» Q.1 – Chương 2846: Dùng yêu che chở
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 7, 2025
“Nhưng ta vẫn không cách nào rời đi nơi này…” Bạch mi lão sư cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Ngươi không tin lời ta nói?” Mục Bạch cảm thấy nghi hoặc.
“Ta tin tưởng ngươi nói, giả như chủ nhân bạch sắc cự sào này muốn giết chết chúng ta, chúng ta đã trở thành từng bộ thi thể. Nhưng bọc chúng ta thành kén, loại dằn vặt chờ đợi tử vong này, ta tin rằng rất nhiều học sinh đều không thể chịu đựng. Ta không thể nhìn bọn họ thống khổ, càng không thể để họ chờ đợi cứu viện xa xôi khó với tới kia. Ta chỉ hy vọng bây giờ có thể làm chút gì. Ngươi không cần khuyên ta, ta tin nếu như Tiêu viện trưởng ở đây, hắn cũng sẽ làm như vậy. Hắn không thể bỏ rơi bất kỳ học sinh nào. Hắn có chuyện quan trọng hơn, hắn giao nơi này cho ta, ta liền không thể làm hắn thất vọng!” Bạch mi lão sư ngữ khí kiên định nói.
Mục Bạch có chút á khẩu không trả lời được.
Chỉ là nghĩ lại, đổi là chính mình, nhìn thấy nhiều học sinh của mình bị vây ở chỗ này chịu đủ dằn vặt như vậy, cũng rất khó lựa chọn một cái lý trí.
Chỉ là, bạch sắc thành sào này…
Theo Mục Bạch, muốn giải cứu những nhân dũng này ra căn bản không khó, khó chính là làm sao mang họ rời khỏi ma quật bị bạch sắc sào tơ bao vây cả trong lẫn ngoài.
Họ hiện tại sở dĩ không bị hải yêu vây công, một mặt là họ vẫn chưa triển khai những ma pháp uy lực quá mức mạnh mẽ, mặt khác là vì họ căn bản không rời đi bạch sắc thành sào này.
Chỉ cần còn trong bạch sắc sào huyệt này, chủ nhân khủng bố của thành sào sẽ không cần thiết đứng ra, mà khi họ nỗ lực quy mô lớn thoát đi, nhân vật cực kỳ khủng bố kia nhất định hiện thân!
Sinh vật có thể chế tạo ra một cái thành sào như vậy, cấp bậc dù chưa đạt tới đế vương cũng không cách xa.
“Được rồi, nơi này ta sẽ nghĩ biện pháp.” Mục Bạch cũng thở dài.
Khuyên bảo không có ý nghĩa gì.
Cũng không phải bạch mi lão sư có bao nhiêu cổ hủ, mà là người khi đối mặt tuyệt cảnh, nhìn thấy mãi mãi cũng là làm sao có được sinh cơ trước mắt…
Giống như một người đang không ngừng bị cát chảy nuốt chửng, bất kể ngươi nói cho hắn “Ra khỏi sa mạc mới có thể sống sót” như thế nào cũng không có tác dụng. Chân hắn đang không ngừng lún xuống, thân thể hắn đang bị cát chảy vùi lấp, hắn đang từ từ nghẹt thở. Chỉ có giúp hắn thoát khỏi cát chảy, để hắn nhìn thấy sinh cơ, hắn mới sẽ bình tĩnh suy nghĩ chuyện tiếp theo.
“Ngươi có biện pháp??” Trên mặt bạch mi lão sư lộ ra vẻ vui mừng.
“Ta cần một ít học sinh tu vi không cao, học sinh hiểu biết che giấu hơi thở.” Mục Bạch nói.
“Tu vi không cao??” Bạch mi lão sư không rõ ràng ý nghĩ của Mục Bạch.
Dưới tình huống này không phải hẳn là tu vi càng cao càng tốt sao, bằng không làm sao chống lại những Bạch Dạ Xoa xuất quỷ nhập thần kia?
Bạch Dạ Xoa!
Chính là đám yêu quần mạnh mẽ đến cực điểm đánh đổ toàn bộ đoàn thể lão sư Minh Châu học phủ. Năng lực tác chiến của Minh Châu học phủ kỳ thực cũng sẽ không kém hơn một số quân đội, đặc biệt là một số lão giáo sư thâm tàng bất lộ, tu vi của họ đều khá cao. Lúc đầu bạch sắc thành sào chưa bện thành, các sư sinh Minh Châu học phủ thậm chí còn đang hiệp trợ những nhân viên nội thành khác rút đi…
“Tu vi càng cao, càng dễ dàng bị loại bạch hải yêu này phát hiện. Ta cần bọn họ giúp ta đi hái một ít vỏ trứng hải anh yêu, càng nhiều càng tốt.” Mục Bạch nói.
“Có thể nói trước ý nghĩ của ngươi cho ta không, dù sao có chút học sinh xác thực bắt đầu trốn, để họ mạo hiểm mà nói…” Bạch mi lão sư nói.
