» Chương 415: Không thể tưởng tượng nổi

Vô Thượng Thần Đế - Cập nhật ngày April 26, 2025

Trên tấm lệnh bài, khắc ba chữ số rất lớn:

Nhị cửu thất!

Nhìn ba chữ lớn, Mục Vân cười khổ bất đắc dĩ.

Xem ra luồng sáng rọi xuống này là để Huyền Không sơn nhận định ba trăm đệ tử thiên tài đứng đầu Thiên Mệnh Bảng lần này, nhằm xác định danh ngạch có thể tiến vào Cổ Long di chỉ.

Chỉ là, còn ba ngày nữa mới đến thời gian Huyền Không sơn công bố Cổ Long di chỉ mở ra, thế nhưng Huyền Không sơn lại cấp phát từng tấm lệnh bài ngay hôm nay.

Thủ đoạn này không nghi ngờ gì là tuyên bố rằng, lệnh bài Thiên Mệnh Bảng, người cầm lệnh bài sẽ được tiến vào Cổ Long di chỉ.

Việc ai có thể nắm giữ thì xem đám người tranh giành trong ba ngày này.

“Cho ta!”

Giữa lúc đám người kinh ngạc, Bảo Linh Nhi bên cạnh Mục Vân đột nhiên nói khẽ.

Không nói hai lời, Mục Vân giao lệnh bài vào tay Bảo Linh Nhi.

Lần này Cổ Long di chỉ mở ra, ba trăm thiên tài đứng đầu Thiên Mệnh Bảng có thể mang theo mười tùy tùng tiến vào bên trong.

Lệnh bài này, tuy là Mục Vân giết Hàn Thiên Vũ, thay thế thân phận của hắn mà có được, nhưng bây giờ đặt trên tay hắn chắc chắn sẽ khiến nhiều người nghi ngờ.

Thà giao cho Bảo Linh Nhi.

Như vậy, bản thân hắn thân là cận vệ của Bảo Linh Nhi, tiến vào Cổ Long di chỉ, tuyệt đối có phần của mình.

Lần này, Cổ Long di chỉ này chắc chắn kịch liệt hơn Thiên Tuyển sơn nhiều.

Lần trước chỉ là tranh tài giữa thiên tài của bảy đại thế lực phía tây trong ba nghìn tiểu thế giới, còn lần này, lại diễn biến thành tranh tài giữa thiên tài của toàn bộ ba nghìn tiểu thế giới.

“Các vị, còn ba ngày thời gian, ba ngày này, sợ rằng đối với các vị mà nói, đều là một thử thách, chớ để người khác đoạt bảng hiệu, mất mặt a!”

Bảo Linh Nhi cười hì hì, vẫy vẫy kim bài trong tay.

“Nếu bị người chiếm mất lệnh bài thân phận tiến vào Cổ Long di chỉ này, vậy bọn ta cũng không còn mặt mũi tiến vào Cổ Long di chỉ!”

Thiên Vũ mỉm cười, không thèm để ý nói.

Nơi đây tuy là Không Thành, nhưng có kẻ dám ở dưới tay hắn cướp đoạt đồ vật, vậy đơn giản là khinh thị Thiên Đan tông.

“Mọi người mau ra ngoài xem, có người thách đấu Cổ Phi Dương, người đứng đầu Thiên Mệnh Bảng, muốn đoạt lấy Thiên Mệnh Lệnh trong tay hắn.”

Đột nhiên, một tiếng kinh hô vang lên trong khách sạn, lập tức, toàn bộ khách sạn sục sôi, đám người đổ ra ngoài cửa.

Ngay cả khi đứng trên đường phố, cũng có thể nhìn thấy, xa xa, trên bầu trời, hai thân ảnh khoanh tay đứng thẳng.

Một trong số đó, hai tay chắp sau lưng, trên mặt mang chút tiếu dung, tóc dài theo gió khẽ bay, nhìn rất phong lưu tiêu sái lỗi lạc.

Còn một người khác, lại mặc một thân váy dài màu lam nhạt, tóc dài như thác nước buông xõa sau gáy, cả người nhìn càng cao cao tại thượng ung dung và lộng lẫy, trong cốt cách càng mang đến cho người ta một tia lãnh diễm và cao quý.

