» Q.1 – Chương 2733: Trời phạt chớp giật
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 7, 2025
Chương 2731: Trời phạt chớp giật
“Xin lỗi, xin lỗi, Phạm Mặc tiên sinh, chuyện xảy ra có nguyên nhân… Đáp ứng ngài, chúng ta nhất định hoàn thành, mặt khác chúng ta còn có thể đồng ý một chuyện liên quan đến linh địa hà tự của chúng ta,” Nguyễn tỷ tỷ nói.
Linh địa Hà tự?
Những nữ pháp sư hà tự này, tu vi cao nhưng thực chiến cực yếu. Mạc Phàm từng phỏng đoán nơi các nàng ở tồn tại Thiên Linh địa bảo đặc biệt.
“Ngươi cảm thấy với siêu giai tu vi của ta, còn sẽ để ý linh địa hà tự của các ngươi sao?” Mạc Phàm tỏ ra không mấy hứng thú.
“Phạm Mặc tiên sinh, ngài đây có chỗ không biết. Linh địa của chúng ta phi thường đặc thù, chỉ cần ngài đồng ý dùng linh hồn nguyền rủa tuyên thề sẽ không tiết lộ bí mật linh địa của chúng ta ra ngoài, ta có thể đảm bảo với ngài, dù là trong siêu giai pháp sư cũng được lợi không nhỏ,” Nguyễn tỷ tỷ lần này đặc biệt thành khẩn nói.
Căn cứ vào tu vi của những nữ tử hà tự này, linh địa của các nàng hẳn là thực sự rất đặc biệt.
Tam Bộ tháp của Minh Châu học phủ, Thần Ấn sơn của Parthenon Thần miếu – hai nơi này Mạc Phàm đều đến rất nhiều lần, khả năng hấp thu của cơ thể đã trở nên càng ngày càng hạn chế.
Vừa hay hiện tại Tiểu Cá Trạch đã đạt đến cấp Tinh Hải. Nếu có một thánh địa tu hồn tương tự như Tam Bộ tháp, Thần Ấn sơn, thì thực sự có hy vọng để Thổ hệ và Hỗn Độn hệ của mình tiến vào siêu giai!
Thánh địa tu hồn có thể lập tức nâng tu vi phổ biến của những cô nương này lên tới cao giai, hiệu quả bồi bổ nhất định rất mạnh.
Nếu dùng cái này làm trao đổi, cũng không phải là không thể!
“Gặp trời phạt là có ý gì? Ta không cảm thấy đây là lời giải thích mê tín,” Mạc Phàm dò hỏi.
“Chính là thiểm điện vũ. Một khi có người nỗ lực phá hoại những cổ điêu này, hoặc là mang chúng rời khỏi Minh Vũ cổ thành, sẽ dẫn tới thời tiết chớp giật cuồng bạo,” Nguyễn tỷ tỷ lúc này biết gì nói nấy.
“Thiểm điện vũ mấy ngày trước?”
“Ừm, đã có người trộm đi một cái trước đoàn thợ săn của Kim lão đại. Vì thế chúng ta mới gấp gáp như vậy muốn đi qua. Lôi Miêu không thể mang đi. Lôi Miêu một khi rời đi cổ thành, thiểm điện vũ hạ xuống có thể càng cường liệt hơn gấp mười lần mấy ngày trước, không chừng thành cứ điểm đều sẽ gặp xui xẻo!” Nguyễn tỷ tỷ nói rất nghiêm túc.
Hình ảnh thiểm điện dày đặc như thùy thiên, Mạc Phàm ký ức chưa phai.
Hơn nữa, những Lôi Bạo Thiên kia cách thành cứ điểm cũng không quá xa. Giả như lần này dẫn tới thiểm điện vũ uy lực mạnh hơn mười lần, đừng nói là thành cứ điểm, tất cả sinh mệnh trong một vùng lớn đất ngập nước duyên hải này đều sẽ gặp phải đả kích hủy diệt!
“Có khủng bố như vậy?” Mạc Phàm mang theo vài phần hoài nghi.
“Là thật sự, khả năng Nguyễn tỷ tỷ trước đó có lừa dối ngài, nhưng trời phạt này là thật sự!” Thư Tiểu Họa chạy tới, khuôn mặt nhỏ mang theo sự nghiêm túc và vài phần cầu xin.
“Kỳ thực ta lại rất muốn nhìn xem cái gọi là trời phạt, như vậy có lẽ sẽ có manh mối về cổ lão sinh vật ta muốn tìm,” Mạc Phàm nói.
“Cái đồ án ngài cho Nguyễn tỷ tỷ xem, ta cũng đã gặp… Kỳ thực Nguyễn tỷ tỷ cũng không lừa dối ngài, bởi vì trong tòa cổ thành cũng không có cổ lão sinh vật ngài muốn tìm, cái đồ án kia ở hà tự chúng ta!” Thư Tiểu Họa thấy Mạc Phàm sao cũng không đồng ý, càng thêm lòng như lửa đốt.
“Thư Tiểu Họa!” Nguyễn tỷ tỷ lớn tiếng quát.
Lời của Nguyễn tỷ tỷ, Mạc Phàm vẫn sẽ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng Thư Tiểu Họa nói thì khác. Nha đầu này hẳn là không biết nói dối!
“Nguyễn tỷ tỷ, Phạm Mặc khẳng định không phải người xấu. Hắn dọc đường để tâm bảo vệ chúng ta như vậy, nếu chúng ta còn đề phòng hắn như người xấu, chính là chúng ta không đúng,” Thư Tiểu Họa nói.
