» Q.1 – Chương 2933: Liền ở nơi này tu hành a

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chương 2930: Liền ở nơi này tu hành a

Mục Ninh Tuyết cũng không muốn giữ lại Lạc Âu phu nhân, cái tai họa này, nhưng trước mắt nàng xác thực không có biện pháp nào có thể phá tan sinh mệnh chi xác của đối phương.

Quay đầu lại liếc nhìn cực nam băng bảo, lác đác có mấy bóng người đang cực tốc chạy tới đây.

Vừa nãy mấy mũi tên uy lực to lớn, dù cách xa mấy chục km cũng có thể cảm thụ được, đồng minh hội dù đang đóng cửa hội nghị cũng vẫn sẽ phái người đến đây kiểm tra tình hình.

Mục Ninh Tuyết có chú ý tới trong đám người đến đây còn có mấy người mặc thánh tài chiến y, hiển nhiên là người Thánh thành.

Tiếp tục lưu lại, chỉ sợ sẽ rước thêm phiền toái lớn hơn nữa. Mục Ninh Tuyết nhìn lướt qua Lạc Âu phu nhân.

Lạc Âu phu nhân lộ ra mấy phần vẻ đắc ý, chỉ là toàn thân nàng đau đớn khiến nụ cười này có chút biến dạng, trông có vẻ vặn vẹo, bệnh hoạn.

Kết quả này là Lạc Âu phu nhân không nghĩ tới. Nuôi nấng chi xác đến từ Thánh long thực ra tương đối quý giá, Lạc Âu phu nhân cũng chỉ có một lần cơ hội sử dụng như thế. Bất quá, kết quả cuối cùng vẫn như cũ, người đồng minh hội sẽ bắt nàng, Thánh thành sẽ đòi lại công bằng cho nàng, công bằng này đương nhiên là do nàng nói ra hết!

Mục Ninh Tuyết không lãng phí thêm thời gian, nàng xoay người đi vào một thế giới sông băng càng thêm u ám xanh thẫm. Mặt đất một màu trắng toát lạnh lẽo. Bóng dáng Mục Ninh Tuyết ngày càng xa. Một cường giả đến từ Thánh thành cố gắng truy đuổi Mục Ninh Tuyết, có lẽ là nghe được tiếng Lạc Âu phu nhân cầu cứu, và chỉ coi Mục Ninh Tuyết là kẻ hành hung.

Tốc độ của Mục Ninh Tuyết không bằng cường giả Thánh thành kia, nhưng trên tay nàng còn có Băng Tinh Sát Cung. Nàng dùng mũi tên bức lui tên cường giả Thánh thành đó, sau đó nhanh chóng ẩn mình vào trong dòng sông băng cổ mạch hàng triệu năm kia.

Cuồng phong hung hãn, tuyết bay như đao, Mục Ninh Tuyết bước vào một thế giới dữ dội, như cảnh hoang vu. Nhìn khắp nơi đều là sông băng núi tuyết, hơn nữa ánh mặt trời từ từ “rời đi” cũng không cách nào chiếu sáng vào được.

Mục Ninh Tuyết tìm một chỗ băng nhai, nghỉ ngơi ở đó.

Băng giá khắc nghiệt không gây ảnh hưởng quá lớn đến nàng, nhưng cũng làm nàng cảm thấy lạnh giá.

Chỉ là, nàng dù thế nào cũng sẽ không đi tới nơi ấm áp. Nàng không thể giao vận mệnh của mình cho liên minh năm lục địa.

Dù trình bày tất cả sự thật, dù có Vi Quảng làm chứng, Mục Ninh Tuyết cũng sẽ không dễ dàng giao mình cho Thánh thành và đồng minh hội xử trí.

Nàng bây giờ có thể làm là trốn tránh. Trong đồng minh hội có đông đảo cường giả, giả như chính mình trở lại nơi ấm áp, bọn họ nhất định có biện pháp áp giải mình trở lại. Đến lúc đó, kết quả ra sao không còn do mình quyết định nữa.

Nàng chọn thâm nhập cực nam cấm địa, dùng hoàn cảnh khắc nghiệt này để che chở chính mình.

Cường giả đồng minh hội nếu rời xa băng bảo quá, họ sẽ bị hoàn cảnh ảnh hưởng. Vì vậy, nơi sâu thẳm cực nam cấm địa, trái lại đối với Mục Ninh Tuyết là an toàn.

Nằm trên lớp băng cực hàn, nàng ngủ một lúc.

Mục Ninh Tuyết cần bồi dưỡng đủ tinh thần. Sử dụng Băng Tinh Sát Cung hoàn chỉnh dù không còn khiến nàng ngất đi hay linh hồn bị rút ngắn tuổi thọ như trước, nhưng cũng làm nàng cảm thấy toàn thân mệt mỏi.

May mắn là dọc đường, nàng không gặp phải yêu ma nào mạnh mẽ ở cực nam.

Dùng tuyết rửa nhẹ má một chút, Mục Ninh Tuyết đứng trên băng nhai, nhìn mảnh hoang mạc sông băng cổ xưa lạnh lẽo này, không tự chủ được nghĩ đến người bị buộc phải đến Thiên Sơn, chỉ có thể sống cuộc sống cô độc trong dãy núi băng tuyết.

Hiện tại mình cực kỳ giống nàng, bị trục xuất khỏi đây.

