» Chương 465: Man Hoang Vân Thú
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025
Chương 465: Man Hoang Vân Thú
Từng cảnh tượng xuất hiện trên đoạn đường này, có trình độ quỷ dị vượt xa đoạn đường thứ nhất. So sánh với đoạn đường từ Đông Hải thành đến Giới Thành phảng phất một chuyến du lịch thuận buồm xuôi gió, dù có chút gợn sóng, nhưng nhìn chung vẫn khá bình yên.
Còn đoạn đường từ Giới Thành hướng về Trường Thành, lại như sóng to gió lớn quét ngang trời đất. Vô luận là thực vật hay hung thú, cùng đủ loại chuyện quái dị khác đều khiến Bạch Tiểu Thuần run như cầy sấy. Không chỉ riêng hắn, ngay cả Triệu Thiên Kiêu với tu vi và can đảm hơn người cũng phải bước đi trên con đường này như giẫm trên băng mỏng.
Sắc mặt Trần Nguyệt San luôn lộ vẻ tái nhợt. Mấy tên tùy tùng kia càng lúc càng bị chấn nhiếp tâm thần, thậm chí đa số thời điểm đều kinh nghi bất định. Một cơn gió thổi qua cũng khiến bọn hắn thần hồn nát thần tính.
Nơi này thật sự khác biệt quá lớn so với thế giới mà bọn hắn từng biết. Linh khí càng ngày càng mỏng manh, thậm chí khiến Triệu Thiên Kiêu cùng những người khác cảm thấy ngột ngạt. Ngay cả việc phi hành cũng phải dùng pháp khí và dựa vào linh thạch để thúc đẩy.
Bọn hắn tuyệt đối không vận dụng linh khí trong cơ thể nếu còn một chút khả năng. Thậm chí để tránh linh khí bản thân ngoại tán, Triệu Thiên Kiêu còn không tiếc tự phong ấn.
Những người khác cũng làm tương tự, còn về phần Bạch Tiểu Thuần, hắn đã làm như vậy từ lâu rồi…
Tự phong ấn bản thân tuy giảm thiểu linh cảm, nhưng đồng thời cũng có thể giải quyết triệt để vấn đề linh khí ngoại tán, khiến bọn hắn trong thiên địa linh khí mỏng manh này như những cá thể đơn độc, không hòa mình vào thiên địa.
Phương pháp này tuy giải quyết được vấn đề linh khí ngoại tán, nhưng lại không thể giải quyết nguy cơ nơi đây. Vô luận là bầy hồn gào thét hay những tồn tại kỳ dị thỉnh thoảng xuất hiện giữa trời đất, đều khiến Bạch Tiểu Thuần cùng mọi người phải cẩn thận từng li từng tí.
Nhưng cho dù đã cẩn thận như vậy, hai tháng sau ngày rời Giới Thành, khi bọn hắn đang khoanh chân ngồi trên chiếc thuyền dài pháp khí của Triệu Thiên Kiêu thì đột nhiên, từ đằng xa truyền đến một tiếng rít gào thê thảm.
Thanh âm này chói tai, như có thể xuyên thẳng qua phong ấn, trực tiếp đánh vào tâm thần đám người. Triệu Thiên Kiêu đột nhiên mở mắt, hai mắt co lại trong nháy mắt. Bạch Tiểu Thuần cũng nội tâm chấn động, hít sâu một hơi rồi mở mắt ra, lập tức nhìn thấy trên bầu trời phía trước, tầng mây như bị khống chế, đang từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại.
Phóng tầm mắt nhìn tới, mây từ bốn phương dâng lên, tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau, tại bầu trời xa xăm tạo thành một con giáp xác trùng khổng lồ. Thân thể con giáp xác trùng này vô cùng to lớn, ước chừng ngàn trượng. Tuy do mây ngưng tụ thành nhưng bằng mắt thường có thể thấy nó đang biến thành màu đen!
Nhìn thoáng qua, phảng phất có một con giáp xác trùng đen kịt khổng lồ ngàn trượng chắn ngang đường đi. Suy nghĩ kỹ lại, còn có tiếng gào thét kinh người truyền ra từ bên trong con giáp xác trùng này, chấn động bốn phương.
“Man Hoang Vân Thú!!” Trần Nguyệt San thất thanh la lên. Sắc mặt Triệu Thiên Kiêu đại biến. Những người tùy tùng của hắn càng thêm run rẩy không thôi.
“Loại Man Hoang Vân Thú này lai lịch không rõ, nguyên nhân hình thành cũng không rõ. Theo ghi chép, hình như trên đại địa Man Hoang này, vô luận trong Trường Thành hay bên ngoài đều có thể tự mình ngưng tụ ra!”
