» Q.1 – Chương 2449: Quốc gia phát nữ thị vệ trưởng?
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 6, 2025
Chương 2600: Quốc gia phát nữ thị vệ trưởng?
“Cô nương, có lời gì thì cứ nói, như vậy trực tiếp tung đại chiêu là ý gì vậy!” Nam tử tóc vàng lau mồ hôi lạnh.
Trên mặt Hoa Nguyệt Trúc lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không ngờ bây giờ đến cả lưu manh cũng biết dùng ma pháp, hơn nữa tu vi lại cao như vậy!
“Chết đi cho ta!” Hoa Nguyệt Trúc kinh ngạc thì kinh ngạc, đòn sát thủ trên tay cũng không dừng lại. Cấp cao không được, vậy thì vận dụng siêu giai!
Triệu Mãn Duyên vốn đang vẻ mặt đắc ý, nhưng nhìn thấy Tinh Cung cực kỳ óng ánh xuất hiện bên người nữ quân quan này, cằm suýt chút nữa rơi xuống đất!
Có thù gì có oán gì chứ!!
“Nguyệt Trúc, ngươi làm gì!” Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra, một khuôn mặt ngăm đen ló ra.
“Tướng quân, ở đây có một kẻ hạ lưu, đùa giỡn quân nhân, ta có quyền hạ gục hắn!” Hoa Nguyệt Trúc nói.
“Ngươi coi đây là vùng đất hoang Bắc Cương à! Siêu giai ma pháp này của ngươi không chỉ giết hắn, còn có thể giết những người khác ở đây!” Trương Tiểu Hầu ra lệnh.
Hoa Nguyệt Trúc không dám chống đối mệnh lệnh của thượng cấp, cố gắng kiềm chế siêu giai Hỏa hệ Tinh Cung, nhưng cơn giận khó tiêu, bộ ngực phập phồng cao vút, có cảm giác như sắp nổ tung.
Triệu Mãn Duyên mặt mày ngây người như phỗng.
Hiện nay đi làm nghề này, đều mẹ nó là siêu giai pháp sư sao?
“Ồ, Triệu ca?” Trương Tiểu Hầu nhận ra ngay, một mái tóc vàng óng ả và khuôn mặt cực kỳ tuấn tú kia.
“Trương Tiểu Hầu!” Triệu Mãn Duyên cũng nhận ra khuôn mặt đen sì kia, kinh ngạc nói.
“Khặc khặc, Triệu ca, ngươi vẫn như cũ.” Trương Tiểu Hầu liếc nhìn Hoa Nguyệt Trúc, lại liếc nhìn Triệu Mãn Duyên, trong nháy mắt hiểu ra chuyện gì.
“Nàng…” Triệu Mãn Duyên dùng tay chỉ vào nữ quân nhân Hoa Nguyệt Trúc hung hăng trước mặt.
“Thị vệ trưởng của ta, Hoa Nguyệt Trúc.” Trương Tiểu Hầu mỉm cười, mời Triệu Mãn Duyên vào phòng mình ngồi.
“Mẹ nó, tiểu tử ngươi có năng lực đấy, quốc gia còn phát nữ thị vệ trưởng anh tư thần võ thế này sao, ta cũng tòng quân đi.” Triệu Mãn Duyên thèm thuồng đến chảy cả nước miếng.
Ngoài làn da không trắng nõn bằng các cô nương thành thị, khí chất của Hoa Nguyệt Trúc thực sự rất đặc biệt. Nhớ lại Nam Giác cũng được xem là khá xinh đẹp, nhưng Nam Giác là vẻ đẹp trung tính, còn Hoa Nguyệt Trúc rõ ràng thần khí uy vũ, tư thái kiêu ngạo, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến sức hút nữ tính đặc biệt tỏa ra từ nàng, đặc biệt là chiều cao thẳng tắp không kém phần lớn nam giới, khiến đàn ông khi nhìn vào không chỉ cảm thấy tự ti mà còn dấy lên ham muốn chinh phục mạnh mẽ.
Triệu Mãn Duyên cũng không phải loại thấy gái đẹp là hỏi giá, hắn có gu thẩm mỹ rất cao, vì vậy Hoa Nguyệt Trúc quả thực là một vật báu, không phải loại được chế biến từ mỹ phẩm xa hoa trong thành phố, mà là đóa hoa dại kiêu ngạo khó thuần trong vùng hoang dã đã trải qua tôi luyện!
“Nguyệt Trúc, vị này là ca của ta đấy, hắn chỉ đùa với ngươi thôi, đừng để ý quá.” Trương Tiểu Hầu nói với Hoa Nguyệt Trúc vẫn đang nổi nóng.
“Hừ!” Hoa Nguyệt Trúc căn bản không cho đó là đùa, lãnh đạm bỏ đi.
Triệu Mãn Duyên một trận lúng túng.
Cũng không biết mình là mắt kém dần, hay là tinh trùng lên não.
“Ngươi đến Thượng Hải, sao không nói với bọn ta một tiếng?” Triệu Mãn Duyên hỏi.
“Chỉ có một hai ngày nghỉ ngơi, chắc vừa mở mắt ra đã phải đi làm nhiệm vụ, nên định lần sau về rồi tụ tập với các ngươi, ai ngờ lại gặp ở đây!” Trương Tiểu Hầu tỏ ra rất kích động.
Từ sau lần chia tay ở Tần Lĩnh, Trương Tiểu Hầu liền đi Bắc Cương. Tín hiệu ở Bắc Cương thực sự không tốt, hắn rất lâu không liên lạc với Mạc Phàm.
“Mạc Phàm hồi trước còn nói với ta về ngươi đấy.” Triệu Mãn Duyên vỗ vai Trương Tiểu Hầu.
