» Q.1 – Chương 2937: Khuất nhục
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương 2934: Khuất nhục
“Các hạ chẳng lẽ là cấp cấm chú?” Đại đội trưởng râu quai nón cẩn thận từng li từng tí một hỏi.
Dù cho là người tu vi siêu giai viên mãn cũng không thể đạt đến trình độ nghiền ép bộ tộc bạch hải yêu này. Bởi vì với thực lực của lan chu bạch hải yêu, dù một nhánh tiểu đội tu vi siêu giai viên mãn cũng chưa chắc đã giết chết được nó. Tình cảnh vừa nãy vị Thần Tiên này hành hung lan chu bạch hải yêu mọi người đều nhìn thấy. Siêu cấp quân chủ căn bản đều bị nhấn ma sát dưới đất, không có cơ hội phản kích, đừng nói chi là đối kháng!
Trừ nhân vật cấp cấm chú, đại đội trưởng rất khó tưởng tượng có cấp nào có thể chà đạp siêu cấp quân chủ như vậy!
“Ngươi cảm thấy ta như cấm chú sao?” Mạc Phàm nở nụ cười.
“Ồ ồ ồ, ta biết rồi, ngài nhất định là Vi Nghiễm! Thật vinh hạnh, lại có thể ở đây gặp được ngài. Ngài nhìn qua so với chúng tôi tưởng tượng còn trẻ hơn, còn muốn anh tuấn hơn a.” Đại đội trưởng râu quai nón kinh ngạc thốt lên.
Những người khác cũng dồn dập tiến tới, thật sự cho rằng Mạc Phàm chính là vị Vi Nghiễm cấm chú cơ pháp sư đã lập đại công tại Ma Đô.
Binh Phong đại đội trước đây đều ở nước ngoài. Sau khi kế hoạch pháo đài Ma Đô khởi động, bọn họ mới trở về đây. Vì vậy, họ không hiểu rõ lắm về trận đại chiến thực sự giữa loài người và yêu vương ở Ma Đô.
Mạc Phàm không hề trả lời, chỉ khoát tay áo một cái nói lời tạm biệt với những người này.
Đại đội trưởng râu quai nón con mắt càng sáng hơn, cho rằng đối phương không muốn dễ dàng bại lộ thân phận.
“Đúng là cấm chú Vi Nghiễm các hạ a, chẳng trách mạnh mẽ như vậy!”
“Không hổ là cấm chú còn trẻ nhất. Gần đây một năm không nghe thấy tin tức về hắn, hóa ra là đi bế quan tu luyện.”
“Ài, người ta một cái cấm chú pháp sư đều cố gắng như vậy, vậy chúng ta những người này nỗ lực còn có ích gì nữa.” Pháp sư bụng bia hết sức tiêu cực nói.
…
Pháo đài dưới đất.
Phần lớn pháo đài do sắt thép rèn đúc, nghiễm nhiên đã phát triển thành một tòa thành dưới lòng đất ẩn sâu dưới Ma Đô. Đường phố, khách sạn, quán rượu, cửa hàng đầy đủ, có thể so với một thị trấn có lượng người qua lại cực lớn.
Nơi này mỗi ngày đều có vài ngàn người ra vào, gần như vượt qua chiến thành Đông Hải Nhật Bản. Pháp sư và pháp sư đoàn đội có thực lực và danh tiếng nhất định ở các nơi toàn quốc đều sẽ đến đây, thậm chí thường xuyên có thể thấy lính đánh thuê nước ngoài.
Ma Đô vốn là một đại đô thị quốc tế hóa. Hiện tại bị hải yêu xâm chiếm, một mặt quốc gia rất cần đoạt lại vùng đất này, mặt khác lượng lớn hải yêu cường đại cũng coi Ma Đô làm “lỗ thủng” của chúng. Đông đảo chủng tộc hải dương Thái Bình Dương ở đây giao chiến cùng nhân loại, cướp đoạt tài nguyên hiếm hoi của nhân loại.
Hơn một năm qua, Ma Đô hoàn toàn biến thành một chiến trường. Nhân loại không ngừng tiến vào pháo đài dưới đất, khởi động các kế hoạch càn quét. Hải yêu vô tận bơi tới Ma Đô, lợi dụng ma thạch và các nguồn năng lượng khác của nhân loại để nhanh chóng sinh sôi, lột xác.
Nhân loại Cấm Chú hội đang nghỉ ngơi lấy sức, đế vương trong yêu ma cũng ẩn thân trong một đường hầm nào đó ở Ma Đô dưỡng thương, tạm thời sẽ không xảy ra va chạm kịch liệt. Vì vậy, trận đấu tranh dài dằng dặc này cuối cùng vẫn phụ thuộc vào sự giằng co giữa nhân loại quân đoàn và yêu ma bộ lạc.
Hoặc là từng điểm từng điểm quét sạch yêu ma, để Ma Đô trở lại yên tĩnh. Hoặc là bị yêu ma từ từ ngầm chiếm, Ma Đô phồn hoa hoàn toàn trở thành một “ổ ma” trên lục địa.
…
Quán rượu Hồng Phong. Mọi người trong Binh Phong đại đội ngồi ở đại sảnh, vừa thưởng thức đám vũ nữ uốn éo người trong sàn nhảy công cộng, vừa uống từng ngụm lớn bia lạnh.
