồng Ma Nhất Thu từ khi sinh ra đến hiện tại đã mấy chục năm, Song Thủ các này lại có mấy người chỉ lo thân mình?” Linh Linh nói tiếp.
“Trời ạ, Linh Linh cô nương, những lời này chính là lời mà ngươi không nói ra trong hội nghị à! Song Thủ các chúng ta chẳng lẽ hoàn toàn bị tà tính đội kia chiếm lĩnh?” Tiểu Trạch quân trưởng hầu như không khống chế được giọng, mấy chữ cuối cùng phát âm đều có chút sắc bén!
Nói cẩn thận chỉ là bị thẩm thấu, trong khái niệm của Tiểu Trạch quân quan hẳn là như những phần tử hủ bại trong quan chức, chỉ là số ít.
Nhưng theo luận điệu của Linh Linh, Song Thủ các này đã triệt để luân hãm?
Làm sao có khả năng xảy ra chuyện như vậy, không phải tất cả nhìn qua đều ngay ngắn có trật tự à!
“Tiểu Trạch quân trưởng, ngươi là thủ hạ đắc lực của Các chủ cùng Thác Nhất, lẽ nào hội nghị kết thúc, Các chủ không để ngươi nghĩ một phần danh sách những người có thể nghi ngờ sao?” Linh Linh hỏi.
“Tạm thời không có.” Tiểu Trạch quân quan lắc đầu nói.
“À, vậy trước đó hẳn là hắn dặn dò ngươi đưa ta trở về. Tiểu Trạch quân trưởng, chúng ta đến đánh cược thế nào?” Linh Linh nói.
“Cái này có ý nghĩa gì sao?”
“Như vậy ta mới có thể biết ngươi có đáng tin hay không.” Linh Linh nói.
“Ta… Ta cảm thấy ta cần tiêu hóa lời ngươi vừa nói.” Tiểu Trạch quân quan bắt đầu hơi sợ hãi, đặc biệt là Linh Linh mỗi nói thêm một câu, cũng làm cho khái niệm của hắn đổ vỡ một lần.
“Rõ ràng là chính ngươi một mặt thành khẩn kiên định yêu cầu ta cho ngươi biết chân tướng. Ta hiện tại vừa nói cho ngươi chân tướng, nhưng ngươi giờ lại bắt đầu từ chối, bắt đầu lùi bước.” Linh Linh nói.
“Ta… Ta… Được rồi, Linh Linh cô nương, ta thừa nhận ta bắt đầu sợ hãi. Dù sao ta ở đây lớn lên, ở đây trải qua tuổi thơ, ở đây học tập, ở đây nhậm chức. Song Thủ các như nhà ta, mỗi người ta đều quen thuộc, mỗi người đều thân thiết.” Tiểu Trạch quân quan thay đổi ngữ khí.
Hắn hiện tại không biết nên làm gì, lời Linh Linh nói ra quá mức kinh thế hãi tục. Tiểu Trạch quân quan cũng không biết có nên tin Linh Linh hay không, hoặc là nói có nguyện ý tin hay không.
“Rất bình thường, đa số mọi người đồng ý sống trong mơ, mặc dù biết là mộng. Khi bị người vô tình làm thức tỉnh, vẫn hy vọng trở lại trong mộng… Nhưng mộng vẫn là mộng, không phù hợp logic, không theo lẽ thường, thường chỉ hiện ra dáng vẻ ngươi trong tiềm thức muốn xem. Khi ngươi suy nghĩ bình thường, lại đi xem giấc mộng này, sẽ phát hiện mọi thứ đều là một bức tranh đơn giản. Người ngươi si mê, khuôn mặt đang vặn vẹo, nụ cười giả tạo. Đường nét cảnh vật tú lệ phía sau ngươi là vài nét bút thô ráp, là đường viền mờ ảo. Ngươi căn bản không thích đồ vật bên trong, chỉ là ký thác loại cảm giác đó, ỷ lại loại cảm giác đó.” Linh Linh nói.
Tiểu Trạch quân quan bị Linh Linh nói cho á khẩu không trả lời được.