“Không có thân thể cụ thể, hình như tất cả tồn tại đều có thể trống rỗng ngưng tụ thành Vân Thú, một ngọn cây cọng cỏ cũng có thể. Lúc này đây là tướng hình thành của một con giáp xác trùng!”
“Vân Thú, thậm chí không thể nói là thú, mà là một loại biến đổi thời tiết!”
“Vân Thú lớn như vậy, chắc chắn sẽ gây sự chú ý của Trường Thành!” Triệu Thiên Kiêu gấp giọng mở miệng nói, lập tức điều khiển phi thuyền, muốn tránh xa con giáp xác trùng màu đen đằng xa.
Bạch Tiểu Thuần lúc này hô hấp nặng nề, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt không ngừng dâng lên trong lòng hắn. Nguồn gốc của cảm giác nguy cơ này chính là con giáp xác trùng kia.
Nhưng ngay khi đám người cố gắng thay đổi phương hướng, tiếng gào thét trong cơ thể con giáp xác trùng khổng lồ ngàn trượng kia đột nhiên dừng lại. Một ánh mắt lạnh băng trong nháy mắt từ chỗ con giáp xác trùng rơi vào trên người mọi người.
Chỉ một ánh mắt thôi, đã khiến Bạch Tiểu Thuần cảm giác như hồn phi phách tán, não hải ông một tiếng. Những người khác cũng tương tự, ngay cả Triệu Thiên Kiêu cũng toát mồ hôi trán.
Không đợi đám người kịp phản ứng, con giáp xác trùng khổng lồ kia liền đột nhiên phát ra một tiếng gào thét kinh thiên, vậy mà mở cái miệng rộng ra, đột nhiên khẽ hút…
Dưới cái hút nhẹ này, phong lôi cuồn cuộn, gào thét kinh thiên, một cỗ hấp lực khổng lồ trong nháy lập tức xuất hiện trong thiên địa này. Phảng phất miệng lớn của con giáp xác trùng này đã trở thành một lỗ đen, muốn hút tất cả vào trong miệng.
Đại địa run rẩy, vô số cát bay đá chạy bị cuốn lên, tầng mây vặn vẹo, còn có chút chim bay dữ tợn đằng xa, giờ phút này cũng trong tiếng kêu thảm thiết thân bất do kỷ bị hút tới.
Mặt đất oanh minh, thậm chí một ngọn núi nhỏ cũng dưới hấp lực này nhô lên từ mặt đất, trong tiếng gào thét bị hút về phía đó.
Cảnh tượng này khiến Bạch Tiểu Thuần cùng mọi người tâm thần nhấc lên sóng lớn ngập trời. Mỗi người đều bám chặt lấy con tàu, ngay cả tóc và quần áo, nếu không được linh lực hộ thân, giờ phút này sợ đã bị kéo xé rách. Con tàu cũng bắt đầu nghiêng ngả, nhất thời không cách nào thoát khỏi hấp lực.
Nhìn từ xa, trên bầu trời tạo thành một màn kinh người. Con giáp xác trùng màu đen kia như hóa thành một vòng xoáy, không ngừng hấp thu. Còn con tàu phảng phất chiếc lá trên biển cả giận dữ, không ngừng cuộn trào, như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ vỡ nát!
Triệu Thiên Kiêu gấp, Bạch Tiểu Thuần cũng gấp, tất cả mọi người đều gấp. Giờ phút này cũng không còn quan tâm gì đến việc tiết kiệm linh khí nữa. Tất cả bộc phát tu vi chi lực, điều khiển con tàu, cùng với linh thạch ẩn chứa trong con tàu cùng nhau phát động, muốn lao ra khỏi vòng xoáy này.
Tiếng oanh minh không ngừng truyền ra. Rất nhanh, những linh thạch khảm trên con tàu này, sau khi tản ra ánh sáng rực rỡ, phanh phanh hóa thành tro bụi, toàn bộ vỡ nát.
Nhờ lực lượng vỡ nát này, phối hợp với tu vi của đám người, cuối cùng đã khiến con chiến thuyền này phát ra tiếng gầm gừ tựa như đang giãy dụa, sống sót thoát ra dưới hấp lực, lao thẳng về phía xa.
Theo đà đi xa, con giáp xác trùng màu đen phía sau bọn họ truyền ra tiếng gầm lên giận dữ, nhưng lại không truy kích mà lạnh lùng nhìn chăm chú vào con tàu đang đi xa.
Bạch Tiểu Thuần hô hấp nặng nề, não hải trống rỗng. Giờ phút này toàn bộ tu vi đều tràn vào trong con tàu. Những người khác cũng tương tự. Đến lúc bọn hắn không tiếc trả giá bỏ chạy, chạy trốn ra thật xa, theo con tàu dần chậm lại, đến lúc dừng lại tại một đỉnh núi, mấy người bọn hắn mới thở phào một hơi. Dưới cái nhìn nhau, đều nhìn ra sự sợ hãi còn sót lại của đối phương.
