» Chương 460: Có bản lĩnh a
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025
Chương 460: Có bản lĩnh a
Thiên Nhân trở về!
“Phụ thân!”
“Sư tôn!” Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San lập tức kinh hô, hai người tranh thủ thời gian lui ra phía sau mấy bước. Một loại cảm giác bị người bắt được ập đến, cả hai đều căng thẳng, có chút xấu hổ, tâm thần bất định bất an.
Lão già ba mắt Trần Hạ Sơn kia, giờ phút này gào thét mà đến. Hắn sắc mặt âm trầm, hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thiên Kiêu một cái. Phía sau hắn đi theo năm vị Nguyên Anh tu sĩ, thần sắc mặc dù mệt mỏi, nhưng hôm nay đều giống như cười mà không phải cười, có chút cổ quái thỉnh thoảng nhìn từ trên xuống dưới Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San.
Mấy vị này biểu lộ, lại thêm ánh mắt Trần Hạ Sơn, Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San lập tức hiểu được, vừa rồi thổ lộ… sợ là bị mấy lão già này toàn bộ nghe thấy.
Mà lại bầu trời cùng biển cả biến hóa kia, tám chín phần mười đều có liên quan đến Trần Hạ Sơn.
Bạch Tiểu Thuần ở một bên, nhìn xem một màn này, cũng không chịu được thân thể phát lạnh, ẩn ẩn cảm thấy có chút không ổn, muốn thận trọng lui lại. Nhưng lại cảm thấy không ổn, thế là tranh thủ thời gian nghiêng đầu, giả trang ra bộ dáng vô tội, phảng phất đang xem phong cảnh. Đồng thời lén lút lấy ra một bình linh nhưỡng, ngụm nhỏ ngụm nhỏ uống vào…
Triệu Thiên Kiêu lập tức rất căng thẳng, hắn sợ nhất chính là vị sư tôn này, nhất là giờ phút này, ngoại trừ căng thẳng còn có xấu hổ. Trần Nguyệt San thì không có, nàng lần nữa tiến lên giữ chặt tay Triệu Thiên Kiêu, ngẩng đầu nhìn phụ thân mình, giống như một bước cũng không nhường.
“Triệu Thiên Kiêu, ngươi học được bản sự a.” Trần Hạ Sơn có chút bất đắc dĩ, lại trừng Triệu Thiên Kiêu một cái, hừ một tiếng, ánh mắt quét qua, nhìn về phía chỗ Bạch Tiểu Thuần ẩn thân.
Ánh mắt kia sắc bén như dao, lúc rơi trên người Bạch Tiểu Thuần, nội tâm hắn run lên. Tròng mắt nhanh chóng chuyển động, sắc mặt chớp mắt đỏ hồng, thân thể lập tức lay động.
“Rượu ngon!” Hắn lung lay thân thể, đi vài bước, đến góc rẽ, tránh đi ánh mắt lão già ba mắt, tranh thủ thời gian chạy vội…
Trần Hạ Sơn hừ một tiếng, cũng không quá để ý đến Bạch Tiểu Thuần, quay người mang theo năm Nguyên Anh tu sĩ phía sau, bay vào gian phòng tầng thứ nhất.
Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San nhìn nhau một cái, Triệu Thiên Kiêu cắn răng quyết tâm, kiên trì đi bái kiến sư tôn. Việc này hắn muốn giải thích rõ ràng, không thể để sư tôn có cái nhìn không tốt về Nguyệt San, về Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần chạy chậm, sau khi về tới gian phòng, lúc này mới hô hô thở dốc một hơi, khuôn mặt sầu khổ đứng lên.
“Sớm biết như vậy, hôm qua thổ lộ a, sao lại trùng hợp thế, cứ lúc này lão đầu ba mắt kia trở về… Cái này nếu để hắn biết, ta giúp Triệu Thiên Kiêu đánh chủ ý con gái hắn, ta liền thảm rồi.” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy khổ cực, nhưng lại không có cách nào giải quyết, chỉ có thể thở dài, bắt đầu suy nghĩ ứng đối ra sao.
Chờ vài ngày, Bạch Tiểu Thuần không thấy Triệu Thiên Kiêu, nhưng Trần Hạ Sơn cũng không đến tìm hắn gây phiền phức. Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần hơi an, lúc này pháp lệnh của Trần Hạ Sơn truyền ra.
“Các đệ tử, lưu tại trong phòng riêng của các ngươi, không thể tùy ý đi lại, chờ đợi lão phu điều tra!”
