» Q.1 – Chương 2694: Ngũ lão liên thủ

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 7, 2025

Chương 2692: Ngũ lão liên thủ

“Tiểu tử này rốt cuộc ăn thần đan diệu dược gì, tại sao có thể nắm giữ thần thông như thế!” Giọng nói lão gầy ngoài vẻ nghi hoặc còn chất chứa sự đố kỵ!

Thế giới này tài nguyên thiếu thốn, phàm là báu vật hơi quý giá đều bị giới thượng lưu trong mỗi tòa thành tranh giành đến sứt đầu mẻ trán. Còn những thứ chưa được khai thác, lưu lạc ở vùng đất nguyên thủy, thì đa số đều là đồ của yêu ma quân vương. Muốn đoạt tài nguyên từ các bộ lạc lớn, đế quốc hùng mạnh kia, càng là chuyện viển vông.

“Hắn một không thế lực nâng đỡ, hai không có người quen dung tư, đã là dáng vẻ này rồi. Người như thế hôm nay nhất định phải triệt để diệt trừ, nếu không sẽ chỉ mang đến tai họa lớn trong tương lai!” Lão mập đôi mắt nổi giận đùng đùng nói.

Nam Vinh Húc không muốn đối đầu trực diện với Mạc Phàm đang hừng hực khí thế như mặt trời giữa trưa. Hắn quả quyết lùi về sau, đồng thời tìm đến ba vị khách khanh của Triệu thị.

Ba vị khách khanh đang hiệp trợ đoàn thần liệp thủ đối phó Mục Ninh Tuyết. Nữ tử mặc cung đồng thau của đoàn thần liệp thủ ban đầu còn thể hiện thực lực đáng kinh ngạc, liều mạng với Mục Ninh Tuyết bất phân thắng bại. Nhưng không lâu sau, nàng liền hụt hơi, còn ma pháp Băng hệ của Mục Ninh Tuyết lại càng đánh càng mạnh mẽ.

Ba người họ nhíu mày, liếc nhìn Mục Ninh Tuyết, rồi lại nhìn Mạc Phàm.

Thực lực hai người này mạnh vượt trội, hoàn toàn không giống pháp sư cùng lứa mới sinh ra, ngược lại càng giống những Thái Đấu* đắm chìm trong Hỏa hệ và Băng hệ. Một người liền có thể đối kháng ma pháp đại quân!

*Thái Đấu: nhân vật được mọi người kính trọng

“Chúng ta qua đó. Mục Ninh Tuyết này xử lý thế nào đây? Chẳng lẽ muốn để nàng tùy ý tàn sát con em thế tộc chúng ta?” Một vị khách khanh Triệu thị dáng dấp sư trưởng nói.

Vị khách khanh này là Bạch Tùng sư trưởng của con cháu Triệu thị. Đa số người Triệu thị được chọn lựa có hy vọng trở thành cường giả đều phải qua tay vị Bạch Tùng sư trưởng này.

Bạch Tùng sư trưởng có địa vị khá cao trong Triệu thị. Nhớ lúc đầu, phụ thân Triệu Mãn Duyên muốn cho con trai làm đệ tử môn hạ của hắn, nhưng Bạch Tùng sư trưởng ghét bỏ Triệu Mãn Duyên là kẻ lười biếng, tùy tính, con ông cháu cha nên trực tiếp đuổi đi.

Bất đắc dĩ, cha Triệu Mãn Duyên mới không còn cách nào khác là đưa Triệu Mãn Duyên đến học phủ Minh Châu, để hắn tự học thành tài.

Bạch Tùng sư trưởng có thực lực mạnh nhất. Hắn đã áp chế thế Thiên Băng Địa Tinh của Mục Ninh Tuyết xuống phạm vi rất nhỏ, nếu không thì nửa giờ trước, nơi này đã hoàn toàn biến thành một vùng sông băng nguyên thủy.

Một bên là sông băng nguyên thủy, một bên là dung nham hỏa mạch, còn những đệ tử khác thì sao?

“Bên Mục Ninh Tuyết ta tạm thời có thể ứng phó. Vẫn làm phiền ba vị đến Triệu Kinh bên kia.” Nam Vinh Húc nói.

Thế của Mạc Phàm hiện tại mạnh hơn Mục Ninh Tuyết rất nhiều, hoàn toàn là một quân vương đang nghiền nát quân tốt. Các thế lực họ cũng tạo thành nhiều đoàn pháp sư, vốn dùng để đối phó cao thủ Phàm Tuyết sơn…

Những đoàn pháp sư này không ra tay thì thôi, vừa ra tay lập tức bị Thần Hỏa của Mạc Phàm thiêu rụi, theo đúng nghĩa đen là hài cốt không còn.

“Được, nhưng chớ khinh địch. Nàng hẳn là còn có pháp môn mạnh hơn chưa sử dụng.” Bạch Tùng sư trưởng cố ý dặn dò.

Quan hệ của Bạch Tùng sư trưởng và Nam Vinh thế gia cũng tương đối mật thiết, tự nhiên không muốn bên Nam Vinh Húc xảy ra bất trắc.

“Yên tâm, có tiểu muội nhà ta ở đây, Mục Ninh Tuyết chưa chắc là đối thủ của ta.” Nam Vinh Húc mang theo vài phần tự tin nói.

Bạch Tùng sư trưởng liếc nhìn Nam Vinh Nghê một cái, phát hiện nàng không biết từ lúc nào đã đến gần nơi này. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Mục Ninh Tuyết, phảng phất như có thù hận mấy đời không thể hóa giải.

