» Q.1 – Chương 2916: Ai là dẫn đội?

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chương 2913: Ai là dẫn đội?

“Nam cực chi địa các loại quái sự đều có thể phát sinh, chỉ cần đường của chúng ta chưa từng xuất hiện vấn đề, liền cứ tiếp tục tiến lên đi!” Vương Thạc thản nhiên nói.

Bởi có khu vực chiết quang, mặc dù tất cả con đường họ đã đi qua, ghi chép lại tất cả địa hình phía trước, vật tham chiếu, cũng có thể xảy ra biến hóa.

Rất nhiều lúc, Vương Thạc thậm chí cảm thấy cực nam chi địa này không thẳng, nó như một thế giới sống. Sông băng tảng khối, núi tuyết liệt cốc, bạch duẩn đại lục, cũng như những quái vật khổng lồ đang ngủ đông. Chúng sẽ bất chợt xuất hiện trước mặt ngươi, cũng sẽ đột nhiên đến phía sau ngươi khi ngươi thất thần.

Vì vậy, nơi đây xuất hiện bất kỳ hiện tượng quái dị nào, Vương Thạc cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Huống chi, nơi đây còn có nhiều sinh vật mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng. Những sinh vật này muốn dời núi chuyển biển cũng không phải không thể!

Con đường chỉ định đã đi xong, Hắc Báo Triệu Hoán Sư tiếp tục tìm kiếm.

Tuy nhiên, lần này hắn mang theo vết thương trở về. Vết thương rỉ máu, bị hàn khí đóng băng, cả người sắc mặt tái nhợt, thống khổ đến cực điểm.

May là đội ngũ có pháp sư hệ chữa trị. Trong tiểu đội của Yến Lan có một pháp sư trẻ tuổi hệ chữa trị. Hắn kịp thời xử lý vết thương cho Hắc Báo Triệu Hoán Sư.

Vi Nghiễm lúc này mới từ trong thanh hỏa trận pháp đi ra. Hắn nhìn Hắc Báo Triệu Hoán Sư bị thương, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Gặp phải một đầu băng nguyên cự thú. Nó đứng ngay trước mặt ta, khí tức như một tòa băng sơn khó phát hiện. Nếu không phải ám tinh của ta ngửi được khí tức nguy hiểm, ta sợ là không cách nào sống sót trở về.” Hắc Báo Triệu Hoán Sư nhếch môi.

“Tu vi của ngươi cũng không thấp, vì sao gặp phải một đầu băng nguyên cự thú cũng không ứng phó được?” Vi Nghiễm hỏi.

“Ta cũng không biết đó là giống gì. Nó một móng vuốt hạ xuống có thể đập nát mặt đất sông băng mấy cây số. Nếu như ở trên lục địa chúng ta, thế nào cũng có thực lực cấp quân chủ!” Hắc Báo Triệu Hoán Sư nói.

“Chúng ta mới đi tới đâu mà đã gặp phải sinh vật cấp quân chủ???” Yến Lan giật mình.

“Nói chung lần sau đi đường cẩn thận một chút. Để đệ đệ ngươi tiếp tục dò đường đi, thời gian của chúng ta thật sự không nhiều.” Vi Nghiễm liếc nhìn bầu trời xa xăm, dường như đang dùng vị trí Thái Dương để tính toán thời gian.

Mục Ninh Tuyết cũng luôn chú ý vị trí Thái Dương. Trước đó mấy ngày, Thái Dương luôn quanh quẩn chân trời. Gần đây mấy ngày, độ cao Thái Dương xoay quanh hơi giảm xuống, đã có xu thế chìm vào đường chân trời.

Một khi Thái Dương chìm vào đường chân trời, nó sẽ không mọc lên nữa, nơi đây sẽ bị vĩnh dạ đáng sợ bao phủ.

“Một mình hắn đi, quá nguy hiểm, dù sao chúng ta đã tiến vào khu vực băng nguyên cự thú. Phái thêm mấy người, có thể chăm sóc lẫn nhau.” Mục Ninh Tuyết mở miệng.

Bạch Báo Triệu Hoán Sư nghe vậy, không khỏi nhìn về phía Mục Ninh Tuyết.

Tu vi của Bạch Báo Triệu Hoán Sư không bằng đại ca hắn. Để một mình hắn tiến lên, thật sự có khả năng một đi không trở lại.

“Lệ Văn Bân, bên ngươi phái hai người đi cùng hắn.” Vi Nghiễm nói với Lệ Văn Bân.

Lệ Văn Bân gật đầu, từ mấy đồng liêu chọn hai pháp sư hệ Ám Ảnh và hệ Phong.

“Trước khi đi, trước hết để họ đến trong thanh hỏa trận pháp sưởi ấm, đừng đông chết ở bên ngoài.” Hắc Báo Triệu Hoán Sư nhắc nhở.

“Trạng thái họ chắc là còn được, không cần thiết. Mục Ninh Tuyết đi vào trong nghỉ ngơi.” Vi Nghiễm không đồng ý.

