» Q.1 – Chương 2741: Hải Đông Thanh thần
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 7, 2025
Chương 2739: Hải Đông Thanh thần
Câu nói này đối với Apase vẫn đúng là hữu hiệu, nàng vội vội vàng vàng nhảy ra ngoài, tại chỗ xoay một vòng. Mạc Phàm vốn là thuận miệng nói, mà Apase tựa hồ phát hiện vòng eo của chính mình lại thật sự thêm một chút thịt thừa không hoàn mỹ, lại sợ hãi hét rầm lên như là tiểu nữ sinh nhìn thấy con nhện bò lên trên người mình vậy…
Apase cố ý nhấc lên quần áo, nghiêm túc cẩn thận kiểm tra. Cái eo nhỏ kia, như sứ trắng bóng loáng trơn bóng, rõ ràng da mỏng gợi cảm, không nhìn thấy một tia sẹo lồi nhỏ, hoàn mỹ muốn cho nữ nhân lòng sinh đố kỵ, nam nhân si mê không ngớt, nhưng tại trong mắt Apase chính là tồn tại tỳ vết to lớn!
“Khặc khặc, chúng ta còn có chính sự.” Mạc Phàm nhìn nhìn, trong đầu bắt đầu lóe qua các loại suy nghĩ không đứng đắn, vội vàng ngăn cản hành vi của Apase.
Apase lại trở nên tinh thần, nàng cũng quyết tâm không lại ngủ đông, muốn nhiều đi ra hoạt động một chút. Có Apase tại, cái yêu dị nữ chu kia không chỉ có đàng hoàng đem chính mình nhìn thấy đều phun ra, còn chỉ huy những tri chu phân bố tại trong ngoài Minh Vũ cổ thành trợ giúp Mạc Phàm tìm kiếm cổ điêu cùng các nữ nhân. Những tinh hồng vân nhãn tiểu tri chu kia đều là cơ sở ngầm của yêu dị nữ chu, tìm đồ vật là sở trường nhất.
“Ngươi liền không muốn theo chúng ta, để con nhện nhỏ của ngươi dẫn đường cho chúng ta.” Apase một mặt ghét bỏ đối với yêu dị nữ chu nói.
“Tê tê ~~~”
“Đúng rồi, để con nhện nhỏ ngươi lưu ý một đầu hải sư cho ta.”
…
Tinh hồng vân nhãn tiểu tri chu tại vùng này phân bố rất rộng, Mạc Phàm cùng Apase đuổi theo hướng rừng biển cây dừa, thỉnh thoảng thì có mấy con nhện nhỏ phát ra ánh sáng màu đỏ nhô ra, kế tục chỉ rõ phương hướng cho Mạc Phàm cùng Apase.
“Bọn họ mang theo cổ điêu, lại mang theo các cô nương, sao tốc độ hành động nhanh như vậy, chẳng lẽ nói…” Mạc Phàm càng phát giác không đúng.
…
Đi ra mấy chục km, con nhện nhỏ vẫn còn có, Mạc Phàm không thể không bội phục phạm vi rộng rãi nghiệp vụ của thủ vệ nữ yêu.
“Ngươi nhìn là các nàng sao?” Apase ánh mắt tốt hơn, thật xa liền trông thấy một đám người đứng trên đỉnh một tòa vách núi cheo leo như lưỡi dài kéo dài ra ngoài biển.
“Hẳn là.”
Mạc Phàm cùng Apase tăng nhanh tốc độ đến tòa kia hải nhai lưỡi dài, mà những người trên hải nhai cũng nhìn thấy Mạc Phàm, dồn dập biểu lộ địch ý.
“Quả nhiên…”
Nhìn đoàn người này, mặt Mạc Phàm trở nên lạnh lẽo mấy phần.
Là các cô nương hà tự, Nguyễn tỷ tỷ, Nhạc Nam, Thư Tiểu Họa, Anh tỷ tỷ, Đỗ Mi, Phổ Lăng… Các nàng đều ở, cứ việc vẫn cứ mặc trang phục khăn đội đầu mũ chùm truyền thống, che mặt, nhưng Mạc Phàm rất dễ dàng liền nhận ra các nàng. Rất nhiều lúc, từ đáy lòng Mạc Phàm hi vọng là suy nghĩ mọi việc theo chiều hướng tốt.