“Tần Mộng Dao!”

Nhìn thấy thân ảnh kia, nhất thời, trên đường phố toàn bộ Không Thành, từng tiếng kinh hô vang lên.

“Đây chính là thiên tài của Cửu Hàn thiên cung kia —- Tần Mộng Dao! Thật xinh đẹp a. . .”

“Đâu chỉ xinh đẹp a, lại còn là Băng Hoàng Thần Phách thức tỉnh, thực lực càng cường hãn không lời nào tả xiết, ngươi đừng có ý đồ với nàng.”

“Chỉ là cho dù lợi hại hơn nữa, thách đấu Cổ Phi Dương. . . Đây cũng quá. . .”

“Cổ Phi Dương đại diện cho một thần thoại, có thể đánh bại Cổ Phi Dương, thiên tài đó, sợ rằng còn chưa xuất hiện đi?”

“Cái đó khó nói chắc được a, Cổ Phi Dương rất lợi hại, thế nhưng Tần Mộng Dao này, cũng không đơn giản a!”

Nghe thấy tiếng đám đông nghị luận ầm ĩ, trên không trung, hai thân ảnh, không nhúc nhích chút nào.

“Ngươi chính là thiên tài của Cửu Hàn thiên cung, Tần Mộng Dao?” Giọng Cổ Phi Dương tràn đầy từ tính, trên mặt mang vẻ tươi cười, lập tức dẫn tới một tràng thét lên.

“Là ta!”

“Ngươi phải biết ta đi? Nếu quả ngươi chỉ muốn đạt được một mai Thiên Mệnh Lệnh, tiến vào Cổ Long di chỉ bên trong, không đến mức thách đấu ta, Cửu Hàn thiên cung của ngươi, Hàn Phong Ngọc kia cũng có một mai, đủ để ngươi tiến vào Cổ Long di chỉ, chẳng lẽ, vì danh khí?”

“Ngươi nói đúng, chính là vì danh khí!”

Tần Mộng Dao ngạo nghễ nói: “Ta ở nơi này, chờ đợi một người đến tìm ta, cho nên ta cần càng lộ vẻ danh khí, nâng cao danh tiếng của mình, để hắn rất dễ dàng liền có thể tìm thấy ta!”

“Đồ ngốc!”

Nghe thấy lời Tần Mộng Dao, dưới Mục Vân, trong lòng thầm mắng một tiếng, cười khổ bất đắc dĩ.

Muốn biết tin tức của Tần Mộng Dao, cũng không tính khó, chỉ là Tần Mộng Dao cử động lần này chỉ vì để hắn tìm thấy nàng, cũng quá cố chấp một chút.

Vô luận là đánh bại Cổ Phi Dương hay thua cho Cổ Phi Dương, danh tiếng của Tần Mộng Dao chắc chắn sẽ tăng vọt.

Chuyện này đối với nàng mà nói, có lẽ không phải chuyện tốt.

“Danh khí?” Cổ Phi Dương sững người, cười nói: “Không sai, thách đấu ta đúng là có thể thu hoạch được danh khí, chỉ là, khả năng lớn hơn, là thu hoạch được tử vong.”

Lời Cổ Phi Dương vừa dứt, chém ra một đao.

Đao trong tay hắn, tốc độ cực nhanh, thậm chí nhanh đến người và đao đã biến mất tại chỗ, thế nhưng bóng người và đao kia vẫn dừng lại tại chỗ không tan.

Đinh. . .

Một tiếng đinh trong trẻo vang lên, đao của Cổ Phi Dương đã đến trước người Tần Mộng Dao.

Chỉ là đao kia, cách một đạo băng tinh nhàn nhạt, lại bị Tần Mộng Dao chặn lại.

Bá một tiếng vang lên, thân ảnh Cổ Phi Dương lùi nhanh.

Nhưng, lần nữa nhìn về phía Tần Mộng Dao, ánh mắt lại tràn đầy kiêng kị.

Một đao chi uy, Tần Mộng Dao thế mà tiếp nhận được!

