» Q.1 – Chương 2829: Mười tuổi thức tỉnh

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 7, 2025

Chương 2826: Mười tuổi thức tỉnh

Cửa cổ thành đón tà dương, lưng ở mặt đông. Mấy đứa trẻ nghịch ngợm mặc đơn giản đang nô đùa trên dưới cửa cổ thành. Bọn chúng bò lên phía trên, rồi theo đất cát trượt xuống, lăn xuống, làm cho đầy người là bụi, đầy mặt là đất, đều không nhận rõ ai là ai.

Không đến một hồi, liền nghe thấy tiếng mắng của người lớn ở phía xa. Thế là bọn chúng nhanh chóng chuyển đổi chiến địa, chạy đến đống cỏ cho ngựa đã được buộc gọn bên kia, coi cỏ ngựa như giường lò xo.

Mạc Phàm chú ý thấy, bên góc tường còn có một đứa bé, một mình cầm cành cây vẽ gì đó. Trên tường cổ thành đầy đất. Nó như móc cát đất trong khe tường ra. Nhìn vẻ mặt chăm chú nghiêm túc của nó, nhìn lớp đất bẩn trong tường gạch bị móc ra, quả thực là một biểu hiện của hội chứng OCD (bệnh ám ảnh cưỡng chế).

“Tiểu quỷ, ngươi làm gì thế?” Mạc Phàm đi tới hỏi.

“Ngươi mù sao?” Đứa nhỏ đáp lời.

“Ngươi muốn ăn đòn đúng không!” Mạc Phàm vén tay áo lên.

Một bên Linh Linh ngăn Mạc Phàm lại, liếc nhìn hắn đầy khinh bỉ. Chưa thấy ai hai câu liền tán gẫu kiểu này khiến người khác tức giận chết đi được.

“Tại sao ngươi muốn móc lớp cát bụi đó xuống? Ngươi cạo chỗ này ngươi có biết ngụ ý gì không?” Linh Linh hỏi.

“Cha ta trước đây là làm như vậy, nói là không để đồ vật lão tổ tông lưu lại bị đất cát chôn, không thể để cho những chạm trổ này trên tường bị gió xâm.” Đứa nhỏ đáp.

“Vậy cha ngươi đâu?” Linh Linh hỏi tiếp.

Đứa nhỏ nhìn Linh Linh, đoán chừng từ trước tới nay chưa từng gặp tiểu tỷ tỷ thành phố lớn xinh đẹp như vậy, nhìn thêm một hồi, trên mặt không khỏi ửng hồng, thành thật trả lời: “Cha ta… Hắn buổi tối mới sẽ đến.”

“Vậy chúng ta ở chỗ này chờ hắn, có được không?” Linh Linh nói.

“Không được, hắn không gặp người.” Đứa nhỏ rất khẳng định nói.

“Không sao, ngươi dẫn chúng ta gặp hắn, hắn sẽ bằng lòng nhìn thấy chúng ta, dù sao chúng ta đều là người biết bí mật của tòa cổ thành này. Ngươi xem tỷ tỷ có giống người xấu không?” Linh Linh nói.

“Tỷ tỷ không giống, hắn giống.” Đứa nhỏ chỉ vào Mạc Phàm, vẻ mặt thành thật nói.

Mạc Phàm giơ nắm đấm lên định đánh, Linh Linh lại lườm.

Một trận khuyên bảo, đứa nhỏ cuối cùng đồng ý dẫn bọn họ gặp cha hắn, bất quá phải chờ tới ban đêm. Nghĩ đến cha hắn hẳn là phải làm việc rất trễ.

“Loại thằng nhóc này liền không thể nuông chiều. Thực ra đánh hắn một trận, hắn cái gì cũng nói. Tội gì phải hi sinh nhan sắc mình.” Mạc Phàm rất có ý kiến với việc đứa nhỏ nói mình là người xấu.

“Người đối với đồ vật đẹp đều có theo đuổi, cùng có độ thiện cảm. Hắn đại khái cảm thấy ngươi xấu cùng hung thần ác sát.” Triệu Mãn Duyên chêm thêm một câu cho Mạc Phàm.

Mạc Phàm không thèm để ý cái tên này trào phúng, tự mình bò lên phía trên cổ thành, tìm một cái góc nhìn khá trống trải, liền ngồi ở đó bắt đầu chăm chú tu luyện.

Dù sao vừa mới đạt được một phần địa thánh tuyền khác. Cứ việc bị dùng mất một nửa, nhưng năng lượng của nửa phần địa thánh tuyền này cất giấu không kém Hà đảo chút nào.

Đại khái là những người bảo vệ núi Hạ Lan trước sau thủ vững tổ huấn, bọn họ bảo vệ muốn tốt hơn bất kỳ bộ tộc nào.

Hoàng hôn đến, hết thảy đều đã biến thành cảnh tượng hoàng hôn, bao gồm tòa cửa thành cổ xưa này. Trong trấn ban ngày vẫn tính có chút náo nhiệt, hình thành một cái chợ nhỏ, có thể nhìn thấy xe cộ, thương nhân ngựa lui tới…

Nhưng đến hoàng hôn, những sạp hàng xe ba bánh kia, tiểu thương quán vỉa hè, xe cộ, sạp hàng ngựa kéo đều dọn đi. Mọi người ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy.

Trước đó mấy đứa trẻ chơi ở gần cửa thành cổ cũng theo người lớn về rồi. Lúc trời sắp tối, cũng không thấy có người đến đón đứa nhỏ cạo tường đi về.