“Phàm ca vẫn nhớ đến ta à.” Trương Tiểu Hầu hơi xấu hổ nói. Sau khi đến Bắc Cương, việc liên lạc quá bất tiện, quả thực không báo bình an là mấy.
“Đúng đấy. Hắn nói, nếu không có gì bất ngờ, ngày nào đó sáng sớm mở mắt ra sẽ nghe được tin ngươi qua đời từ Bắc Cương truyền về, gọi ta đến lúc đó cùng đi nhặt xác cho ngươi.”
Điểm xấu hổ nhỏ nhoi trong lòng Trương Tiểu Hầu không còn sót lại chút gì.
Bắc Cương quả thực hung hiểm, vượt xa Tần Lĩnh.
Sau khi Tần Lĩnh yên ổn, Trương Tiểu Hầu chủ động xin đi Bắc Cương, trên thực tế là bầu bạn với yêu, ngủ cùng ma. Có thể sống sót qua kỳ đóng giữ, cũng là một kỳ tích rồi!
Vì vậy, những câu Mạc Phàm nói cũng không có vấn đề gì.
“Bây giờ ngươi là tướng quân sao, không phải thiếu tướng?” Triệu Mãn Duyên nhớ lại những gì Hoa Nguyệt Trúc vừa nói, kinh ngạc.
“Tướng quân Bắc Cương bị một con ma khuyển xông vào an giới giết, ta liền tạm thời đảm nhiệm vị trí của hắn. Ta giết ma khuyển, cấp trên liền để ta lên tướng quân chính thức.” Trương Tiểu Hầu nói.
“Tần Lĩnh và Bắc Cương đều được ngươi yên ổn?” Triệu Mãn Duyên biết không ít, một số nội ưu ngoại hoạn của quân đội hắn đều rõ, Trương Tiểu Hầu có thể ổn định hai nơi hung địa này, sẽ giảm bớt áp lực rất lớn cho vùng duyên hải.
“Khà khà.” Trương Tiểu Hầu cười ngây ngô.
“Ngầu! Quốc gia cũng nên phát cho ngươi một thị vệ trưởng như vậy.”
“Triệu ca, ngươi đừng nghĩ đến những chuyện kỳ quái. Hoa thị vệ trưởng cũng là con gái của danh tướng, thực lực cũng không kém ta, chủ yếu là nàng còn thiếu quân công. Ở chỗ ta đơn giản chỉ là bàn đạp, nàng có nhiều tiềm năng hơn ta.” Trương Tiểu Hầu khiêm tốn nói.
“Vậy càng nên cố gắng tranh thủ. A, cố nói với ngươi những điều này tốn công. Đi thôi, Mạc Phàm và Mục Bạch đều ở trên sân thượng đấy.” Triệu Mãn Duyên nói.
“Họ mua cổ phiếu à?”
“Cái gì chứ, ở sân thượng uống rượu đấy. Ở đây không khí tốt, thích hợp lên cao uống rượu. À, ngươi sẽ không có nhiệm vụ tại người không thể uống rượu đấy chứ?” Triệu Mãn Duyên nhớ ra gì đó.
“Không ảnh hưởng, chúng ta đến đây là để mua tuần thú, tiện thể nghỉ một hai ngày.”
“Ồ? Quân đội các ngươi có hứng thú với Long Thú?” Triệu Mãn Duyên nhíu mày.
Trương Tiểu Hầu lắc đầu.
Thiên ưng dù sao cũng là tiêu chuẩn của các quan quân, hệ thống thiên ưng cũng thành thục hơn trong toàn bộ quân đội quốc nội. Chỉ là cấp bậc như Trương Tiểu Hầu hiện tại, thiên ưng có chút không phù hợp, cần tuần thú cấp cao hơn.
“Ta nghe nói mấy quốc gia Trung Đông giàu có đến mức nứt đố đổ vách, họ đã xuống đơn lớn. Long Thú tuần thú này phần lớn cung không đủ cầu đấy.” Triệu Mãn Duyên nói.
“Triệu ca, Phàm ca cũng có hứng thú?”
“Chỉ đến xem một chút, nếu có con Á long nào tốt, ta sẽ cân nhắc vào tay. Đúng là Mạc Phàm tên kia, trước đó ta nói với hắn về Long Thú, hắn còn hai mắt sáng lên, gần đây không biết sao hứng thú không lớn như vậy nữa, bộ dạng chỉ đến đây học hỏi.” Triệu Mãn Duyên nói.
Hai người vừa nói chuyện, đã leo lên sân thượng.
Sân thượng này là loại mở, là tủ kính quán bar cạnh nhà chính, một mặt là ghế dựa gần biển, gió biển thổi, uống rượu, vốn rất thi vị.
Tuy nhiên, Mạc Phàm và Triệu Mãn Duyên từ trước đến nay không bị ràng buộc.
Họ muốn ăn nướng, liền để người ta chuyển ghế gỗ bên ngoài ra bờ biển, dựng giá thịt nướng, hun khói khiến các nhân viên phục vụ trong quán rượu mặt mày phiền muộn. Họ làm vậy, phong cách kéo thấp không biết bao nhiêu đẳng cấp, ngang hàng quán nướng ven đường…
“Nhìn xem, ta mang ai đến đây!” Triệu Mãn Duyên hô một tiếng.
Mạc Phàm đang dùng sách quảng cáo Long Thú của người ta quạt than lửa, nhìn thấy Trương Tiểu Hầu và Triệu Mãn Duyên cùng đi tới, kinh ngạc đến há miệng có thể nhét vừa một cái cánh gà lớn!