Thế giới này rốt cuộc là thế nào, cái gì cũng không dung thứ được.

Lúc trước nhìn thấy Tần Vũ Nhi bị giam cầm trong tòa thánh thành, Mục Ninh Tuyết cảm thấy bất hạnh và phẫn nộ cho nàng. Nhưng lúc này, nàng mới ý thức được, nếu thế giới này vốn tồn tại độc tài và quyền lực bá lăng, không một ai có thể may mắn thoát khỏi. Hoặc là khuất phục gia nhập bọn họ, hoặc là trong sự phản kháng bị coi là dị đoan và bị tiêu diệt triệt để!

“Cứ ở đây tu hành một thời gian đi.” Mắt Mục Ninh Tuyết không hề hoàn toàn u ám.

Nàng đã sớm nhận thức tất cả những điều này, bằng không làm sao có thể bất chấp tất cả để trở nên mạnh mẽ? Thực lực mạnh mẽ mới có thể thoát khỏi sự lừa dối của những kẻ độc tài Thánh thành. Và một cấm địa nhân loại chân chính như cực nam chi địa, vẫn có thể mang lại cho mình một lần niết bàn tái sinh!

Đương nhiên, nếu như mình có thể sống sót ở đây.

Tại cực nam băng bảo, trên một chiếc giường đá lạnh lẽo, Lạc Âu phu nhân co quắp ở đó, toàn thân như con rối bằng da.

“Phục hồi còn cần một ít thời gian, Lạc Âu phu nhân. Mục Ninh Tuyết kia thật sự có năng lực lớn như vậy, có thể khiến ngài trọng thương?” Michael đứng trước giường đá của Lạc Âu phu nhân, có chút kinh ngạc hỏi.

“Trên tay nàng có một thanh tà cung, thật đáng thương a. Hiệp Hội Ma Pháp năm lục địa chúng ta thống trị các lục địa lâu như vậy, không thể dung thứ nhất chính là dị đoan, Hắc Giáo Đình, cấm thuật, tà vật. Nhưng không ngờ Mục Ninh Tuyết đã sớm bước lên một con đường tà ác không lối về. Chuôi tà cung này có lai lịch ra sao, ngài cứ việc hỏi dò Mục Nhung.” Lạc Âu phu nhân tỏ vẻ nghiến răng nghiến lợi.

“Ta đã hỏi dò rồi. Băng Tinh Sát Cung cần một số người nắm giữ thiên phú Băng hệ đặc biệt tiến hành nuôi cung. Cá nhân rất khó đáp ứng nhu cầu của Băng Tinh Sát Cung, vì vậy thường sẽ có lượng lớn người làm vật tế băng cung. Một khi có người muốn thu thập hết thảy băng tinh mảnh vỡ, tu vi của người nắm giữ đều sẽ bị tước đoạt. Rất hiển nhiên, đây là điều Hiệp Hội Ma Pháp tuyệt đối cấm kỵ. Bất kỳ pháp thuật nào lấy sinh mệnh, linh hồn, tu vi làm vật tế đều là tà thuật. Thánh thành chúng ta và Hiệp Hội Ma Pháp tuyệt đối sẽ không cho phép nó tồn tại trên thế giới này.” Đại thiên sứ Michael rất khẳng định nói.

“Ngài có thể rõ ràng là tốt rồi. Lần này ta dùng cực khổ của ta vì Thánh thành phát hiện ra một người hết sức nguy hiểm như thế, hy vọng đại thiên sứ trưởng có thể mau chóng truy nã nàng!” Lạc Âu phu nhân trịnh trọng nói.

“Trưởng giả nói cho ta, nàng đã trốn vào trong băng mãng chi địa. Trước mắt khẩn cấp nhất vẫn là thảo phạt cực nam đế vương, ít nhất phải áp chế nó lột xác. Mục Ninh Tuyết trốn vào loại cấm địa mà cấm chú pháp sư cũng chưa chắc có thể tồn tại, chúng ta không cần thiết tiêu tốn quá nhiều thời gian cho nàng.” Michael nói.

“Nhưng không có thiên phú bẩm sinh của nàng, chúng ta làm sao vượt qua sông băng trường hà?” Lạc Âu phu nhân nói.

“Lạc Âu phu nhân, ngươi cần lệnh mộ binh chúng ta đã phát ra ngoài, người cũng mang tới cho ngươi, là chính ngươi làm hỏng.” Michael tăng giọng vài phần.

“Ta… Ta rõ ràng ý ngài.” Lạc Âu phu nhân không dám nói thêm.

“Ngươi trả giá một nửa linh hồn đi, không có thế thân, ngươi phải tự gánh chịu. Chúng ta nhất định phải vượt qua sông băng trường hà.”

“Ngài yên tâm, ta dù thế nào cũng sẽ hiệp trợ Thánh thành hoàn thành mệnh lệnh thảo phạt.” Lạc Âu phu nhân nói.

“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ba ngày sau khi bão tuyết kết thúc chúng ta liền xuất phát.” Michael nói.

Lạc Âu phu nhân nhìn Michael rời đi, sắc mặt âm trầm đến cực điểm!!!

Mục Ninh Tuyết này, mình dù thế nào cũng sẽ không tha cho nàng!!!

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 173: Thanh thế cuồn cuộn

Chương 88: Ngũ Hóa Tán

Q.1 – Chương 172: Chiếm lấy