» Chương 5441: Thương Huyền Đồ Thần Thuật
Vô Thượng Thần Đế - Cập nhật ngày May 8, 2025
Mục Vân nói thẳng:
– Ta cảm thấy hắn cái này Đạo Phủ Thiên Quân có lượng nước, không có khoa trương như vậy lực áp bách!
– Liền tính là có lượng nước, kia cũng là chân chính Đạo Phủ Thiên Quân a!
Long Huyên Ngọ lúc này vẫn cảm thấy bất khả tư nghị.
Mục Vân ngược lại không nói gì.
Tạ Thư Thư vội vàng nói:
– Mục huynh, mau mau trợ giúp Trúc nhi cùng Như Tuyết, giết kia Hồ Nhạc Hồ Vân. Như là để Hồ Nhạc Hồ Vân chạy, đối chúng ta cũng là phiền toái rất lớn.
– Ừm.
Mục Vân thân ảnh giết ra.
Không bao lâu, liền trở về.
Hồ Vân Hồ Nhạc, đều bị giết.
Hoa Quân Trúc cùng Nam Như Tuyết hai người, cũng theo Mục Vân một đạo trở về.
Hoa Quân Trúc thân ảnh rơi xuống, nhìn tình lang, sắc mặt lo lắng nói:
– Thư Thư, ngươi… Ngươi thế nào?
Tạ Thư Thư sắc mặt so vừa nãy càng trắng bệch hơn, không biết là giả bộ hay thật.
– Mạng là bảo trụ…
Nghe lời này, Hoa Quân Trúc gật đầu.
Một bên, Nam Như Tuyết lạnh lùng đứng đó. Nàng luôn rất lạnh, khiến người nhìn không ra lúc này tâm tình thế nào.
Còn Long Huyên Mỹ ngồi ở một bên, dựa vào dưới cây, cũng sắc mặt không tự nhiên lên. Vốn tưởng chỉ có một Hoa Quân Trúc, không ngờ lại thêm một Nam Như Tuyết.
Tạ Thư Thư rốt cuộc còn yêu bao nhiêu nữ tử?
Lúc này, trường diện lộ ra lúng túng.
Mục Vân nói:
– Những người này thân trên, hoặc có đồ tốt, ta đi lục soát.
Long Huyên Ngọ lập tức nói:
– Ta cùng ngươi cùng nhau.
Hai người nhanh như chớp biến mất.
Tạ Thư Thư lưu lại tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn.
Đừng đi a!
Các ngươi đi, ta cùng các nàng ba cái ở chung một chỗ… Làm sao đây?
Mục Vân cùng Long Huyên Ngọ tự nhiên không đi quá xa.
– Ngươi không chờ tại chỗ đó?
Mục Vân nhìn Long Huyên Ngọ, hiếu kỳ hỏi.
Muội muội hắn ở đó, còn có hai nữ nhân, Long Huyên Ngọ không cho muội muội chỗ dựa sao?
– Hừ, lão tử đã sớm biết, Tạ Thư Thư hái hoa ngắt cỏ.
Long Huyên Ngọ hừ một tiếng:
– Kia tiểu tử trời sinh mị cốt, trừ lão tử cái này nam tử, nam nhân khác đều có thể bị hắn mê hoặc, đừng nói muội muội đơn thuần như ta.
Mục Vân sững sờ. Cái Long Huyên Ngọ này, nhìn không phải đại ngốc tử a.
Long Huyên Ngọ tiếp tục:
– Có thể là làm sao? Không khuyên nổi a. Tạ Thư Thư không phải người xấu gì, lạm tình cũng không phải hắn nghĩ, có thể là, lão tử liền cảm thấy may mắn! Như là cái này tiểu tử, chỉ có ta muội muội một cái tri kỷ, ta nhất định Hân Nhiên tiếp nhận hắn, suy cho cùng hắn cũng là Tạ gia kế thừa người. Có thể cái này tiểu tử, mấy cái hồng phấn giai nhân.
Long Huyên Ngọ khẽ nói:
– Tức chết người.
Nói đến đây, Long Huyên Ngọ lại nói:
– Nếu như muội muội ta nhìn trúng là Mục huynh đệ cái này trọng tình nghĩa lại thiên phú thực lực cường đại tài tuấn, Mục huynh đệ lại tìm mấy cái, ta đều không ngại. Chỉ cần đối muội muội ta tốt liền được.
Mục Vân xem như nghe minh bạch.
Long Huyên Ngọ cảm thấy, Tạ Thư Thư cùng muội muội hắn tình đầu ý hợp.
Có thể là cảm thấy, Tạ Thư Thư không đủ tư cách làm một cái tam thê tứ thiếp nam nhân!
– Quản không được, theo nàng đi đi.
Long Huyên Ngọ tiếp tục nói:
– Chỉ cần nàng có thể hạnh phúc liền tốt, Tạ Thư Thư có thể dỗ tốt, chó chết, làm sao thì làm.
Nghe lời này, Mục Vân cũng cười cười.
Hai người cùng nhau, bắt đầu vơ vét trữ vật chí bảo trên thân Huyền Ưng mấy người.
Thu thập xong, hai người ngồi cùng nhau, cách Tạ Thư Thư bốn người ngoài trăm trượng, rừng cây rậm rạp che chắn, quan sát một bên kia.
Tạ Thư Thư lúc chạy đến Long Huyên Mỹ một bên, lúc chạy đến Hoa Quân Trúc một bên, lúc lại đến Nam Như Tuyết một bên, không biết huyên thuyên nói gì.
Mục Vân cùng Long Huyên Ngọ nhìn một chút, liền không để ý nữa.
