» Q.1 – Chương 2600: Lại thấy ánh mặt trời
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 6, 2025
Chương 2598: Lại thấy ánh mặt trời
Uy lực của Chân Long Long Viêm mạnh gấp mấy chục lần Long Tiên, không phải chất lỏng ăn mòn, lại càng không phải ngọn lửa thuần túy. Đó là sức phá hoại bẩm sinh từ khi Chân Long ra đời, kết hợp với quá trình tôi luyện không ngừng!
Như lửa, nhưng có thể đóng băng ngàn dặm; như độc, lại tinh khiết đến cực điểm!
“Gào gừ!!!!!!!!!”
Toàn bộ Long Cảnh mục ruỗng, cháy thủng, dường như muốn vỡ nát.
Nhưng Hắc Long Đại Đế vẫn phun ra Hắc Long Chân Viêm, ngọn lửa băng giá màu đen khiến tất cả tan chảy, đến tro tàn cũng không còn!
Dưới Chân Long Long Viêm, Tô Lộc cảm nhận được sự phẫn nộ tột cùng từ Hắc Long chính thống.
Trước đây, việc hắn trăm phương ngàn kế ức chế khả năng mạnh nhất của Chân Long là cực kỳ sáng suốt. Bởi vì hiện tại, đối mặt với Hắc Long Đại Đế tình nguyện hy sinh tính mạng để phun ra Chân Long Long Viêm, Tô Lộc cảm nhận được nỗi sợ hãi vô tận.
Chinh phục Long tộc ư?
Nhân loại bao giờ mới nắm giữ được sức mạnh hủy diệt thiên địa như Chân Long Long Viêm??
…
Khi Tô Lộc chịu đựng cơn thịnh nộ Long Viêm của Hắc Long Đại Đế, toàn thân đã gần như một bộ thây khô.
Trên người hắn có từng sợi ánh sáng màu xanh lục không ngừng lượn lờ, có lẽ là một loại Ma Khí cực kỳ cao cấp, đang liên tục cung cấp Sinh Mệnh Chi Thủy cho hắn.
Nhưng Long Viêm vẫn đang thiêu đốt.
Chân Long Long Viêm hầu như không bao giờ tiêu tan. Hắc Long Đại Đế điên cuồng phun ra Long Viêm đồng thời, ngọn lửa hủy diệt trong cổ họng nó cũng không thể tắt.
Long Viêm đang cướp đoạt sinh mệnh Tô Lộc, cũng đang từng chút cướp đi sinh mệnh của Hắc Long Đại Đế.
Xem ra Hắc Long Đại Đế là kẻ không bao giờ muốn Tô Lộc tồn tại trên thế giới này!
Không tiếc bất cứ giá nào, đều phải giết chết Tô Lộc.
“Hống!!!!!!!!!!”
Lại là một luồng Chân Long Long Viêm.
Cổ Hắc Long Đại Đế hoàn toàn rách toạc, không chỉ Chân Long Long Viêm tràn ra từ vết nứt đáng sợ, mà độc tính cũng tuôn trào.
Asha Corea nhìn hành vi điên cuồng của Hắc Long Đại Đế, vành mắt đã đỏ hoe.
Hắc Long Đại Đế đang tự sát.
Nhưng nếu có thể cùng Tô Lộc đồng thời hủy diệt trong Long Viêm, Hắc Long Đại Đế tuyệt không hối hận.
“Dừng lại, dừng lại, dừng lại!!”
“Ngươi con rồng ngu xuẩn không thể cứu chữa này!!”
Tô Lộc nổi giận, thân thể hắn vừa được bổ sung một ít sinh lực, nhưng rồi lập tức bị Chân Long Long Viêm thiêu hủy.
Cái chết ngày càng gần. Chân Long Long Viêm còn đáng sợ hơn cả Cấm Chú. Loại vật chất tai hại đó lưu lại trong khu vực này cũng đang điên cuồng ăn mòn sinh mệnh Tô Lộc.
Tô Lộc ban đầu cũng muốn lợi dụng một số pháp môn để kéo dài trận chiến.
Đợi đến khi tuyến áp chế màu đen biến mất, hắn sẽ có hy vọng chuyển bại thành thắng.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới Hắc Long Đại Đế lại làm ra chuyện như vậy.
Cương liệt vô cùng, dù cho ngọc đá cùng vỡ, Hắc Long Đại Đế cũng chắc chắn sẽ không dừng lại.
Luồng Long Viêm thứ ba phun ra, toàn bộ bàn cờ đã không kiểm soát được mà đổ nát.
Long Viêm tràn ra, tạo thành một biển lửa dịch viêm màu đen. Sức mạnh của Hắc Long Đại Đế đã đạt đến mức độ Hắc Ám Vương cũng không thể triệt để áp chế…
Thân thể Tô Lộc, đứng trong biển lửa màu đen, hắn chửi rủa, lại giãy giụa, có thể dần dần hắn không còn phát ra âm thanh, dần dần thân thể hắn cũng không còn hoạt động.
Ma Khí màu xanh lục kia không ngừng bổ sung Sinh Mệnh Chi Năng cho hắn dường như cũng bị Chân Long Long Viêm thiêu hủy. Hắn đã biến thành một bộ thi than.
Hắn không ngã xuống, như cột đứng ở đó.