Thấy cảnh này, trong đám người lập tức bộc phát từng đợt tiếng hoan hô.

Ba trăm thiên chi kiêu tử của Thiên Mệnh Bảng, có thể ngăn cản được một đao của Cổ Phi Dương, chưa tới một nửa.

Tần Mộng Dao hời hợt ngăn được một đao, đủ để nhìn ra, thực lực của nàng này tuyệt đối ở trong trăm người đứng đầu.

“Ngươi cũng bất quá như thế!”

Chỉ là, Tần Mộng Dao ngăn được một đao của Cổ Phi Dương xong, một câu thốt ra, lại nháy mắt làm cho tất cả mọi người mắt trợn tròn.

Ngươi, cũng bất quá như thế?

Câu nói này, là nói Cổ Phi Dương sao?

“Xem ra, ngươi đến có chuẩn bị, uy lực của Băng Hoàng Thần Phách, quả nhiên không thể xem thường a!”

Sắc mặt Cổ Phi Dương lạnh đi, đao trong tay hắn, nở rộ hàn mang.

Đao này, là chính hắn luyện chế, bản mệnh thần binh, cực kỳ gần sát lĩnh ngộ ý cảnh về đao của bản thân.

Đao kia, hắn vốn cho rằng đủ để giải quyết Tần Mộng Dao, không ngờ, thế mà bị Tần Mộng Dao chống đỡ được.

“Ngươi chỉ có một lần tấn công, nếu như thất bại, vậy ngươi thua!”

Tần Mộng Dao hai tay mở ra, giữa băng tinh lấp lánh, ánh sáng băng tinh màu lam, làm người say mê.

Dần dần, băng tinh trong tay nàng như nở rộ Băng Liên Hoa, bắt đầu lấp lánh hào quang nhàn nhạt dễ say.

Rắc rắc rắc. . .

Chỉ trong chốc lát, hào quang dễ say kia lại đột nhiên như hình thành từng đạo băng kính, nối liền thành một mảng, từng khối băng kính phản xạ khuôn mặt Cổ Phi Dương, dần dần vây khốn hắn.

“Ngươi cũng quá coi thường ta rồi!”

Sắc mặt Cổ Phi Dương lạnh đi, bước ra một bước, tư thái cường hoành, mới biểu hiện ra khí thế cường hãn của hắn, người đứng đầu Thiên Mệnh Bảng.

“Loan Đao Phá Sơn Nhạc!”

Khẽ quát một tiếng, đao trong tay Cổ Phi Dương trực tiếp chém ra.

Trong chốc lát, toàn bộ giữa không trung, gió táp mưa sa, không khí nổ đùng, tiếng nổ lốp bốp và tiếng băng kính vỡ vụn vang lên, khiến người ta say mê.

Đám người chỉ có thể nhìn thấy trên bầu trời, như sơn nhạc một đao, trực tiếp rơi xuống, đơn giản, trực tiếp, thế nhưng một đao kia, nhìn lại như thế cuồng bạo tràn đầy lực lượng.

Uy lực của một đao kia, làm cho tất cả mọi người cảm thấy tim đập nhanh.

Tiếng rắc rắc vẫn tiếp tục, thế nhưng dần dần, đám người lại phát hiện một tia khí tức quỷ dị.

Giữa ý lạnh đến tận xương tuỷ, thế mà còn có thể mang một tia cuồng bạo đóng băng khắp trời.

Bang bang. . .

Trong khoảnh khắc, một đạo âm thanh làm lòng người run rẩy, ầm vang vang lên.

Mà lúc này, hiện ra trước mắt mọi người, là một con phượng hoàng màu băng lam có hình thể khoảng vài trăm trượng, toàn thân con phượng hoàng đó, hiện ra màu băng lam nhạt.

Trên đỉnh đầu con phượng hoàng kia, Tần Mộng Dao một thân váy dài màu lam nhạt, ngạo nghễ đứng thẳng, nhìn Cổ Phi Dương như kiến hôi, mặt như băng sương.

“Ta nói, ngươi chỉ có một lần cơ hội tấn công!”