“Cũng tốt. Trong tay chúng ta có một ít bí pháp, ở chỗ này Mục Ninh Tuyết cũng quả thực khó lòng triển khai được. Thiên phú trời sinh của nàng quá mức hung hăng.” Bạch Tùng sư trưởng nói.

“Ha ha, chúng ta sao có thể không chuẩn bị một ít bí pháp đối phó Mục Ninh Tuyết?” Nam Vinh Húc cười.

Ba vị khách khanh lập tức chuyển chiến trường. Họ vừa từ nơi sông băng cực hàn đến, lập tức lại chịu sự thiêu đốt của liệt hỏa. Thần Hỏa Diêm Vương giữa không trung hoàn toàn là một vầng mặt trời rực rỡ, nướng cháy vạn vật trên mặt đất. Những kẻ lại gần hắn cơ bản đều hóa thành tro tàn.

“Hai đứa trẻ này, quả thực là quái vật.” Lam Trúc sư trưởng nói.

Với cảnh giới băng hỏa này, nếu không có tu vi siêu giai làm căn bản thì đừng nghĩ ở lâu trong chiến trường này, chứ nói gì đến chống lại bọn họ. Vì vậy, những tinh anh trong tộc mà họ mang đến cơ bản chỉ có thể chiến đấu với thành viên khác của Phàm Tuyết sơn, muốn liên thủ đối phó những người cấp bậc như Mục Ninh Tuyết và Mạc Phàm là không có hy vọng gì!

“Tuổi như vậy mà có bậc tu vi này, nhất định không phải con đường tu luyện chính đáng. Thế giới lớn như vậy, yêu pháp tà thuật ngay cả Thánh Tài Viện và Dị Tài Viện cũng không thể quét sạch. Lúc ta ở châu Phi rèn luyện, liền nghe nói Ai Cập có tế hiến tương tự có thể khiến pháp sư tu vi bạo tăng. Quá nửa là hành vi tàn nhẫn đoạt linh hồn người khác, cướp đoạt sinh mạng con người!” Lão gầy của Nam Vinh thế gia hừ lạnh một tiếng nói.

“Ta mười mấy năm trước cũng từng nhậm chức ở Thánh Tài Viện. Hai người này quả thật có vấn đề, e là dưới chân không biết đạp bao nhiêu hài cốt trắng!” Một vị phụ nhân trong ba vị khách khanh nói. Nàng là Thanh Lan sư trưởng của Triệu thị.

“Yêu nam họa nữ bậc này, lẽ ra nên diệt trừ đi thôi. Mấy người chúng ta cũng đừng tiếp tục giấu giếm, lấy chút bản lĩnh thật ra, tránh để bọn họ lại gây tai họa cho người khác!” Âm thanh lão mập của Nam Vinh thế gia hùng hồn vô cùng, nghe vào còn mang theo vài phần khí khái hạo nhiên chính nghĩa.

Năm người này, tuổi đều đã quá năm mươi. Trong giọng nói đều là khí phách hào hùng vì muôn dân mà cống hiến và hy sinh. Triệu Kinh nghe thấy họ vào lúc này đến đây ngược đãi và ức hiếp tiểu bối còn muốn tìm an ủi cho bản thân, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Chẳng trách đời này không thể bước vào cấm chú, lòng dạ đã định tất cả.

Triệu Kinh hắn mới lười làm loại tuyên ngôn tẻ nhạt này. Hắn chính là đến cướp. Hắn không để ý mặt mũi và danh tiếng. Chờ bước vào cảnh giới cấm chú, một tên ma đồ tội ác tày trời cũng sẽ trở thành thánh nhân được vô số người cung phụng!

Lão mập, lão gầy, Bạch Tùng sư trưởng, Lam Trúc sư trưởng, Thanh Lan sư trưởng, năm vị siêu giai cao thủ này đều là người nổi tiếng gần xa. Ban đầu họ còn bị vướng bận bởi chút thể diện, hơi bảo lưu vài thủ đoạn, vài ma pháp đặc thù. Nhưng hiện tại, chung một phe với bọn họ, mục tiêu chính là diệt trừ Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết, càng sẽ không để ý những thứ khác.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết đã thể hiện thực lực đủ để uy hiếp đến bọn họ, khiến họ thực sự không thể trấn định được nữa.

Vốn tưởng rằng là trận tranh tài của một đám tân tú, họ đơn giản là đến đây áp chế tình hình. Nào ngờ đối phương thế cao hơn trời, khiến năm lão Thái Đấu bọn họ đều hoảng loạn không chịu nổi. Tình hình càng ngày càng không đúng!

“Triệu Kinh, lần này ngươi vẫn quá lỗ mãng. Cũng may có mấy người thế hệ trước chúng ta ở đây.” Bạch Tùng sư trưởng không quên quở trách Triệu Kinh vài câu.

“Ha ha, Triệu thị chúng ta còn sợ thế lực nào?”

“Tự nhiên không sợ. Cho dù hắn hung hăng như mặt trời rực rỡ, mấy người chúng ta cũng có thể khiến hắn ảm đạm hủy diệt!” Bạch Tùng sư trưởng lộ ra vài phần tự tin và dã tâm.

Mấy người bọn hắn mới là mấu chốt của trận phân tranh này.

Có bọn họ ở đây, thì không có lý do gì không bắt được Phàm Tuyết sơn!!

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 509:

Q.1 – Chương 1613: Sợ gì chiến

Q.1 – Chương 1612: Cường thế