Ngày hôm nay bọn họ được mùa lớn, không công thu hoạch một nhóm lớn tinh hạch bạch hải yêu. Hơn nữa thể xác cấp quân chủ cũng khiến họ kiếm bộn. Không có gì bất ngờ, sang năm là có thể xin lên cấp binh đoàn lên Hiệp Hội Pháp Sư rồi!
Đại đội trưởng tâm tình đặc biệt khoan khoái. Nguyên bản họ dự tính lần tổng tấn công này sẽ tổn thất không ít nhân viên, nhưng không ngờ trên trời lại rơi xuống một chiếc bánh lớn như vậy.
“Mạo muội hỏi một câu, ngài là đại đội trưởng của Binh Phong sao?” Một người đàn ông trung niên trông lịch lãm đi tới, mở miệng hỏi.
“Là ta, ngươi là ai?” Đại đội trưởng râu quai nón nói.
“À, hạng người vô danh. Vừa nãy ta nghe một tên đội viên của ngươi uống rượu nói, các ngươi tại Minh Châu giáo khu gặp phải cấm chú pháp sư Vi Nghiễm, là thật không?” Nam tử rất lễ phép hỏi.
Đại đội trưởng râu quai nón lập tức nhíu mày.
Chính mình cố ý dặn dò thủ hạ không nói chuyện này, để tránh bị người ngoài nói họ kiếm lậu. Ai ngờ họ ngay cả miệng mình cũng không giữ được.
“Không có chuyện đó, phỏng chừng là tiểu tử kia uống rượu say nói bậy.” Đại đội trưởng râu quai nón phủ nhận.
“Nhưng các ngươi lần này hoàn toàn thắng lợi. Ta đã hỏi một số lính đánh thuê khác, họ đều nói các ngươi không có thực lực quét sạch tất cả bạch hải yêu. Có phải Vi Nghiễm đã hiệp trợ các ngươi không?” Người đàn ông trung niên đẩy gọng kính, hỏi lại.
Lúc này, râu quai nón chú ý thấy người đàn ông trung niên hình như là một tên lai, da dẻ rất trắng, con ngươi màu nâu, nói cũng không đặc biệt chuẩn xác.
“Chưa từng thấy là chưa từng thấy. Không có chuyện gì khác thì đừng làm phiền chúng tôi uống rượu nữa!” Đại đội trưởng râu quai nón không nhịn được nói.
Trung niên lai dần nở nụ cười, chỉ là nét cười của hắn khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Đại đội trưởng râu quai nón ít ra cũng là một tên tam hệ mãn tu. Ở trước mặt Thần Tiên, hắn thấp kém một chút là bình thường, nhưng cũng không phải loại mèo chó nào cũng có thể uy hiếp. Hắn đột nhiên đứng dậy, đối diện với tên trung niên lai này.
“Ngồi xuống.” Tiếng nam tử trung niên lai đột nhiên tăng thêm, ngữ khí mang theo mệnh lệnh.
Thân thể đại đội trưởng râu quai nón đột nhiên run lên, toàn bộ thân thể rắn chắc như bị vật gì đó ép vỡ, đột nhiên ngồi xuống ghế. Chiếc ghế không vững trực tiếp bị ngồi đến nát!
Pháp sư bụng bia bên cạnh kinh hãi biến sắc, vội vàng chạy tới khuyên can.
“Vị tiền bối này, vị tiền bối này, đừng nổi giận. Chúng tôi quả thật gặp Vi Nghiễm, là hắn tiêu diệt bạch hải yêu, chúng tôi chỉ giúp hắn dọn dẹp chiến trường thôi.” Pháp sư bụng bia vội vàng nói.
“À, tả hình dáng hắn một chút.” Nam tử trung niên lai nói.
“Lúc đó hắn mặc bạch sam, tóc hơi dài ngổn ngang màu đen, như hơn một năm không tu bổ ngoại hình, trên trán có một cái văn…” Pháp sư bụng bia vội vàng kể.
Nam tử trung niên lai hình như đã nhận được tin tức mình muốn. Hắn thờ ơ lướt nhìn đại đội trưởng râu quai nón, ngữ khí lộ ra vài phần xem thường: “Sau này người khác hỏi cái gì, ngươi cứ thành thật trả lời. Chó nhà ta trông cửa cũng thế, cuối cùng phải cầm roi quật mạnh nó, nó mới biết ta không phải đang đùa với nó.”
Cầm lấy bầu rượu trên bàn, nam tử trung niên lai đổ rượu lạnh lên mặt đại đội trưởng râu quai nón rồi bước đi, vừa đổ vừa cười.
Những người khác trong Binh Phong đại đội ở ngay bên cạnh, nhưng không ai dám đứng ra ngăn cản, hơn nữa cũng không thể làm được. Khí tức tỏa ra từ thân nam tử trung niên lai khiến toàn thân họ run lên, đáng sợ đến cực điểm!
Sau khi nhục nhã xong, nam tử trung niên lai mới nghênh ngang rời đi.
Nằm trên mặt đất, mặc dù người kia đã rời đi một lúc, đại đội trưởng râu quai nón cũng không thể bò dậy. Hắn chật vật, không phải vì bị đổ rượu khắp người, mà vì sự nhục nhã không cam lòng nhưng không thể làm gì được!