» Q.1 – Chương 2731: Lôi miêu tòa

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 7, 2025

Chương 2729: Lôi Miêu Tọa

Những lời này nàng nói với Nhạc Nam bên cạnh, quan hệ hai người họ tốt nhất. Tuy nhiên, chúng cũng lọt vào tai Mạc Phàm.

“Phía trước là Tẩu Mã đạo (đường phi ngựa), tường cổ dường như đã bị thực vật nhấn chìm. Chỉ mong những cổ điêu (điêu khắc) kia vẫn còn ở đó,” Nguyễn tỷ tỷ nói tiếp.

Cổ thành rất yên tĩnh, nhắc tới cũng kỳ lạ. Bên ngoài cổ thành trở thành một bãi săn đáng sợ, nguy cơ tứ phía. Các bộ tộc, bộ lạc, hải yêu tranh giành địa bàn có hạn, xác chết và hài cốt tùy ý có thể thấy.

Sau khi tiến vào phạm vi cổ thành, tiếng kêu biến mất, yêu thú hung mãnh cũng không thấy. Ngoại trừ những con nhện to bằng nắm tay lúc đầu, không có gì đáng để đề phòng.

Nơi đây tuy có chút rách nát, hoang phế, trở thành thiên đường thực vật, nhưng bước vào đây lại có một cảm giác an lành khó tả. Dường như có một sức mạnh cổ lão thần bí nào đó đang bảo vệ nơi này, ngăn cản hung ma ác yêu bên ngoài bước vào.

Bước đi trên Tẩu Mã đạo, không lâu sau, mấy bức cổ điêu đập vào mắt. Chúng sừng sững trong cỏ dại, hiện ra màu xám trắng sạch sẽ, không có bất kỳ dấu hiệu rách nát hay hư hao nào.

Mạc Phàm cùng nhóm nữ tử Hà Tự cùng đi tới. Mạc Phàm lập tức nảy sinh một cảm giác kỳ lạ khó nói rõ.

Sau khi quan sát kỹ lưỡng một lúc, Mạc Phàm mới nhận ra những cổ điêu này không hề tầm thường!

Trên cổ điêu không có bất kỳ thực vật nào!

Mặc dù những dây leo kia có sức sống vô cùng ngoan cường, chúng cũng chỉ sinh trưởng vòng ngoài dọc theo tòa thạch cổ điêu. Cổ điêu yên tĩnh, nghiêm túc, mặc cho thành hương cổ xưa này theo năm tháng thay đổi, theo hoàn cảnh trở về nguyên thủy, chúng đều không hề thay đổi!

Không phải là một đống tảng đá, tại sao lại có ma lực cổ lão đặc thù như vậy?

Minh Vũ cổ thành không có những yêu ma tàn nhẫn, máu tanh, có phải cũng vì những cổ điêu này tỏa ra khí tức thần thánh đang xua đuổi chúng không?

“Đây là Lôi Miêu Tọa,” Nguyễn tỷ tỷ đi tới trước một cổ điêu đại miêu, giải thích cho Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhìn lại, thấy một đầu đại miêu đứng thẳng như chiêu tài miêu, khuôn mặt mèo sống động cười hiền lành như một ông lão.

“Những tia chớp kia, là do nó gây nên?” Mạc Phàm hỏi.

Dù quan sát thế nào, Lôi Miêu Tọa này cũng không có chỗ đặc biệt. Chẳng lẽ vật liệu đá chế tác điêu khắc là một loại thiên nhiên chi thạch có thể hấp thụ nguyên tố Lôi? Khi thời tiết mưa dầm dày đặc cùng lúc sấm sét mờ ảo, nó sẽ lập tức gợi ra lôi bạo mạnh mẽ hơn?

Tên này là Đồ Đằng?

Mạc Phàm rất chăm chú kiểm tra, cuối cùng chỉ phát hiện một ít tiểu hoa văn trên móng vuốt Lôi Miêu cổ điêu. Hoa văn này không quá phù hợp với Đồ Đằng chi ấn Tương Thiểu Nhứ đưa cho hắn.

“Ngài đang tìm gì ạ?” Đỗ Mi lại gần, hỏi.

Mạc Phàm không ngờ cô nương này lại dùng kính ngữ ngay lập tức. Xem ra, thực lực mạnh mẽ vẫn là yếu tố dễ dàng nhất để hóa giải một vài mâu thuẫn nhỏ.

“Ngươi cũng từng sống ở nơi này?” Mạc Phàm hỏi.

Đỗ Mi lắc đầu.

Mạc Phàm không nói nhiều với nàng mà đi đến bên Nguyễn tỷ tỷ, đưa Đồ Đằng hoa văn Tương Thiểu Nhứ cho Nguyễn tỷ tỷ xem, hỏi: “Ngươi nếu ở đây rất nhiều năm, vậy có thấy đồ án này chưa?”

Đỗ Mi thấy Mạc Phàm mặc kệ mình, hơi nghiêng đầu sang chỗ khác.

Nguyễn tỷ tỷ liếc mắt một cái, rất nhanh đưa trả cho Mạc Phàm, nói: “Chưa từng thấy.”

Mạc Phàm hơi thất vọng.

“Còn có những cổ điêu khác không?” Mạc Phàm hỏi.

“Đều ở đây.”

Mạc Phàm lần lượt nhìn lại, những cổ điêu này đều tỏa ra loại ma lực đặc thù kia, nhưng không có cái nào phù hợp với thuộc tính Đồ Đằng.