Vì lẽ đó thời điểm đến vách núi biển này, Mạc Phàm cũng hi vọng là các cô nương hà tự này bị trói, bị cưỡng bức, như vậy tự mình có thể gọn gàng nhanh chóng đánh chạy người xấu bắt nạt các nàng, giải cứu các nàng, trả về cổ điêu, để Minh Vũ cổ thành khôi phục yên tĩnh, mà chính mình làm người thân mật hà tự, được mời đến hà tự thần bí tìm thấy đồ đằng, đi tu luyện linh địa.
Đáng tiếc a, không như mong muốn.
Từng người từng người các nàng bình yên vô sự, bên người các nàng cũng không có người hung thần ác sát muốn mưu đồ gây rối, trái lại là có thêm hai người cùng với các nàng trang điểm gần như giống nhau, chỉ nhưng là toàn thân mặc màu xanh sẫm cùng màu lam mực! Mũ chùm màu xanh sẫm, khăn đội đầu màu xanh sẫm, dây chuyền màu xanh sẫm, áo ngắn cùng quần dài màu xanh sẫm, bao quát đồ trang sức treo ở eo cùng trước ngực đều là màu xanh sẫm.
Một vị màu lam mực khác cũng là như thế, biểu hiện lãnh tuấn nghiêm túc, bên trong khăn đội đầu lộ ra cái trán, sống mũi, cằm đều hiện ra mấy phần dấu vết tháng năm.
“Hắn là ai?” Trưởng bối áo xanh sẫm chất vấn, ngữ khí phi thường nghiêm khắc.
“Là… Là thợ săn chúng ta thuê.”
“Không phải nói với các ngươi, không muốn cùng người ngoài tiếp xúc à!” Trưởng bối áo xanh sẫm nhìn qua phi thường nghiêm ngặt, đám trẻ tuổi đồng lứa hà tự này đều rất sợ nàng.
“Chúng ta mau chóng rời đi, đừng gây chuyện.” Một vị trưởng bối màu lam mực khác mở miệng nói. Nói, nàng hướng về hải dương sóng lớn mãnh liệt phát ra một tiếng ngâm nga như tiếng ca, bên trong mây đen dày đặc có một thể thống nhất là hùng ảnh màu đen xẹt qua, mang theo cuồng phong cùng lôi ngân lấp lóe xoay quanh phía trên đám nữ tử hà tự.
Mạc Phàm ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện không trung quay quanh hạ xuống là một đầu thân hình màu đen, Hải Đông Thanh thần đầu cùng đuôi như tuyết trắng noãn, phi thường làm người khác chú ý không phải tạo hình bao nhiêu hùng mãnh, uy vũ, mà là trên người nó mang theo rất nhiều không ngừng có điện quang thoán quá ngân xiềng xích!
* Là một loại chim ưng đồ đằng của dân tộc Mãn.
Những xiềng xích bạc này phảng phất hấp thu Lôi nguyên tố trong đất trời, có thể nhìn thấy một ánh hào quang xẹt qua thì sẽ sản sinh một chùm chớp giật kịch liệt, vung đánh về phía nham thạch xung quanh, những nham thạch kiên cố cạnh biển bị sóng biển hung mãnh rèn luyện không biết bao nhiêu năm lập tức hóa thành bột phấn!
Ngân liên lâm lang (dây xích bạc ngọc đẹp), ngân quang điện mang trong suốt chói mắt tôn Hải Đông Thanh thần lên càng thêm thần thánh uy nghiêm, xoay quanh trên đỉnh đầu mang đến cỗ vương giả khí tức thậm chí sẽ làm người có cảm giác thấp kém cùng sợ hãi nằm sấp trên mặt đất. Sắc mặt Apase có chút kém, trên da thịt trắng xám không có hồng hào màu máu trước đó. Nàng không tự chủ được ôm cánh tay Mạc Phàm, như một cô bé trốn sau lưng Mạc Phàm.
Mạc Phàm cũng có thể cảm nhận được, Hải Đông Thanh thần này tuyệt đối không phải loài chim bình thường, sự mạnh mẽ của nó thậm chí còn bị món đồ gì kiềm chế, như một đầu mãnh thú bị nhốt trong lồng.
“Ngươi đánh không lại nó?” Mạc Phàm thấp giọng dò hỏi.