Nguyễn tỷ tỷ nhất thời không biết nên nói gì.
Một người tốt xấu nào có giới hạn rõ ràng gì chứ.
Hà tự có nhiều bí mật như vậy, lại có nhiều người bụng dạ khó lường nhòm ngó như vậy, ai có thể đảm bảo người hiền lành chất phác này khi nhìn thấy của cải và bảo tàng của hà tự sẽ không nảy sinh ý đồ xấu?
“Cảm ơn ngươi tin tưởng ta. Ta không làm giao dịch với tỷ tỷ của ngươi, ta làm giao dịch với ngươi đi. Nói thật, ta đối với linh địa của các ngươi thực sự rất hứng thú. Thổ hệ và Hỗn Độn hệ của ta đều đang ở trạng thái bình cảnh, ta cần một thánh địa tu hồn để đột phá. Mặt khác, ngươi xác định ngươi đã gặp đồ án này?” Mạc Phàm lại một lần nữa đưa đồ án cho Thư Tiểu Họa xem.
Thư Tiểu Họa rất nghiêm túc gật đầu, liếc nhìn Nguyễn tỷ tỷ, phát hiện Nguyễn tỷ tỷ không còn ngăn cản, vì vậy nói: “Kỳ thực tiền bối chúng ta tại mấy chục năm trước đã làm một chuyện rất ngu xuẩn, đó là đem một bức cổ thần điêu của cổ thành vận chuyển đến trên một tòa đảo sơn. Đảo sơn kia chính là hà tự của chúng ta hiện tại.”
“Để ta nói đi,” Nguyễn tỷ tỷ khẽ thở dài một hơi nói, “Lúc đó, người hà tự chúng ta liền gặp phải trời phạt, gây ra một trận khoáng thế lôi bạo. Khí hậu lôi bạo kéo dài hơn một tháng, chớp giật từ trời phương Nam xoẹt đến phương Bắc, từ trên mây đen buông xuống đến trên mặt biển, trên mặt đất. Thành trì, đất ruộng, hải dương, núi rừng đều gặp phải phá hoại nghiêm trọng, càng có rất nhiều người chết vì trận trời phạt kia.”
“Vì lẽ đó Kim lão đại mới nói như vậy?” Mạc Phàm lập tức rõ ràng điều gì.
“Kim lão đại không biết trời phạt năm đó đã giáng lâm, chỉ là trưởng bối chúng ta cùng tiền bối Lý thành lúc đó không hy vọng chuyện như vậy được lưu truyền lại, liền đẩy sự trừng phạt đó lên thân một cổ lão sinh vật nào đó cũng nắm giữ năng lực ngự lôi,” Nguyễn tỷ tỷ nói tiếp.
Mạc Phàm sửng sốt, mơ hồ đoán được điều gì.
“Cổ lão sinh vật này hẳn chính là thứ ngài đang tìm. Trên lông tơ nó có hoa văn cực kỳ tinh xảo, gần như ăn khớp với đồ án ngài cho chúng ta xem.”
“Tiền bối chúng ta tự biết làm ác sự, không mặt mũi tiếp tục sinh sống ở trên đất Lý thành, liền ẩn cư đến hà tự. Một mặt là bảo vệ tòa Cổ thần điêu kia, mặt khác là chuộc tội,” Nguyễn tỷ tỷ cúi đầu.
Nàng không quên được, bà ngoại nàng, dù đến lúc hấp hối, trong đôi viền mắt già nua kia vẫn như cũ bao hàm hổ thẹn và hối hận.
Toàn bộ tộc nhân bọn họ, vì trốn tránh trách nhiệm, đã đẩy sự kiện chớp giật lúc đó gây ra lên một vùng nào đó tại Lý thành có cổ lão đồ đằng sinh sống.
Thiểm điện vũ hại chết quá nhiều người, gây nên sự phẫn nộ ngập trời của dân chúng. Thế là mọi người tổ chức ra, tiến hành thảo phạt tàn nhẫn con sinh vật ngự lôi cổ lão kia.
“Tiền bối các ngươi giết nó, đó là đồ đằng a!” Mạc Phàm kinh ngạc nói.
Thư Tiểu Họa và Nguyễn tỷ tỷ đều cúi đầu không nói.
Chuyện này trong số nữ tử hà tự thực ra không nhiều người biết đến. Nếu không phải bà ngoại Nguyễn tỷ tỷ trước khi chết như phát điên đến từ đường hà tự chửi ầm lên, Thư Tiểu Họa và Nguyễn tỷ tỷ căn bản sẽ không hiểu rõ đoạn quá khứ khó có thể mở lời này.
“Có người nói, nó còn sống sót,” Thư Tiểu Họa nói rất nhỏ.
“Có biện pháp tìm thấy không?” Mạc Phàm hỏi.
“Khả năng chỉ có lão nhân hà tự chúng ta biết. Chuyện xảy ra có nguyên nhân, ta cũng không cố ý muốn nói dối ngài…” Nguyễn tỷ tỷ nói.
“Được rồi, được rồi. Ta giúp các ngươi ngăn Kim lão đại và bọn họ. Sau khi chuyện này kết thúc, các ngươi dẫn ta đi hà tự,” Mạc Phàm nói.
Có một đoạn quá khứ như vậy, thực sự rất khó dễ dàng nói với người ngoài.
Chỉ cần có thể tìm thấy đồ đằng, dù là hài cốt, đối với Mạc Phàm đều phi thường đáng giá, liền không có cần thiết tính toán với các nàng.