» Q.1 – Chương 2756: Lật tung các ngươi
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 7, 2025
Chương 2754: Lật tung các ngươi
Dung hợp Lôi hệ, mở ra thượng cổ Ma môn!
Tại Thiên Tộc Tinh Linh Tháp, Mạc Phàm lần thứ hai hô hoán thượng cổ Lôi Ti sống trong đỉnh mây, lôi đình dũng tướng dưới trướng Tinh Linh vương!
“Lam A Bà, đừng để cho hắn triệu hoán, hắn có thể hô hoán ra Lôi Ti!” Nguyễn Phi Yến khôi phục một ít tinh thần, vội vàng hô.
Lôi Ti mạnh mẽ hơn Hoàng Văn Thương Lang rất nhiều. Hoàng Văn Thương Lang cần thời gian để thu thập hoàng văn mới càng đánh càng mạnh, nhưng Lôi Ti lại trực tiếp sở hữu thực lực tiếp cận trung đẳng quân chủ, có thể dễ dàng thuấn sát pháp sư siêu giai cấp.
“Hắn sẽ không được như ý.”
Ngay lúc Mạc Phàm hết sức chú tâm mở ra thượng cổ Ma môn, một lão hán đột nhiên từ trong rừng tùng bừa bộn xông ra. Trên tay hắn cầm một cây liệt diễm hồng anh thương, thân pháp Phong hệ quỷ dị đưa hắn xuất hiện sau lưng Mạc Phàm!
Liệt diễm hồng anh thương này được quán thông lực lượng gió xoáy điện khoan. Khi Mạc Phàm xoay người, liệt diễm hồng anh thương đã hóa thành một hỏa nhũng long đoạt mệnh, nhe nanh múa vuốt vồ tới.
“Diệp A Công!”
“Giết hắn, giết hắn!!”
Người xung quanh vừa rồi còn thắc mắc tại sao Diệp A Công – người như hình với bóng với Thất A Bà – lại chưa ra tay. Hóa ra lão vẫn luôn chờ đợi cơ hội này.
Pháp sư Triệu Hoán hệ trong quá trình thi pháp không chỉ phải hết sức chú tâm, mà còn phải nhanh chóng tìm kiếm sinh vật triệu hồi mình muốn. Trong tình huống này, chắc chắn không thể quan sát tình hình xung quanh.
Diệp A Công đã nắm bắt đúng cơ hội này, tung ra một đòn chí mạng!
Diệp A Công là một trong những người lớn tuổi nhất. Cơ cấu của hà tự bọn họ rất đơn giản, chuyện lớn chuyện nhỏ trên căn bản đều do bảy vị A Bà và hai vị A Công quyết định.
A Bà, A Công không phải là bối phận, mà là do hàng năm tỷ thí, chọn ra chín người có thực lực mạnh nhất.
Trong lứa trẻ, ngoài một kẻ phản đồ lên được vị trí A Bà, những người khác trên cơ bản vẫn là đời trước. Dù sao, họ có nhiều năm tu luyện, tích lũy tài nguyên địa thánh tuyền hơn.
Diệp A Công có uy vọng khá cao, thực lực xuất chúng. Đừng nói là đột nhiên ra tay như vậy, dù đối kháng chính diện, tin rằng kẻ ngoại lai hung hăng này cũng tuyệt đối không phải đối thủ của lão.
Thân thể Diệp A Công hầu như cùng bay ra với cây hồng anh thương hóa thành khoan điện hỏa long. Lúc lướt qua thân thể Mạc Phàm, Diệp A Công cố ý cười gằn liếc nhìn kẻ ngoại lai này.
Kẻ ngoại lai, thật coi hà tự là một trại núi nhỏ, có thể tùy tiện chạy tới ngang ngược sao?
Nhưng điều khiến Diệp A Công bất ngờ là kẻ ngoại lai này đón lấy ánh mắt lão, và cũng đang nhìn kỹ lão.
Trong tình huống bình thường với tốc độ như vậy, Diệp A Công chỉ nhìn thấy một khoan điện hỏa long hung hăng cướp đoạt qua, hầu như không thể thấy bản thân lão.
Nhưng kẻ ngoại lai đang theo dõi lão, và trên mặt còn mang theo vài phần vẻ cười nhạo!
Có gì đáng cười nhạo? Thân thể ngươi đã bị liệt hỏa long hồng anh thương xuyên qua…
“Hô ~~~~~~”
Đột nhiên, nụ cười của người này như giọt mực đặc nhỏ vào nước, đột nhiên mực hóa tản ra!
Tiếp theo đó, thân thể người này tản ra như khói mực. Liệt hỏa long hồng anh thương gào thét mãnh liệt, như đánh vào một tia tàn khói, không có máu thịt tung tóe, cũng không có chia năm xẻ bảy…
Tàn khói tránh khỏi Hỏa Long thương mãnh liệt, tụ lại một bên. Thân hình Mạc Phàm trong sương ngày càng rõ nét, nụ cười chế giễu vẫn còn vương trên mặt.
Diệp A Công kinh hãi biến sắc. Người này lại là một cường giả Ám Ảnh hệ, tốc độ phản ứng thực sự quá nhanh. Hơn nữa, năng lực biến ảo bóng đen rất quỷ dị. Giả như mỗi lần công kích hắn, hắn đều Ảnh Mực tản ra như vừa nãy, vậy làm sao giết chết cái tên này?