Thanh âm này mang theo uy nghiêm, lại có tức giận, truyền khắp toàn bộ chiến thuyền, không ai dám không tuân theo. Tống Khuyết mấy người cũng mau chóng rời khỏi Bạch Tiểu Thuần, về phòng riêng.
Rất nhanh, Trần Hạ Sơn cùng năm Nguyên Anh tu sĩ kia bắt đầu từng người điều tra mỗi người. Rõ ràng là biết trong thời gian mình ra ngoài, có lượng lớn tu sĩ tử vong, chuẩn bị nghiêm khắc điều tra.
Cuộc điều tra này rất kỹ càng, mỗi đệ tử, bất kể xếp hạng bao nhiêu, đều bị Trần Hạ Sơn hỏi ý kỹ càng. Rất nhanh, liền tra tới chỗ Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần căng thẳng đi vào tầng thứ nhất, chỗ lão già ba mắt, đến sau lập tức bái kiến.
“Đệ tử Bạch Tiểu Thuần, bái kiến chư vị tiền bối.”
“Ngươi chính là Bạch Tiểu Thuần!” Trần Hạ Sơn ngồi ở vị trí đầu, nghe vậy trong mắt lướt qua một vòng lượng mang, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần thấp thỏm gật đầu, trơ mắt nhìn lão già ba mắt.
“Có bản lĩnh a…” Trần Hạ Sơn cẩn thận nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhàn nhạt nói một câu, sau đó không nói thêm gì nữa, mà là nhắm mắt lại. Mấy Nguyên Anh tu sĩ khác bắt đầu hỏi các loại vấn đề, nhất là có hai người, ánh mắt như điện, giống như có thể xem thấu tất cả hư vô.
Bạch Tiểu Thuần từng cái trả lời, sau nửa ngày mới rời khỏi nơi này. Đi ra lúc, hắn xoa xoa mồ hôi trán, đáy lòng thở dài.
“Lão già ba mắt này, nói ta có bản lĩnh… Đây là khen ta sao, hay là châm chọc ta? Ta rõ ràng là vì hạnh phúc chung thân của đệ tử hắn cùng con gái hắn a… Nhưng hắn nếu về sau làm khó dễ ta thì sao?” Bạch Tiểu Thuần có chút đắn đo khó định, nghĩ nửa ngày, không có cách nào, chỉ có thể lại thở dài.
Nửa tháng sau, trên toàn bộ chiến thuyền, các đệ tử đều bị điều tra một lượt. Cũng không biết Trần Hạ Sơn phân biệt thế nào, từ đầu đến cuối không điều tra ra kết quả nào.
Thậm chí những thi thể kia, hắn cũng đi xem, thần sắc âm trầm như sắt, không biết suy nghĩ gì.
Cũng may theo Trần Hạ Sơn trở về, chuyện tử vong không còn xuất hiện. Thời gian trôi qua, rất nhanh liền qua hai tháng. Hai tháng này, Bạch Tiểu Thuần không thấy Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San, cũng không biết bọn họ thế nào.
Đến lúc chiến thuyền này đi thuyền đến tháng thứ sáu, xa xa có thể nhìn thấy bờ biển, Bạch Tiểu Thuần mới một lần nữa thấy Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San.
Mấy tháng không gặp, tu vi Triệu Thiên Kiêu nhìn tinh tiến hơn một chút, ánh mắt lấp lánh. Trần Nguyệt San cũng vậy, trên thân hai người lại có khí tức mạnh hơn trước ẩn hiện, tự hồ nếu có Kết Anh vật phẩm, có thể tùy thời bước vào cảnh giới Nguyên Anh.
Cảnh này khiến không ít người rất hâm mộ, cũng không khó đoán ra, Trần Hạ Sơn trở về chắc chắn có thu hoạch, mà là đệ tử cùng con gái hắn, tự nhiên sẽ có nhiều chỗ tốt.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần chua xót, lúc đi dạo trên boong thuyền, nhìn Triệu Thiên Kiêu. Triệu Thiên Kiêu cũng thấy Bạch Tiểu Thuần, mừng rỡ, nhanh chóng đi tới, kéo Bạch Tiểu Thuần sang một bên, đưa cho hắn một cái bình nhỏ màu trắng.
“Đây là ta cùng tẩu tử ngươi tiết kiệm, giữ lại cho ngươi một bình Ngân Ngư huyết, vật này ngươi về nuốt vào, có thể làm tu vi tinh tiến không ít.”