Lời Tần Mộng Dao vừa dứt, bàn tay vung lên, con phượng hoàng màu băng lam kia trực tiếp đẩy một trảo ra, lực áp bách cường đại, trực tiếp quét ra.

Rầm rầm rầm!

Giờ khắc này, sức mạnh của con phượng hoàng màu băng lam, không thể địch nổi, một trảo hời hợt đó, trực tiếp vồ tới Cổ Phi Dương.

Tiếng oanh minh đã sớm khiến hai tai mọi người ù đi, tất cả mọi người trơ mắt nhìn, thân thể Cổ Phi Dương, như lá rụng trôi dạt, trực tiếp rơi xuống, trôi về phương xa, biến mất không thấy gì nữa.

Dọc đường, máu đỏ tươi, càng vương vãi khắp nơi, hào quang rực rỡ.

Thua!

Cổ Phi Dương thua rồi?

Thấy cảnh này, tất cả mọi người triệt để trợn mắt há hốc mồm.

Đây chính là thực lực chân chính của Tần Mộng Dao?

Tất cả mọi người sững sờ!

Đây chính là Cổ Phi Dương, luyện đan, luyện khí, trận pháp tam vị nhất thể, có thể xưng thiên tài trong thiên tài.

Quan trọng hơn là, kẻ này là người đứng đầu Thiên Mệnh Bảng.

Khái niệm người đứng đầu Thiên Mệnh Bảng là gì?

Đó đại diện cho người mạnh nhất Thiên Mệnh Bảng, là thiên tài mạnh nhất trong toàn bộ ba nghìn tiểu thế giới, không ai có thể sánh kịp.

Thế nhưng lại thua Tần Mộng Dao.

Nhất thời, tất cả đệ tử thiên tài, nghẹn họng nhìn trân trối.

Thực lực và thiên phú như vậy, ngay cả khi Hàn Thiên Vũ của Cửu Hàn thiên cung đã chết, nàng này cũng có thể bù đắp chỗ trống.

“Hàn Phong Ngọc, thiên chi kiêu nữ của Cửu Hàn thiên cung ngươi, lợi hại như thế, thật đúng là. . . khiến người phải lau mắt mà nhìn a!” Thiên Vũ và mọi người sững người, cuối cùng vẫn không nhịn được kinh ngạc nói.

“A? A! Đúng vậy a, đúng vậy a. . .”

Hàn Phong Ngọc cũng một mặt mộng bức, hắn chưa bao giờ nhận được tin tức Tần Mộng Dao sẽ thách đấu Cổ Phi Dương, càng căn bản không dám nghĩ, Tần Mộng Dao, sẽ thắng Cổ Phi Dương!

Vậy điều này đại diện cho cái gì?

Tương lai của Tần Mộng Dao, thậm chí có thể trở thành cung chủ mới của Cửu Hàn thiên cung, mà Tần Mộng Dao chú ý là Mục Vân, nếu như hắn ra tay với Mục Vân, quả thực là tự tìm đường chết.

Tần Mộng Dao này, rốt cuộc là lúc nào trở nên lợi hại như vậy?

“Mục Vân. . . Đây chính là Tần Mộng Dao trong quan niệm của ngươi?” Lực lượng linh hồn của Bảo Linh Nhi truyền âm, giọng mang theo bất khả tư nghị nói: “Ngươi có biết, nàng vừa rồi làm gì không?”

“Làm gì?”

“Đánh bại Cổ Phi Dương, đại diện cho việc, trong ba nghìn tiểu thế giới này, thiên tài dưới trăm tuổi, nàng đứng số một, không ai có thể địch, chuyện này đối với danh tiếng của nàng, quả thực là một sự nâng cấp vượt bậc, không chỉ Cửu Hàn thiên cung sẽ ra sức bảo vệ nàng, thậm chí Huyền Không sơn. . . cũng có thể lôi kéo nàng!”

Lời Bảo Linh Nhi vừa dứt, Mục Vân nhíu mày.

Quay lại truyện Vô Thượng Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 1496: Năm trăm năm

Q.1 – Chương 366: Ta là của ngươi Doãn Chí Bình a

Toàn Chức Pháp Sư - April 28, 2025

Chương 1495: Một tay một lòng