Trên thực tế, ví dụ này của Linh Linh cũng rất thích đáng, bởi vì Song Thủ các hiện tại rất giống một giấc mơ. Khi mình chưa ý thức được có vấn đề, mọi thứ nhìn qua bình thường. Khi ngươi cẩn thận tra cứu, suy nghĩ, đào tìm đến đáy, sẽ phát hiện rất nhiều chuyện đều ly kỳ, quái lạ, không tầm thường!
Lấy chuyện xảy ra với mấy người quốc quán trẻ tuổi kia mà nói, bọn họ thật là bình thường sao?
Rõ ràng là một chuyện rất nhỏ, nhưng xuất hiện nhiều người bị hại như vậy.
Một chạm đến liền biến hình.
“Ta trở về phòng nghỉ ngơi, mặt trăng sắp biến mất rồi.” Linh Linh nói với Tiểu Trạch quân quan.
“Vậy ngài vừa nói nội dung đánh cược là gì?” Tiểu Trạch quân quan hỏi lại.
Linh Linh nhỏ giọng nói vài câu với Tiểu Trạch quân quan, Tiểu Trạch quân quan nhất thời rơi vào trầm tư.
…
Cửa phòng đóng lại, Tiểu Trạch quân quan vẫn cảm nhận được mùi hương ngát của vị thiếu nữ Trung Quốc này còn vương vấn trước cửa phòng. Chỉ là nội tâm Tiểu Trạch quân quan lúc này tương đối phức tạp.
Hắn nên tin ai?
Tin tưởng nơi mình sinh ra lớn lên từ nhỏ, những trưởng bối và cùng thế hệ từ nhỏ đã quen biết…
Hay là nữ hài Trung Quốc không cẩn thận đi vào đây, lời nói của nàng thật đáng sợ!
Hít một hơi thật sâu, Tiểu Trạch quân quan trở lại cương vị của chính mình. Hắn là người phụ trách trị an trật tự của Song Thủ các, tất cả chuyện xảy ra kỳ thực đều nằm trong chức trách Tiểu Trạch quân quan phải xử lý.
Vừa đến phòng làm việc của mình, một bóng lưng thon dài đứng trước cửa sổ.
Tiểu Trạch quân quan ngẩn người, phát hiện ánh trăng hơi sáng chiếu rọi ra dáng hình của hắn, là một người quen thuộc, là Các chủ Trọng Kinh.
“Các chủ đại nhân, ngài sao lại đến đây?” Tiểu Trạch quân quan bất ngờ nói.
Hắn đang định bật đèn, Các chủ lại ngăn lại.
Các chủ Trọng Kinh chuyển đến, vẻ mặt tương tự lo lắng.
“Tiểu Trạch, những năm nay ngươi vẫn phụ trách trật tự Song Thủ các, hầu như hết thảy sự kiện xảy ra trong Song Thủ các đều do ngươi xử lý. Ngươi đối với mỗi bộ ngành, mỗi tầng cấp, nhân viên các nơi đều rõ như lòng bàn tay, vì vậy ta hy vọng ngươi có thể nghĩ giúp ta một danh sách, liệt kê những người có thể bị tà tính đội ảnh hưởng cho ta.” Các chủ Trọng Kinh nói.
“Chuyện này… Không có chứng cứ, ta sao có thể tùy tiện định tội?” Tiểu Trạch quân quan kinh hãi nói.
“Chỉ là một danh sách nghi ngờ. Tại quốc gia chúng ta, bất cứ ai cũng có quyền nghi ngờ, tưởng tượng, chỉ cần không làm hành vi trái quy tắc với hắn. Nơi chức vị của ngươi, từ học viện về đến gia tộc, từ gia tộc đến cảnh vệ bộ, từ cảnh vệ bộ đến quân bộ, bất kể là Danh Kiếm, Fujikata, Thác Nhất, đều là người ngươi đang giao tiếp, tiếp xúc, điều phối xử lý. Ngươi quen thuộc mỗi người dưới tay bọn họ, không ai rõ hơn ngươi những năm gần đây bọn họ đang làm gì, đã làm gì. Song Thủ các đối mặt đại nạn, ngươi vẫn luôn là bộ hạ ta vô cùng tin cậy. Ta đơn độc tới đây, cũng bởi vì ngươi luôn là người chính trực trung thành, ta cần ngươi hiệp trợ. Vì cái Song Thủ các đang bị ăn mòn này…” Các chủ Trọng Kinh ngữ khí nặng nề vô cùng.