Apase lắc đầu, trong con ngươi thủy tinh sáng ngời lộ ra từng tia khiếp đảm. Mạc Phàm liếc nhìn Apase, vừa liếc nhìn Hải Đông Thanh thần. Rất nhanh Mạc Phàm bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Apase là medusa, nói trắng ra cũng là xà nữ. Hải Đông Thanh thần là ưng, thiên địch tự nhiên của medusa, chính là loại sinh vật này. Hơn nữa Hải Đông Thanh thần không phải loại ưng phổ thông, bản thân nó liền là vạn ưng chi thần, trên thân còn có thần thánh khí tức cùng lực lượng chớp giật, đối với yêu tính cùng tà tính của Apase cũng sẽ sản sinh một phần áp chế.
Ầm ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~~~~~~~
Mây đặc che đậy, hầu như muốn ép xuống mặt biển. Trước đây không lâu vẫn là trời quang, không khí lưu thông, nhưng hiện tại tầng mây phủ xuống, khí áp nghiêm trọng hạ thấp, cảm giác nặng nề ép tới người bất kể tăng nhanh hô hấp thế nào đều không thể vào đủ nhiều dưỡng khí.
“Chúng ta đi.” Trưởng bối màu lam mực đối với đám nữ tử hà tự nói.
Đám nữ tử Hà tự dồn dập nhảy lên lưng Hải Đông Thanh thần, mà Thư Tiểu Họa trên vách núi cheo leo còn không quên xoay đầu lại, hướng về phía Mạc Phàm làm một cái mặt quỷ nhìn như đáng yêu nói: “Cảm ơn đại cao thủ giúp chúng ta à, cổ điêu bị Kim lão đại bọn họ trộm đi một cái mà nói, chúng ta không thể hoàn chỉnh mang về hà tự.”
“Vì lẽ đó các ngươi lại lừa ta?” Mạc Phàm trái lại nở nụ cười.
“Không có lừa ngươi nha, chúng ta là bảo đảm cổ điêu không bị người khác trộm đi, lại không nói chúng ta không nắm.” Thư Tiểu Họa tiếp tục nói.
“Thiên khiển kia thì sao đây?” Mạc Phàm nói tiếp.
Đưa mắt nhìn bốn phía, từng tia từng tia lôi điện tinh tế dầy đặc đã bắt đầu hiện lên ở một vùng đất cùng màn trời đen lớn này, cứ việc còn yếu ớt, cứ việc còn rất xa xôi, nhưng có thể cảm nhận được khí tức đáng sợ kia sắp gột rửa! Trời phạt là thật sự.
Lôi nguyên tố nồng đặc chưa bao giờ có, giống như một con ma đầu Ác Long giam cầm dưới vách núi mấy chục ngàn năm đã thức tỉnh, đang chiếm giữ trong vùng đất ngập nước bao la vô ngần này, kéo dài tới mấy trăm km!
“Vì thế chúng ta đang chạy trốn a…”
“Thành cứ điểm còn rất nhiều người sống.”
“Xem ngươi lựa chọn, đại cao thủ ngươi là quay trở lại thông báo bọn họ làm tốt biện pháp phòng lôi, hay là truy kích chúng ta tìm về thể diện, khanh khách khách ~~~” Tiếng cười Thư Tiểu Họa càng ngày càng xa, đến cuối cùng đã hơi nghe không rõ.
Mạc Phàm nhìn Hải Đông Thanh thần khí thế bừng bừng bay lên trời. Tựa hồ bởi những dây xích bạc kia, những chớp giật kia tùy ý bay lượn cũng sẽ không công kích đến Hải Đông Thanh thần, bao quát bọn nữ tử hà tự trên lưng Hải Đông Thanh thần.
Mạc Phàm không đuổi, bởi vì chính mình nếu không trở lại thành cứ điểm báo lại, tất cả người ở đó tiếp xuống sẽ bị trời phạt chớp giật gột rửa oanh sát. Những thùy thiên chớp giật kia có thể kích thương Mạc Phàm, người thành cứ điểm sợ là không mấy người có thể sống sót!
Những nữ tử hà tự này… Tâm địa như rắn rết!
…
“Tiểu Cá Trạch, ngươi lại có mỹ vị.” Mạc Phàm nói rằng.
Hà tự linh địa trăm phần trăm là tồn tại, Mạc Phàm xác thực vô cùng ghi nhớ. Như vậy cũng tốt, đi vào tu luyện một hai lần chưa chắc có hiệu quả rõ ràng, không bằng trực tiếp cướp luôn cho thoải mái! Các nàng bất nhân, thì không thể trách ta bất nghĩa.