Mục Vân lấy không gian giới chỉ của Huyền Ưng mấy người ra, điều tra kỹ lưỡng. Đều là chút tứ phẩm đạo đan, đạo quyết, đạo khí các loại bảo bối. Mục Vân toàn bộ thu hồi.
Long Huyên Ngọ không muốn. Suy cho cùng người đều là Mục Vân giết, hắn không có da mặt dày vậy.
– Cái này…
Mục Vân từ một cái không gian vòng tay của Huyền Ưng lấy ra một mặt ngọc bi.
Ngọc bi thác ấn khẩu quyết cùng diễn thuật của một môn đạo quyết.
Đạo quyết không có bản thật thì không thể tu luyện thành công. Còn ngọc bi này là bản dập, giữ lại bản chất của bản thật, bất quá không thể tồn tại rất lâu thôi.
– Cái này là…
Long Huyên Ngọ nhìn, kinh ngạc nói:
– Ai da, Thương Huyền Đồ Thần Thuật!
Thương Huyền Đồ Thần Thuật?
Nhìn Mục Vân khó hiểu, Long Huyên Ngọ nghiêm túc nói:
– Thương Huyền thiên tông, Thương Huyền giới hoàng kim cấp thế lực, trong thiên tông sở hữu Đạo Tâm hoàng cảnh vô địch nhân vật. Vì thế, cái loại thiên tông này tất nhiên tồn tại lục phẩm đạo quyết, cũng chính là mọi người nói hoàng phẩm đạo quyết. Cái Thương Huyền Đồ Thần Thuật này, chính là một trong mấy môn hoàng phẩm đạo quyết uy danh hiển hách của Thương Huyền thiên tông.
Hoàng phẩm đạo quyết! Cái này…
Mục Vân nhìn chữ nhỏ trên ngọc bi.
– Thương Huyền Đồ Thần Thuật, quyển thứ hai.
Long Huyên Ngọ nghiêm túc nói:
– Thương Huyền Đồ Thần Thuật tổng có ba quyển, quyển thứ nhất đối ứng Đạo Vấn thần cảnh, quyển thứ hai đối ứng Đạo Phủ Thiên Quân, quyển thứ ba đối ứng Đạo Tâm hoàng cảnh. Cái này là bản dập, xem ra là phụ thân Huyền Ưng ngưng tụ cho hắn, không tiếc hao phí tinh huyết hồn lực bản thân, diễn hóa ra bản dập, trong thời gian nhất định, hầu như giống bản thật, bất quá không thể trường tồn.
Long Huyên Ngọ thở dài:
– Cái Huyền Ưng này, còn thật là vận khí chó chết. Hắn lão tử là huyền gai viêm, một trong trưởng lão Thương Huyền thiên tông, chân chính Đạo Tâm hoàng cảnh nhân vật!
Bình thường mà nói, đạo quyết bản thật chỉ có một cái, cho dù sao chép khẩu quyết tâm pháp cũng không thể tu thành. Phải có tâm huyết cả đời của võ giả sáng tạo đạo quyết ẩn chứa trong đó mới có thể thật tu luyện. Bản dập tương tự bản thật, là võ giả tu thành thuật đó dùng tinh huyết cùng lực lượng hồn phách bản thân làm dẫn, ngưng tụ mà thành.
Cô đọng bản dập rất tổn thương căn nguyên.
Huyền Ưng đạt đến Đạo Phủ Thiên Quân cảnh giới, phụ thân hắn ngưng tụ bản dập này cho hắn, là hy vọng hắn trong lần thí luyện này có thể không ngừng đề thăng thực lực mình sao?
Đáng tiếc… Cái gia hỏa này quá không chịu nổi.
Mục Vân thở dài:
– Đáng tiếc chỉ là quyển thứ hai…
– Đáng tiếc gì?
Long Huyên Ngọ nói:
– Thương Huyền Đồ Thần Thuật, ba quyển tiến dần lên tu luyện đương nhiên cực tốt, có thể mỗi quyển tách ra tu hành cũng không có chuyện gì. Mục huynh đệ, ngươi vừa hay sắp đạt đến Đạo Phủ Thiên Quân cảnh giới, tu luyện thuật này nhất định có thể một bước lên trời, không kém những thiên tài yêu nghiệt chân chính của Thương Huyền thiên tông.
Võ giả một đạo. Cảnh giới bản thân là một mặt suy tính thực lực. Sử dụng đạo quyết, sử dụng đạo khí cũng là yếu tố then chốt ảnh hưởng võ giả bộc phát thực lực.
Nếu không thì, bằng gì luyện khí sư luyện đan sư được người tôn trọng vậy?
Mục Vân nghe lời này, kinh ngạc nói:
– Nói cách khác, ta dù không tu luyện quyển thứ nhất cũng có thể tu luyện thuật này?
– Đương nhiên!
Lời này nói ra, Mục Vân rất kinh hỉ.
Phong Chi Cực Kiếm Quyết là tứ phẩm đạo quyết. Huyết Ngọc Hóa Long Quyết cũng là tứ phẩm.
Hắn một khi đạt đến Đạo Phủ Thiên Quân, kia cũng chỉ có Vẫn Tinh Thuật có phương pháp tu hành đối ứng Đạo Phủ Thiên Quân. Trừ đó ra, hắn không có bất kỳ đạo quyết tiện tay nào có thể dùng.
Nếu cái Thương Huyền Đồ Thần Thuật này có thể dùng, kia có thể tốt quá.
Đến mức vương phẩm đạo quyết Vô Vọng Kiếm Pháp… Mục Vân không tính toán học. Cái kiếm pháp này liền từ chỗ Tiêu thần kinh mà có, thần kinh cho kiếm pháp, có thể học sao? Học thành thần kinh thì làm sao?