» Q.1 – Chương 2579: Bàn cờ đấu võ!
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 6, 2025
Chương 2578: Bàn Cờ Đấu Võ!
“Linh hồn của ngươi cũng làm thẻ đánh bạc?” Mạc Phàm ngạc nhiên nhìn Mục Bạch hỏi.
“Ừm, ta chọn cờ, làm cho ngươi, Saga, Hắc Long Đại Đế, Asha Corea có thể phân cùng một bên. Ban đầu Asha Corea cùng Hắc Long Đại Đế đều ở một bên khác, Tô Lộc ở ngươi bên này.” Mục Bạch nói.
Nói cách khác, để có thể phân chia trận doanh hoàn mỹ như vậy, Mục Bạch đã đặt cược linh hồn của chính mình. Nếu thua, kỳ thủ là hắn cũng phải xuống địa ngục cùng với những người kia.
Trong lúc nhất thời, Mạc Phàm không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, Mạc Phàm mới nói: “Xin lỗi, cũng cuốn cả ngươi vào.”
Đánh bạc linh hồn…
Đây không phải là sự sống còn bình thường. Một khi thua, Mục Bạch cũng phải đồng thời vào địa ngục chịu cực hình. Nếu Mục Bạch từng tới hắc ám vị diện, hắn hẳn biết nơi đó khủng bố đến mức nào, đặc biệt là khi rơi vào tay Hắc Ám Vương, sống không bằng chết theo đúng nghĩa đen.
Mặc dù Mục Bạch vừa nãy miêu tả rất đơn giản, ba ván hai thắng, nhưng Mạc Phàm có thể tưởng tượng được lúc đó Mục Bạch đã khó khăn thế nào mới có thể trốn thoát khỏi tay Hắc Ám Vương.
Giống như ngồi đánh cờ trên đoạn đầu đài, sai một bước là đầu lìa khỏi cổ. Quá trình chơi cờ chính là một sự dằn vặt tột độ, chưa kể đến việc lật ngược tình thế giành chiến thắng hai ván liên tiếp.
Hiện tại, vì Mạc Phàm, Mục Bạch vẫn lựa chọn tiếp tục chơi cờ với Hắc Ám Vương, không xảy ra tình huống tự giết lẫn nhau. Hắn dùng chính linh hồn của mình làm thẻ đánh bạc để đổi lấy quyền chọn quân.
Đánh bạc nhiều như vậy.
Làm sao không khiến Mạc Phàm xấu hổ và cảm động?
“Đừng nói lời như vậy. Ngươi cùng lão Triệu đến Thiên Sơn tìm tới tơ thạch anh, cho ta một cơ hội sống lại. Chẳng qua là một ván cờ, ta đã thắng hắn hai lần thì có thể thắng hắn lần thứ ba. Huống chi, dù chỉ có một phần thắng, ta cũng sẽ đứng ở đây, đưa ngươi, Saga, Hắc Long, Asha Corea đặt ở cùng một chỗ. Ngươi độc thân đi Dubai, làm tất cả đều đáng để mỗi người chúng ta kính nể… Yên tâm, ngươi không chiến đấu một mình.” Mục Bạch chân thành nói.
Mục Bạch hắn không đi Dubai, nhưng khi Mạc Phàm gặp nạn, hắn nhất định sẽ không tiếc tất cả để kéo hắn ra khỏi vũng bùn hắc ám!
Trận phân tranh này vĩnh viễn sẽ không là Mạc Phàm một mình chiến đấu. Loại người thống trị dã tâm bừng bừng như Tô Lộc, phải bị lật đổ triệt để!!
Mục Bạch cũng không cảm thấy mình bị cuốn vào phiền phức.
Hắn cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Bởi vì ván cờ với Hắc Ám Vương đã cho hắn cơ hội tham gia. Mạc Phàm dám trả giá tất cả chỉ vì đòi lại một công đạo cho tất cả mọi người và các quốc gia từ Hiệp Hội Ma Pháp Á Châu này. Mục Bạch dựa vào đâu mà không dám đánh ván cờ!
Ván cờ này liên quan đến sinh tử của hơn một vạn người vô tội bị cuốn vào.
Ván cờ này liên quan đến Mạc Phàm, chính mình, Saga Đại Thiên Sứ Thánh Thành, và linh hồn tự do của Hắc Long Đại Đế.
Ván cờ này càng liên quan đến việc một vương quốc bẩn thỉu, mục nát, sa đọa hơn cả hắc ám vị diện, lấy Tô Lộc làm vua, có bị phá vỡ triệt để hay không!
Hắn may mắn trở thành kỳ thủ, nắm giữ sự biến hóa của thế cuộc.
Lúc này không đứng ra, thì khi nào mới có thể đỉnh thiên lập địa??
…
Mạc Phàm gật đầu lia lịa. Hắn cảm nhận được tâm tình của Mục Bạch.
Tuy rằng chỉ có thể làm quân cờ, nhưng người từng chơi cờ đều rõ ràng, bất kể là quân vua hay quân cấm vệ, vận dụng tốt cũng có thể phát huy tác dụng mang tính quyết định.
Mục Bạch là một học bá, cũng là một người yêu thích trò chơi chiến lược. Mạc Phàm tin tưởng tài đánh cờ của hắn.
Bất kể là quân cờ hay kỳ thủ, khi nào mà không có tranh đấu sống còn, cần buông tay một kích triệt để?
Có vinh cùng vinh, có tổn cùng tổn!
…
Cờ, bắt đầu.
Hắc Ám Vương thần thông thông thiên triệt địa, gắt gao áp chế tất cả sinh vật trên bàn cờ này.