Bạch Tiểu Thuần nghe vậy lập tức phấn chấn, hắn nhớ tới Trần Hạ Sơn truy tìm con Ngân Long kia. Giờ phút này nhận lấy bình trắng, biết Triệu Thiên Kiêu vẫn tin cậy mình, Bạch Tiểu Thuần càng vui vẻ.
“Nhanh thế đã gọi tẩu tử rồi? Nàng biết chưa?” Bạch Tiểu Thuần cười nói, đáy lòng cũng thật sự nhẹ nhàng thở ra, biết không sao, lão đầu ba mắt kia hẳn là cũng sẽ không làm khó dễ mình…
“Biết rồi… Tẩu tử ngươi bảo ta nói với ngươi, rất cảm ơn ngươi.” Triệu Thiên Kiêu có chút xấu hổ, vội ho một tiếng, vỗ vai Bạch Tiểu Thuần, nghiêm mặt nói.
“Tiểu Thuần, ngươi phải thật tốt tu hành, khoảng thời gian này ta thấy ngươi hơi lãnh đạm với tu hành, đây là không đúng. Còn mấy ngày nữa là chúng ta tới bờ, ở đó, tự thân chiến lực mới là căn bản để đứng vững!”
“Địa phận Man Hoang, trước kia ngươi có thể không hiểu nhiều, ta sẽ nói kỹ càng với ngươi, ngươi nắm chắc, những chuyện này đều là sư phụ ta nói cho ta biết mấy ngày trước.” Triệu Thiên Kiêu kéo Bạch Tiểu Thuần đến góc, không quan tâm người khác nhìn ra họ thân cận, thấp giọng nói.
“Đại lục Thông Thiên, lấy biển Thông Thiên làm trung tâm, lan tràn bốn con sông lớn, sau đó không ngừng phân nhánh, như một cây đại thụ tỏa ra, khiến nơi bị bao phủ tồn tại linh khí. Nhưng đại lục Thông Thiên quá lớn, sông Thông Thiên khó mà lan tràn đến cực hạn, cho nên xuất hiện một vùng rộng lớn linh khí không thể tràn ngập, nơi đó chính là Man Hoang.”
“Man Hoang không chỉ ở ngoại vi, giữa mỗi hai con sông trụ cột cũng tồn tại khu vực linh khí không thể bao trùm, cho nên mới có sự tồn tại của Vạn Lý Trường Thành.”
Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt nghiêm túc, hắn nghe nói về Vạn Lý Trường Thành không phải một lần, thậm chí còn tìm Trần Mạn Dao nghe qua, biết Vạn Lý Trường Thành cực kỳ quan trọng với Tinh Không Đạo Cực tông.
Giờ phút này nghe Triệu Thiên Kiêu giới thiệu, hắn bất kể trước đó đã nghe lời tương tự hay chưa, đều nghiêm túc lắng nghe. Điều này dù sao liên quan đến mười năm lịch luyện sinh tử của hắn ở đây.
“Vạn Lý Trường Thành như một vòng tròn, bảo vệ sự sinh sôi và an toàn của mạch Thông Thiên đông tây nam bắc. Ngươi có thể coi vòng tròn này, Vạn Lý Trường Thành này, là ranh giới. Qua Vạn Lý Trường Thành chính là chân chính Man Hoang. Man Hoang cằn cỗi, quanh năm có chiến tranh. Kẻ địch ngoại trừ vô tận oan hồn, còn có thổ dân Hồn Sĩ trong Man Hoang!”
“Hồn Sĩ?” Bạch Tiểu Thuần hỏi, hắn nhớ tới thế lực sau lưng Trần Mạn Dao, như có điều suy nghĩ.
“Ta hiểu biết không nhiều, chỉ biết những Hồn Sĩ đó như người khổng lồ, phương thức tu hành tương tự tu sĩ, luyện thể chiếm đa số. Dã man đồng thời, cũng cực kỳ hung tàn. Đệ tử Tinh Không Đạo Cực tông bị chúng bắt giữ, việc sống sờ sờ ăn hết cũng đã xảy ra.”
Triệu Thiên Kiêu nói đến đây, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên mở to mắt, hít một hơi lạnh.
“Sống sờ sờ ăn hết?!” Bạch Tiểu Thuần nội tâm run lên dữ dội.
Đánh giá điểm 9-10 là sự ủng hộ lớn nhất đối với Converter.
Bị giết liền có thể phục sinh, đạt được năng lực ngẫu nhiên, từ đó chờ đợi bị giết.