Con ngươi cũng không còn, chỉ còn lại nét mặt sợ hãi mà lại phẫn nộ trên đầu lâu màu đen. Càng thấy được nhiều hơn vẫn là không cam lòng!!
Hắc Long Đại Đế ba lần Long Viêm, hầu như đẩy sinh mệnh mình về phía vực tử vong.
Những Long Viêm kia không bị khống chế rót vào thực quản của nó, bắt đầu đốt cháy dạ dày, đốt cháy nội tạng. Thân thể khổng lồ như dãy núi dĩ nhiên cũng bắt đầu lay động, có dấu hiệu sụp đổ.
Asha Corea nhìn Hắc Long Đại Đế.
Trong mắt tràn đầy nước mắt, nhưng không nói ra được một câu.
Nó giết chết Tô Lộc, có thể chính nó cũng cách diệt vong không xa.
Con Hắc Long cuối cùng trên thế giới này, cũng từ đây biến mất.
“Đi thôi, đi thôi, không thống khổ nữa, không tức giận nữa, đến Vạn Nhai Long Mộ cái thứ trong truyền thuyết, nơi đó có lên tới hàng ngàn, hàng vạn tộc nhân ngươi, không còn cô đơn nữa, không lại cần chờ đợi, có thể mang cho ngươi vui sướng.” Asha Corea lẩm bẩm, như đang tiễn đưa Hắc Long Đại Đế rời đi.
Hắc Long Đại Đế không giãy giụa thêm.
Nó nằm rạp trên Long Viêm của chính mình, tùy ý Long Viêm trong ngoài cơ thể đồng thời phân diệt chính mình.
Giống như một con rồng đang ngủ trong hang ổ của mình, an tường đến không phát ra một tiếng đau khổ.
Thương tích khắp người, liền linh hồn cũng tàn tạ không ngớt, Hắc Long Đại Đế trong ngọn lửa màu đen, cặp mắt kia nhìn kỹ Mạc Phàm, Asha Corea, Mục Bạch, Saga…
Tựa hồ mang theo từng tia cảm kích, cảm kích bọn họ có thể làm cho chính mình dùng loại phương thức cao quý này chết đi, mà không phải làm nô bộc của Tô Lộc, một con Ác Long đánh mất lý trí cùng tôn nghiêm.
“Vù vù vù vù~~~~~~~~~~~~”
Hắc Long Đại Đế dần dần hóa thành một bộ xương rồng khổng lồ.
Dần dần, xương rồng cũng bắt đầu sụp đổ, rải rác trên Long Viêm lâu sẽ không tắt.
Hắc Ám Vương chẳng biết lúc nào đã rời đi, hắn đối với kết quả này không đặc biệt hài lòng.
Nhưng Hắc Ám Vương giữ lời hứa, Hắc Long Đại Đế phá hủy phần cuối ván cờ, có một hành lang sơn mạch u ám. Hiển nhiên chỉ cần đi theo hành lang u ám này là có thể rời đi vị diện hắc ám này.
Mạc Phàm đỡ Asha Corea đau khổ, mang theo Saga đi vào hành lang u ám.
Những người khác cũng lục tục đuổi tới, không bao lâu ba người liền chìm trong đám người.
Những người này có người là quân cấm vệ may mắn sống sót, có người là tử tù bị nhốt trong Hắc Ám Sâm Lâm. Hắc Ám Vương cũng phóng thích bọn họ ra ngoài.
Hành lang u ám hơi chật chội, trên mặt mỗi người đều mang theo niềm vui được nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.
Cuộc chiến đấu này tương tự khiến Mạc Phàm mệt bở hơi tai.
…
Đi ra hành lang u ám, Mạc Phàm phát hiện mình đang ở trong Hồng Hải.
Tà dương chiếu qua gò núi màu vàng soi sáng trên mặt biển. Gió biển thổi vào mát mẻ và sạch sẽ. Hít sâu một hơi, những thứ hắc ám bẩn thỉu trong phổi đều như được thanh trừ trong khoảnh khắc này.
“Chuyến lữ trình hắc ám này, thực sự dài dằng dặc a.” Mạc Phàm cảm khái.
“Chúng ta xác thực đã đợi rất lâu.” Saga nhìn hướng mặt trời lặn, nói rất thật.
“Ta chỉ là một ẩn dụ.” Mạc Phàm nói.
Có chút mơ mộng, sau khi tỉnh lại liền cảm thấy đã qua mấy thế kỷ.
Thời gian tiến vào vị diện hắc ám hẳn là không lâu lắm, nhiều nhất bảy tám ngày.
“Thật giống chúng ta xác thực đã rời đi rất lâu.” Asha Corea tựa hồ nhận ra điều gì đó.
“Một năm.”
“Đúng, một năm.”
Hai người đều khẳng định nói.
Mạc Phàm thì đầu óc mơ hồ. Hắn cũng nhìn tà dương, rất không khéo tà dương đã chìm xuống dưới.
“Các ngươi đừng đùa, chúng ta mới có mấy ngày, sao có khả năng qua một năm được?” Mạc Phàm nói.
“Trong thuyết thứ nguyên, còn có một lý thuyết liên quan đến hệ Thời Gian. Bởi thời gian trong một vị diện trôi qua với vận tốc không đổi, vì vậy thời gian trong một vị diện là cố định, tương đương với bất biến. Nhưng chúng ta xuyên qua vị diện, trong vị diện kia, thời gian lại trôi qua với một tốc độ khác…” Saga nói.