“Lôi, triệu hoán, không gian, ám ảnh.” Đúng lúc này, Thư Tiểu Họa đảo mắt, nhanh chóng báo ra bốn hệ Mạc Phàm đã dùng.
“Bốn hệ toàn bộ xác định, bài trên tay ngươi cũng không nhiều. Cao thủ hà tự chúng ta còn chưa hiện thân hết. Ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi!!” Nguyễn Phi Yến chỉ vào Mạc Phàm giận dữ nói.
“Người trẻ tuổi, cũng có chút bản lĩnh. Luận đơn đả độc đấu, lão gia hỏa chúng ta chưa hẳn là đối thủ của ngươi, nhưng chúng ta không có ý định luân chiến với ngươi.”
Diệp A Công lui sang một bên, thuận tay rút tẩu thuốc bên hông, đắc ý hít vài hơi.
Sau khi nói xong câu đó, trên mấy con đường sơn đạo khác hướng về Phi Hà sơn trang lại lần lượt xuất hiện vài thân ảnh.
Trang phục của họ không giống với lứa trẻ, đều là một sắc điệu toàn thân, dường như ở hà tự này đó là biểu tượng của một thân phận đặc biệt.
“Bà nội!”
Thư Tiểu Họa nhìn thấy lão phụ mặc trang phục màu tím, dường như cuối cùng cũng tìm được đối tượng trút bầu tâm sự đáng tin cậy. Nước mắt oan ức lập tức rơi xuống, sau đó tàn nhẫn chỉ vào Mạc Phàm, nói: “Bà nội nhất định để hắn sống sót một hơi, ta muốn cho hắn hối hận khi đắc tội ta.”
Tử A Bà tuổi khá lớn, trên mặt đầy nếp nhăn khô cằn. Tay bà cầm một cây gậy gỗ bọc vải, trên đầu còn có một viên nham châu rất sáng.
Ban đầu tưởng là một bà lão yếu đuối mong manh, nhưng khí tức tỏa ra từ bà lại mạnh mẽ nhất, hơn hẳn Lam A Bà và Diệp A Công rất nhiều!
“Người trẻ tuổi, chúng ta cùng ngươi có đại thù?” Tử A Bà đi tới, hai tay chống gậy, ánh mắt ác liệt.
“Hỏi hỏi đám tiểu nha đầu nhà các ngươi.” Mạc Phàm cười nói.
“Đúng thế sao.” Tử A Bà trừng Thư Tiểu Họa một cái.
Lúc này Thư Tiểu Họa mới kể lại toàn bộ sự việc, bao gồm hai lần trêu đùa Mạc Phàm và việc thất hứa.
“Ngươi trả thánh tuyền cho chúng ta, ta cho phép ngươi tu luyện bên trong một tháng. Sau một tháng, ngươi có thể tự do rời hà tự, nhưng phải linh hồn thề vĩnh viễn không bao giờ nói ra bí mật hà tự.” Tử A Bà giơ một tay lên, ra hiệu những người khác tạm thời đừng hành động.
“Xin lỗi, ta không chấp nhận đàm phán. Ta thích ăn một mình. Mặt khác, không phải ta kiêu ngạo, nhưng ta cảm thấy các vị đang ngồi đây đều là rác rưởi.” Mạc Phàm nói.
“Quá ngông cuồng!!”
“Nhất định phải hắn chết không toàn thây!!”
“Đại A Bà, đừng để hắn làm bẩn đồ vật tổ tông chúng ta. Lấy đầu hắn thay thế đầu trâu tế tổ năm nay!” Một đám nam nữ hà tự lập tức la hét.
Đại A Bà lại một lần nữa giơ tay lên, ra hiệu mọi người im lặng.
Bà vẫn giữ được bình tĩnh, không dễ dàng kích động như những người khác.
“Ngươi không thể thắng chúng ta. Không ngại nói cho ngươi biết, Hải Đông Thanh thần của chúng ta là tồn tại cấp cao nhất trong quân chủ. Ta không triệu hồi nó đến giết ngươi là vì mấy đứa nha đầu nhà ta có lỗi trước, đã chọc giận ngươi. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta thật sự muốn thỏa hiệp với ngươi. Ngươi nhìn mặt biển đi, trước khi tà dương lặn, ngươi vẫn còn lựa chọn.” Đại A Bà mặc trang phục màu tím chỉ ra phía biển.
Mặt biển rực rỡ ánh sáng, tà dương đỏ rực đã lặn hơn một nửa dưới mặt biển.
“Ngươi có biết thiên khiển chi lôi suýt nữa đồ sát cứ điểm không?” Mạc Phàm hỏi.
“Biết. Trong thời loạn lạc, chúng ta cũng chỉ tìm cách tự vệ. Ngươi nếu tới tìm công đạo, vậy chúng ta không có gì để nói.” Đại A Bà lạnh lùng nói.
“Ta chủ yếu vẫn là đến đánh ngã đám tiện nhân các ngươi.” Mạc Phàm vặn cổ, hoạt động xương cổ, sau đó ánh mắt đầy tính xâm lược nhìn chằm chằm đám người thống trị hà tự, nói:
“Người già cũng đừng quên tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, tránh cho đám phế vật các ngươi chọc phải người không nên chọc mà hồn nhiên không biết. Cái nam bộ này, còn không biết tính khí hung bạo của Mạc Phàm ta, cũng chỉ còn lại hải yêu và hà tự các ngươi thôi!”