Nguyên bản Mạc Phàm bọn người cho rằng nơi này là một trấn nhỏ, có người ở lại. Ai biết khi trời tối, mọi người toàn bộ đều đi rồi, căn bản không có mấy người là chân chính sống ở chỗ này.

Đi dạo một vòng, mới phát hiện nhà cửa trong trấn nhỏ này căn bản đều không có người ở. Dụng cụ sinh hoạt đều bám bụi. Hóa ra những tiểu thương kia căn bản không ở nơi này, chỉ coi nơi này là chợ tạm thời của các thôn các trấn các huyện.

Trong lúc nhất thời, tiểu trấn không một bóng người ở cửa cổ thành. Chỉ còn lại đứa nhỏ cạo tường vừa nãy. Đến đêm khuya, khi gió cát thổi đến lạnh lẽo, cũng không thấy có người đến đón hắn.

“Ngươi tên gì?” Mạc Phàm mở mắt ra, phát hiện tiểu quỷ này vẫn còn, không khỏi dò hỏi.

“Tiểu Thái.” Đứa nhỏ đáp.

“Mẹ của ngươi đâu? Trời tối rồi tất cả mọi người về nhà, ngươi liền ở ngay đây chờ cha ngươi tan tầm trở về sao?” Mạc Phàm hỏi tiếp.

“Ừm.”

“Làm sao nơi này một cái cư dân cũng không có? Ngươi là ở nơi này, vẫn là ở tại chỗ khác?”

“Ở nơi này.”

“Ồ ồ, vậy nơi này chỉ người một nhà các ngươi ở a. Ban ngày cũng còn tốt, thật náo nhiệt, nhưng đêm nay, lạnh lẽo, âm trầm, cũng làm khó một mình hài tử rắm đại như ngươi ở đây.” Mạc Phàm nói.

Nghĩ đến tòa cổ thành này có thể rất hoàn hảo bảo tồn đến hiện tại, cũng có quan hệ rất lớn với hai cha con họ. Không phải vậy, với dục vọng phá hoại của người bây giờ, đoạn cổ thành lịch sử lâu đời này sớm đã bị đập đến không còn một viên ngói.

“Ngươi vừa nãy làm gì thế? Làm bài tập?” Đứa nhỏ đối với Mạc Phàm tu luyện trước đó sản sinh một ít hứng thú.

“Tu luyện…” Mạc Phàm suy nghĩ một chút, nói “Ừm, cũng có thể gọi làm bài tập đi.”

Chín năm giáo dục ma pháp bắt buộc, bình thường đi học xong trở về minh tu, xác thực có thể xưng là làm bài tập, giải kho đề.

“Không ai dạy ta, ngươi dạy ta có được không?” Tiểu Thái hỏi.

“Ngươi không phải nói ta là người xấu sao? Ngươi tại sao có thể học của người xấu?” Mạc Phàm đàng hoàng trịnh trọng nói.

“Ta học, không làm chuyện xấu giống ngươi là được rồi. Người mới có tốt xấu, bản lĩnh là không có tốt xấu.” Tiểu Thái đáp lời.

Mạc Phàm á khẩu không trả lời được, lại nghe thấy mấy người bên cạnh đang bật cười.

Người bạn nhỏ, ngươi tam quan rất thẳng a.

“Ngươi còn quá nhỏ, không dạy ngươi được. Ngươi trước tiên cần phải đánh tốt ma pháp cơ sở, đợi đến tròn 15 tuổi trở lên, thân thể điều kiện thích hợp, mới có thể thức tỉnh hệ ma pháp thứ nhất của ngươi. Có ma pháp Tinh Trần đầu tiên, liền có thể tu luyện giống như ta vừa nãy. Nhưng Ma Pháp sư không phải ai cũng có thể trở thành. Ta xem ngươi ngoại trừ cạo tường ra cái gì cũng không biết, liền không nên có hy vọng xa vời gì với Ma Pháp sư.” Mạc Phàm vỗ vỗ vai người bạn nhỏ, lời nói ý vị sâu xa bóp chết hy vọng của nó.

“Cái này có phải là Tinh Trần ngươi nói?” Đứa nhỏ đưa bàn tay ra. Trên bàn tay hiện ra một mảnh vòng xoáy quang văn màu vàng nhạt, như ảnh thu nhỏ của viên Tinh Trần màu vàng yên tĩnh trong tinh vũ xa xôi nào đó.

Cằm Mạc Phàm suýt chút nữa không khép lại được!

Tiểu quỷ này mới mấy tuổi, nhiều nhất hơn 10 tuổi. Hắn làm sao có khả năng đã thức tỉnh Thổ hệ rồi???

Ai cho hắn Thức Tỉnh Thạch, thế này không phải hại người à!!

Thức tỉnh sở dĩ muốn tiến hành ở tròn 15 tuổi trở lên, là bởi vì thức tỉnh sẽ mang đến tinh thần gánh nặng rất lớn cho não bộ người ta. Não bộ hài tử dưới 15 tuổi phát dục và năng lực chịu đựng tinh thần đều quá yếu. Mạo muội thức tỉnh chỉ có thể tạo thành tổn hại với tinh thần của bọn chúng.

Một khi tinh thần bị hao tổn, trên con đường tu luyện tương lai sẽ xuất hiện rất nhiều phiền phức. Ví dụ như không cách nào chuyên tâm minh tu, và thời gian minh tu rút ngắn nghiêm trọng, thậm chí khi minh tu xuất hiện tinh thần đau nhói.

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 5730: Ngươi cho ta bôi thuốc

Chương 5729: 8990

Chương 5728: Không Nghiệp