“Xác định đều ở nơi này sao? Ta thực ra đang tìm kiếm một loại sinh vật cổ lão. Đồng bạn của ta đưa cho ta đồ án này, nói Minh Vũ cổ thành bên này nhất định sẽ có manh mối,” Mạc Phàm nói.

Không biết tại sao, Mạc Phàm cảm thấy trong Minh Vũ cổ thành có một con Đồ Đằng.

Đồ Đằng thời cổ đại là thần bảo vệ, bảo vệ một vùng đất, bảo vệ một bộ lạc nhân loại. Giả như xem Minh Vũ cổ thành là một bộ lạc cổ lão, thì năng lực đặc thù của bộ lạc này khiến yêu ma bộ tộc gần đó không dám dễ dàng bước vào hoàn toàn trùng khớp với Đồ Đằng!

Phán đoán của Tương Thiểu Nhứ và Linh Linh là chính xác, nơi này có Đồ Đằng.

Có thể nó không ở trên mấy bức tượng cổ xưa nơi này, mặc dù trên thân chúng tỏa ra sức mạnh và khí tức hơi tương tự với Đồ Đằng.

“Mau chuyển, mau chuyển, đều mẹ nó làm phiền cái gì!”

Đột nhiên, phía trước trong rừng cây truyền đến tiếng mệnh lệnh cực kỳ thiếu kiên nhẫn của một nam tử.

Họ đang nghỉ ngơi ở đây, không ngờ những người kia vừa vặn chui ra từ trong rừng, đi thẳng về phía Lôi Miêu cổ điêu.

Đó là mấy nam tử mặc y giáp màu xanh đậm, họ dẫn đường phía trước, phía sau dường như còn có một đám người, trong rừng phát ra tiếng động rất lớn. Tiếng động này càng ngày càng gần, cùng lúc những cây cối và thảm thực vật kia không ngừng đổ sụp.

“Các ngươi là ai… Quên đi, ta không có hứng thú biết các ngươi là ai, phiền phức nhường một chút, chúng ta muốn khuân đồ,” nam tử tròn vo dẫn đầu nói.

“Các ngươi đang chuyển cái gì?” Mạc Phàm tiến lên hỏi.

“Con miêu kia à. Yêu, tiểu tử, diễm phúc không cạn à, mang theo một đội cô nương thế này ra ngoài, eo chịu được sao?” Nam tử mập sắc mị mị đảo qua đám nữ tử Hà Tự, sau đó nói với Mạc Phàm.

Tuy nhiên, không lâu sau, sự chú ý của hắn rơi vào Lôi Miêu cổ điêu, ánh mắt lập tức phóng ra tinh quang. Thật giống như đám nữ tử Hà Tự so với bức tượng Lôi Miêu này cũng không đáng là gì nữa!

“Hắc xèo, hắc xèo, hắc xèo, hắc xèo!”

Cùng lúc đó, mảnh cây cối trong rừng ầm ầm đổ sụp, một đám người đi ra, mỗi người kéo một xích sắt, như người kéo thuyền vậy tha lôi một đầu kim giáp cự thú!

Kim giáp cự thú cao năm tầng lầu, tứ chi tráng kiện, thân thể lớn như ma mút. Những cây cối kia chính là bị kim giáp ma mút này ép gãy!

Trên lưng kim giáp ma mút, thình lình thồ một bức cổ điêu. Cổ điêu xám trắng thánh khiết, rõ ràng là một đầu Địch Lộ (Địch: sáo; Lô: cò) sống động như thật.

Tiếng kêu của Địch Lộ như sáo, tính cách ôn hòa nhưng thực lực mạnh mẽ. Là một loại sinh vật khá cổ lão mà lại ít ỏi, từng sống ở Minh Vũ cổ thành, sau đó cơ bản không thấy xuất hiện nữa.

Mạc Phàm liếc nhìn tượng Địch Lộ, rồi liếc nhìn Nguyễn tỷ tỷ, chất vấn: “Ngươi không phải nói không có những cổ điêu khác sao?”

Địch Lộ cổ điêu Mạc Phàm chưa từng thấy, hiển nhiên là đoàn thợ săn này đã vận chuyển từ một nơi khác trong cổ thành tới đây, dự định vận chuyển ra khỏi Minh Vũ cổ thành.

Mà Lôi Miêu cổ điêu cũng là mục tiêu của họ, họ đến đây là để đồng thời mang đi Lôi Miêu.

Cổ điêu không lớn, cũng chỉ cao hơn một người, nhưng trọng lượng tương đối kinh người. Có thể thấy sinh vật viễn cổ man lực dồi dào như kim giáp ma mút thồ Địch Lộ cổ điêu cũng vô cùng vất vả, cần mọi người trong đoàn thợ săn cùng gia sức.

Dù vậy, lưng giáp xác của kim giáp ma mút vẫn có dấu hiệu vỡ vụn. Mỗi bước nó bước ra, mặt đất đều chìm xuống mấy phần!

“Kim lão đại, kim giáp ma mút chuyển một bức đã rất vất vả rồi, trọng lượng cái Lôi Miêu này gần như Địch Lộ, chúng ta sao mang ra được ạ,” một tên thợ săn nói.

“Cái Lôi Miêu này hình như còn có giá trị hơn Địch Lộ. Chúng ta trước tiên thả Địch Lộ ở đây, chở Lôi Miêu về đi!” Vị Kim lão đại béo tròn kia nói.

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 567: Hóa ma

Chương 260: Khổ chiến một phen, đem hắn chém

Q.1 – Chương 566: Cung giương hết đà