Mục Bạch duy trì hô hấp ổn định. Lần này, không chỉ liên quan đến linh hồn hắn mà còn liên quan đến nhiều người quan trọng như vậy.
Hơn nữa, Tô Lộc một tay che trời. Nếu để Mạc Phàm, Đại Thiên Sứ, Hắc Long Đại Đế có can đảm tuyên chiến với hắn, phải triệt để lưu lạc địa ngục, trên thế giới này còn ai có thể đối kháng Hiệp Hội Ma Pháp Á Châu như lần này nữa?
Sự thống trị của Tô Lộc sẽ càng thêm cuồng dã, lan sang vô số quốc gia…
“Đến lượt ngươi, Mục Bạch. Ngươi phải nghĩ rõ ràng mỗi bước ngươi muốn đi. Những người tử vong trên chiến trường sẽ không sống lại.” Giọng nói của Hắc Ám Vương mang vài phần khiêu khích, cố ý nhấn mạnh hậu quả nhiều lần.
Mục Bạch không hề bị lay động. Hắn liếc mắt nhìn bức tường quân cấm vệ.
Hắc Ám Vương vô cùng cấp tiến. Hắn trước tiên đẩy hết thảy ba con Chó Địa Ngục lên trước, mấy nước này chẳng khác nào vừa bắt đầu đã muốn chém giết sạch sành sanh với mình.
“Trận răng cưa, chống đỡ!”
Mục Bạch hết sức luân chuyển quân cấm vệ lên xuống, cũng nhanh chóng để kỵ sĩ, chiến xa đứng sừng sững ở vị trí “có thể ăn” quân cấm vệ phía trước một nước.
Vị trí có thể ăn rất đơn giản.
Quân của ngươi nếu dám chạm vào quân cấm vệ phía trước của ta, nước cờ tiếp theo của ta chính là ăn quân ngươi mạo phạm.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau. Điều này còn gọi là cờ chim sẻ.
Mục Bạch cũng sẽ không lãng phí một binh một tốt. Trong trận hình phòng thủ của hắn còn thêm một tầng phản kích, chính là lấy kỵ sĩ, chiến xa làm chủ cờ chim sẻ.
“Ha, thật đáng tiếc, lần này ta cũng không muốn chém giết quá lâu.” Hắc Ám Vương phát ra âm thanh.
Bỗng nhiên, hắn bắt đầu hạ lệnh.
Ba con Chó Địa Ngục bắt đầu công kích bừa bãi phá hoại quân cấm vệ.
Mỗi bước đều là tiến công. Dù cho toàn bộ trò chơi chém giết đều tuân theo quy tắc cờ, khi đội hình quân cấm vệ và ba con Chó Địa Ngục chém giết nhau, cảnh tượng vẫn không khác gì một cuộc chiến tranh thực sự!
“Tập trung tinh thần, chúng ta cùng chiến đấu. Dù cơ hội sống sót chỉ có một phần vạn, cũng đừng dễ dàng buông tha. Tất cả những truyền thuyết đáng sợ về địa ngục các ngươi từng nghe đều là sự thật, hơn nữa địa ngục hắc ám thực sự tuyệt đối đáng sợ hơn những gì các ngươi nghe được!” Trong quân cấm vệ, vị lão nhân độc nhãn cao giọng nói.
Người này ngay khi bắt đầu xếp cờ đã tập hợp nhân tâm, cổ vũ sĩ khí.
Hắn đại khái là một vị lão tướng quân của quốc gia nào đó. Hơn nữa, từ việc hắn hết sức tỉnh lại đấu chí của mỗi người mà xem, hắn vô cùng khát vọng được sống sót!!
“Chó Địa Ngục ba đầu đến rồi.”
“Giữ vững đội hình, ngàn vạn lần đừng hoảng. Nếu mọi người đều là quân cấm vệ, nghĩa là thực lực hai bên là ngang nhau. Dù bọn hắn là phe tấn công, chúng ta cũng không phải là không có khả năng sống sót!” Lão nhân độc nhãn cao giọng nói.
Nơi này có hơn một nghìn một trăm người. Dưới sự chỉ huy của lão nhân độc nhãn, tất cả mọi người xếp thành tường trận chiến tranh.
Từng tòa từng tòa vọng lâu thực vật sừng sững đứng lên. Dây leo to bằng thân cây cổ thụ đan xen hình thành cầu dây ở chỗ cao. Xương rồng cầu gai cùng bụi hoa gai quấn lấy nhau, tạo thành một chiến hào thực vật đặc biệt.
“A, ta quên bổ sung quy tắc này…” Hắc Ám Vương nhếch môi, phát ra tiếng cười lạnh.
Khi quân cấm vệ Chó Địa Ngục nhảy vào ô cờ của quân cấm vệ nhân loại, bỗng nhiên trên cao hiện ra một tấm vải đen khổng lồ.
Trên miếng vải đen, từng sợi hư vô rủ xuống, vừa vặn thắt vào trên thân mỗi pháp sư nhân loại.
Hơn một nghìn người, không một ai may mắn thoát khỏi. Trên người bọn họ đều xuất hiện một sợi dây đen như vậy, giống như dây điều khiển con rối.
Mọi người lộ vẻ nghi hoặc, không hiểu đây là cái gì.
“Quân cờ bị ăn, thực lực sẽ bị cưỡng chế áp chế đại khái 30%. Theo thời gian trôi đi, sợi đen áp chế hư lực sẽ biến mất.” Hắc Ám Vương nói.
Vì lẽ đó, hai phe chém giết, sinh tử xem thực lực…
Nhưng cờ thuật cũng rất quan trọng!
Áp chế 30% năng lực và sức mạnh này tương đối then chốt!