“Hiện tại đặt ra trước mặt chúng ta một vấn đề lớn nhất chính là chủ nhân bạch sắc cự sào. Cự sào chủ nhân trên căn bản chỉ có pháp sư cấp cấm chú mới có thể đối phó. Hiện tại pháp sư cấp cấm chú hẳn là đang liên thủ đối phó đế vương cấp, rất khó ra tay xử lý chủ nhân cự sào này. Có thể nói không khách khí, người ở nội thành khác có lẽ có một chút cơ hội sống sót, nhưng trong cự sào một tuần sau tuyệt đối không hề có một chút khả năng sống sót.” Mục Bạch rất trực tiếp nói.
“Ngươi vừa nói qua.” Bạch mi lão sư trầm giọng nói.
“Vì thế, chúng ta hiện tại muốn làm không phải là làm sao chống lại chủ nhân bạch sắc cự sào này, cũng không phải cứ mãi chạy khỏi nơi này, mà là phải suy nghĩ làm sao ẩn thân ở nơi này, đồng thời lợi dụng chủ nhân bạch sắc cự sào này cung cấp một tuần bảo vệ cho ngươi và các học sinh của ngươi.” Mục Bạch nói.
Bạch mi lão sư tựa hồ nghe ra một chút gì, không khỏi chăm chú lắng nghe.
“Ta sẽ dùng vỏ trứng của những bạch hải yêu kia làm ra kén bảo vệ tương tự nhân dũng, lấy giả đánh tráo. Như vậy các ngươi trốn trong kén bảo vệ, chẳng khác nào trở thành vật phẩm sưu tầm tư nhân của con chủ nhân thành sào kia. Các hải yêu bộ tộc mạnh mẽ khác liền không dám dễ dàng có ý đồ với các ngươi. Mà đến lúc đó, các ngươi cần phải làm là khi những con bọ vặt hái bò đến, chủ động cống hiến ma năng cho chúng nó, đừng để chúng nó tay không mà về…” Mục Bạch nói tiếp.
Bạch mi lão sư sau khi nghe xong, mắt lập tức sáng lên!
Lấy giả đánh tráo, lợi dụng những nhân dũng này để bảo hộ chính họ!
Đây là một biện pháp tuyệt hảo, dù sao hiện tại toàn bộ Ma Đô căn bản không có mấy chỗ an toàn, dù cho thoát đi tĩnh an khu bạch sắc thành sào này cũng sẽ gặp phải các hải yêu bộ tộc khác săn giết!
“Xin hỏi các hạ là…” Bạch mi lão sư có chút bội phục dòng suy nghĩ của người trẻ tuổi trước mắt này, không khỏi hỏi.
“Nam Dực khôi thủ, Mục Bạch.” Mục Bạch tự báo họ tên, tiếp tục nói, “Bạch mi lão sư, biện pháp này của ta chỉ là kế sách trì hoãn, hy vọng ngươi rõ ràng toàn bộ Ma Đô đối mặt đại kiếp nạn này. Tất cả loại ‘cầu sinh’ này đều là sự giãy giụa sắp chết, chỉ có thay đổi đại cục mới có thể thật sự sống sót. Tin tưởng chúng ta, mỗi người chúng ta đều đang vì thế trả giá.”
Mục Bạch nói làm bạch mi lão sư có chút thay đổi sắc mặt.
Bạch mi lão sư cũng rõ ràng, mình nhìn thấy bất quá là trước mắt, sự giãy giụa trước mắt thôi, bằng không Tiêu viện trưởng làm sao lại rời đi?
Hắn không phải bỏ qua Minh Châu học phủ, hắn chỉ đang vì Ma Đô mà chiến.
Chỉ là hắn là một tên lão sư, hắn cũng có chức trách cùng bất đắc dĩ của hắn.
“Mặc kệ thế nào, Minh Châu học phủ đều sẽ cảm tạ ngươi.”
“Học phủ các ngươi hẳn là cũng có giáo sư hệ độc, hy vọng có thể tìm được họ, hiệp trợ ta.” Mục Bạch nói.
“Tốt, không thành vấn đề. Vậy bên này…” Bạch mi lão sư ngẩng đầu nhìn lên trên.
Phía trên, Triệu Mãn Duyên vẫn đang đánh túi bụi những Bạch Dạ Xoa kia, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài thi thể màu trắng rơi xuống, tràn ra huyết dịch trong suốt màu lam kỳ lạ.
“Yên tâm, hắn xử lý được.” Mục Bạch đáp.
Triệu Mãn Duyên người này, Mục Bạch vẫn hiểu rõ.
Giọng hắn càng to, càng cho thấy hắn không gặp nguy hiểm. Thời điểm nguy hiểm thật sự, hắn không nói tiếng nào hết sức chăm chú.
Vài con Bạch Dạ Xoa tuần tra vẫn khó có thể làm khó người truyền thừa Bá Hạ như hắn, huống chi Tống Phi Dao và Tương Thiểu Nhứ cũng ở đó, tu vi của họ cũng không thấp.
“Hẳn là sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian, lão Triệu này bình thường không thấy tích cực xông pha chiến đấu như vậy, hôm nay lại dũng mãnh như thế… Xem ra vẫn có tình cảm với trường học cũ của mình.” Mục Bạch bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Không xử lý nguy cơ trước mắt, tin rằng Triệu Mãn Duyên cũng không cách nào an tâm rời đi.
Bạch mi lão sư có thể tìm được Tiêu viện trưởng mà nói, vậy về thời gian hẳn là không thành vấn đề…