Vi Nghiễm không thích thương lượng với người khác. Mọi người chỉ có thể làm theo lời hắn.

Mục Ninh Tuyết tiến vào thanh hỏa trận pháp, bên trong quả thật có thể cảm giác được chút ấm áp.

Chỉ đợi một lúc, Mục Ninh Tuyết liền nhường trận pháp cho Yến Lan. Băng xâm không có tác dụng với nàng, nàng không cần thiết chiếm lấy.

“Thật không sao à? Vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì, ta không gánh được đâu.” Yến Lan nhỏ giọng nói với Mục Ninh Tuyết.

“Có lẽ là do thể chất của ta. Trạng thái của ta vẫn luôn rất tốt.” Mục Ninh Tuyết nói.

Chuyện băng xâm không ảnh hưởng đến mình, Mục Ninh Tuyết không tính nói thẳng. Nàng không có thói quen chuyện gì cũng nói cho người khác biết. Huống chi chuyến đi này vốn có rất nhiều bí ẩn, giữ lại một vài thứ là cần thiết.

Yến Lan không nghi ngờ, tiến vào trong thanh hỏa trận pháp.

Mục Ninh Tuyết cũng không rời khỏi khoang thuyền thanh hỏa trận pháp, chỉ ngồi ngoài trận pháp nhắm mắt dưỡng thần.

Môi Yến Lan đã tím tái vì đông cứng, trên thân không thấy chút máu sắc. Nàng bị băng xâm da thịt, bắp thịt, máu, thậm chí cả xương cốt cũng cứng đờ không cách nào cử động. May có thanh hỏa trận pháp, sẽ từng chút từng chút tiêu trừ hết băng xâm chi độc.

Khoảng hai giờ sau, trạng thái của Yến Lan khôi phục như ban đầu, mặt đỏ bừng, nhìn qua là đã hoàn toàn xua tan băng xâm.

Nàng mở mắt, phát hiện Mục Ninh Tuyết vẫn ở ngoài trận pháp.

Tư thế ngồi đoan trang.

Dáng vẻ tập trung tinh thần.

Đường cong dáng người dịu dàng.

Vẻ đẹp không thể chê vào đâu được, dung nhan dù là phụ nữ nhìn cũng sẽ có chút động tâm.

“Thật là hoàn mỹ a, sao ta không thể xinh đẹp như vậy chứ.” Yến Lan thầm khen ngợi.

Ngoài khoang thuyền trận pháp, bỗng nhiên truyền đến tiếng cãi vã.

Mục Ninh Tuyết mở mắt ra, sắc mặt không một chút biến đổi. Băng tuyết chi cơ, dù trong thế giới băng xâm này cũng không thấy nàng có vẻ trắng nhợt suy yếu.

Yến Lan hơi kinh ngạc, sao lâu vậy mà Mục Ninh Tuyết không bị băng xâm ảnh hưởng? Tính ra thời gian vào đây đã rất lâu, người bình thường không có thanh hỏa trận pháp điều dưỡng đã là một thi thể lạnh như băng.

“Bên ngoài hình như có vấn đề rồi.” Yến Lan nói.

“Đi xem xem.”

Hai nữ đi ra khoang thuyền tu dưỡng, thấy Hắc Báo Triệu Hoán Sư và Lệ Văn Bân đang ở boong tàu, tranh chấp với Vi Nghiễm.

“Chúng ta không còn nhiều thời gian. Nếu họ chỉ lạc đường, tin rằng ký hiệu chúng ta để lại ven đường sẽ giúp họ sớm đuổi kịp. Nếu đã xảy ra vấn đề, chúng ta đi cứu viện cũng không có ý nghĩa. Nơi đây không phải lục địa ấm áp của chúng ta. Thêm một ngày hao phí ở đây, chúng ta thêm một phần nguy hiểm.” Vi Nghiễm nghiêm túc nói.

Mấy người còn đang tranh chấp, Vi Nghiễm một mực không nhượng bộ.

Yến Lan thì thầm với Mục Ninh Tuyết: “Hình như ba người ra ngoài dò đường trước đó chưa về. Vi Nghiễm phái người khác tìm đường tắt, không định đợi.”

“Chúng ta đi thôi.” Mục Ninh Tuyết nói.

Hắc Báo Triệu Hoán Sư thấy Mục Ninh Tuyết tới, như nhìn thấy cứu tinh, lập tức kể lại chuyện cho Mục Ninh Tuyết nhanh nhất có thể.

“Dẫn đầu là ta, đi thế nào do ta quyết định. Ngươi không cần hỏi nàng.” Vi Nghiễm lạnh lùng nói.

“Hiệp Hội Ma Pháp mộ binh là ta, ngươi không muốn làm người dẫn đội thì bây giờ có thể quay về. Ta sẽ tự mình đi nốt quãng đường còn lại.” Mục Ninh Tuyết dùng giọng điệu lạnh lùng không kém nói.

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 45: Hỏi đường

Q.1 – Chương 87: Chỉ tay chống trời

Q.1 – Chương 86: Trả lại hắn một vùng biển mênh mông