“Con Vân Thú kia… Chí ít có Nguyên Anh đại viên mãn chi lực…”
“Vân Thú…” Bạch Tiểu Thuần quay đầu nhìn về phía xa. Hắn cảm thấy vừa rồi mình đã nhặt được một mạng nhỏ. Nếu con tàu này không thoát ra được, hắn không biết mình sẽ như thế nào sau khi bị con Vân Thú kia thôn phệ.
Chuyện này không có đáp án. Trong Man Hoang, sự xuất hiện của Vân Thú không chỉ khiến tu sĩ đau đầu, ngay cả thổ dân Man Hoang cũng đau đầu. Đây là sự biến đổi của thời tiết, không phải do sức người tạo thành. Tất cả những sinh vật bị thôn phệ, chưa từng có một cái nào còn sống xuất hiện trở lại.
Vì vậy, cũng không ai biết bị thôn phệ xong sẽ gặp phải cái gì, nhìn thấy cái gì…
“Sao nơi này vẫn còn đồ vật cổ quái như vậy…” Bạch Tiểu Thuần cau mày, thở dài.
“Chúng ta có lệnh bài, ở chỗ này… Chỉ cần cẩn thận một chút, chắc là… Vấn đề không lớn, trừ phi là rời khỏi Trường Thành, đến ngoại giới…” Triệu Thiên Kiêu hít sâu một hơi, an ủi nói.
Sắc mặt Trần Nguyệt San trắng bệch nhẹ gật đầu. Trong khu vực hoang tàn vắng vẻ này, bọn hắn cũng chỉ có thể tin vào lực lượng của lệnh bài, tin rằng nơi này dù sao cũng vẫn là trong Trường Thành, đối với đệ tử Tinh Không Đạo Cực tông mà nói, ở đây chắc là sẽ an toàn hơn rất nhiều.
“Thật sao…” Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt cầu xin, vội vàng lấy thân phận lệnh bài ra. Lúc này trong lòng hắn đã hối hận vì theo Triệu Thiên Kiêu đến đây. Hắn nghĩ thà mình ẩn náu ở gần Đông Hải thành mười mấy năm còn tốt hơn, dù sao cũng an toàn hơn ở đây nhiều.
Giờ phút này trời dần tối, còn con tàu kia theo linh thạch sụp đổ, cùng việc tăng tốc xông ra trên đoạn đường vừa rồi, giờ phút này đã xuất hiện không ít vết nứt, không thể tiếp tục sử dụng.
May mắn lần này xuất hành, Triệu Thiên Kiêu cùng những người khác đã chuẩn bị rất đầy đủ. Sau một lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, Trần Nguyệt San lấy ra một chiếc chiến thuyền khác, lắp đặt linh thạch xong, đám người lúc này mới tiếp tục tiến lên.
Chỉ có điều trong hành trình tiếp theo, bọn hắn càng cẩn thận hơn. Lại bởi vì tu vi trong cơ thể tiêu hao quá nhiều, Thiên Địa linh khí lại cực kỳ mỏng manh, chỉ có thể dựa vào linh thạch để khôi phục. Tuy chậm chạp không ít, nhưng dù sao cũng tốt hơn không có.
Thời gian trôi qua, rất nhanh lại qua hai tháng. Trong hai tháng này, đoàn người Bạch Tiểu Thuần lại gặp một chút nguy hiểm, may mắn đều an toàn vượt qua. Mặc dù vậy, nhưng trong lòng mệt mỏi lại càng ngày càng đậm.
May mắn tu vi của bọn hắn, trong quá trình không ngừng khôi phục lại, không nói về đến đỉnh phong, nhưng đều khôi phục được bảy tám phần, điều này mới khiến Bạch Tiểu Thuần cảm thấy an toàn một chút.
“Ta cũng không nghĩ tới, đây là trong Trường Thành, vậy mà nguy hiểm như vậy… Không biết ngoài Trường Thành thì thế nào…” Triệu Thiên Kiêu cảm khái, ngẩng đầu ngóng nhìn phương xa.
“Tiểu Thuần, mục tiêu của ta không thay đổi, chờ đến Trường Thành xong, nhất định phải ra ngoài Trường Thành lịch luyện một chút, ngươi có muốn đi cùng không?”
Bạch Tiểu Thuần cũng cảm khái nhìn về phía thiên địa đằng xa, nghe được Triệu Thiên Kiêu nói xong, hắn vội vàng lắc đầu.
“Ta không đi… Cái kia… Ta cảm thấy ta muốn trước quen thuộc trong Trường Thành, làm tốt tri kỷ, mới có thể biết kia nha.” Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng.
Bị giết liền có thể phục sinh, đạt được năng lực ngẫu nhiên từ đó chờ đợi sự việc cũng là bị giết.