» Chương 4691: Vĩnh viễn cũng nhìn không đủ
Vô Thượng Thần Đế - Cập nhật ngày May 6, 2025
Tần Mộng Dao chậm rãi nói: “Đó là từng bước tu hành, cảnh giới liền thăng tiến. Bất quá lần này… Ta đã kẹt ở Chuẩn Đế rất lâu, thủy chung không thể bước ra bước kia.”
“Ta đã hỏi Lục Thanh Phong, hỏi phụ thân ngươi, và cả Minh Nguyệt Tâm. Những biện pháp họ đưa ra đều giúp ta tiến bộ, nhưng vẫn còn thiếu một chút để lĩnh vực ngưng tụ. Vì vậy, ta đến tìm ngươi!”
Hả?
Mục Vân sững sờ.
“Phu quân ngươi hiện tại chỉ là Nửa bước Hóa Đế, ngươi hỏi đến ta, có thích hợp không?”
Tần Mộng Dao liếc nhìn Mục Vân, nói: “Ta không nói là đến hỏi ngươi, ta nói là tới tìm ngươi.”
“Minh Nguyệt Tâm đã một câu điểm tỉnh ta.”
Minh Nguyệt Tâm?
Trong đầu Mục Vân hiện ra hình ảnh người phụ nữ giống như nữ hoàng, cao cao tại thượng, kiêu ngạo tự phụ.
Lần này, gặp lại nàng, có lẽ sẽ không bị bắt nạt!
“Nàng nói gì?”
Mục Vân tò mò hỏi.
Tần Mộng Dao dùng những ngón tay thon dài vuốt nhẹ tóc, bình thản nói: “Nàng nói có lẽ ta không thiếu lĩnh ngộ, mà là lâm môn một cước. Cú này, cần có ngươi.”
“Ta?”
Mục Vân liền nói: “Ta giúp ngươi thế nào, ngươi nói đi. Chỉ cần ta làm được, ta sẽ làm ngay. Dù làm không được, ta cũng cố gắng.”
Tần Mộng Dao cười khẽ, nụ cười khuynh nước khuynh thành, làm lòng người rung động. Nàng lạnh nhạt nói: “Ngươi đã giúp ta rồi!”
Đã giúp rồi?
Nhất thời, Mục Vân cũng phản ứng kịp.
Tinh nguyên thần diệu!
Chợt, Mục Vân ngửa mặt lên trời thở dài: “Vì đột phá… Ngươi lại giết hại đứa con chưa thành hình của ta!”
Nghe lời này, Tần Mộng Dao đỏ mặt, cúi người tựa vào lồng ngực Mục Vân, thì thầm: “Nói bậy.”
Mục Vân khẽ nắm lấy ngọc thủ của Tần Mộng Dao, cười nói: “Đã vậy, ta thấy mình còn có thể giúp ngươi bảy tám lần nữa. Giúp người giúp đến cùng mà!”
Tần Mộng Dao hơi ngẩn ra, khẽ nói: “Được!”
Trong lòng Mục Vân cuồng hỉ.
Trong sơn cốc, khí tức mờ mịt lan tỏa. Hai bóng người thoắt ẩn thoắt hiện ở nơi đó, trải qua những chuyện không tiện nói với người ngoài…
Mười mấy ngày trôi qua, trong sơn cốc, khí hậu ấm áp. Hai người ngày nào cũng gặp nhau, chưa từng rời khỏi nơi này.
Cho đến một ngày này, bên bờ hồ, Tần Mộng Dao mặc một bộ váy dài, che kín dáng người uyển chuyển, đứng đó như một tiên tử mờ ảo thoát tục.
Mục Vân lúc này nằm nghiêng bên bờ hồ, thưởng thức dáng người động lòng người của Tần Mộng Dao.
“Thật là đẹp…”
Không lâu sau, Mục Vân đột nhiên cười ngây ngô nói.
“Vậy để ngươi nhìn thêm hai mắt.”
Tần Mộng Dao lúc này mỉm cười, rồi ngồi xuống, cúi người nhìn Mục Vân, cười nói: “Nhìn kỹ chưa?”
“Vĩnh viễn cũng nhìn không đủ.”
“Ba hoa.”
Tần Mộng Dao đứng dậy, liền nói: “Ngươi tự mình chạy về Diệp tộc đi, ta muốn về rồi.”
“A?”
Mục Vân lại kinh ngạc nói: “Ngươi không cùng ta về sao?”
“Lần này ta xuất quan vốn là bất đắc dĩ. Đường của ta khác đường của ngươi. Lần sau xuất quan, có thể xưng Đế.”
Mục Vân mặt buồn khổ nói: “Ngươi đừng đi được không?”
“Không được!”
“…”
Mục Vân mặt đầy u oán nói: “Dùng qua ta, liền bỏ ta? Ha ha, phụ nữ!”
Tần Mộng Dao nhìn Mục Vân, cười cười nói: “Đừng nói bậy. Ngươi bây giờ đạt đến Nửa bước Hóa Đế, thực lực không tầm thường. Tiếp theo, rất nhiều chuyện, ngươi đều phải gánh vác lên.”
“Đúng, Trần nhi vẫn đang theo Lục sư huynh đi lịch luyện. Nếu ngươi muốn gặp hắn, tìm Lục sư huynh đi.”
Tần Mộng Dao nói xong, nói thẳng: “Hiện nay ngươi đã đạt đến Nửa bước Hóa Đế, trong Chư Đại Thiên Giới, ngươi có thể tùy ý đi lại. Cũng nên về Đệ Cửu Thiên Giới xem sao. Vân Điện có lẽ giờ đã khác xưa.”
“Được.”
Lời nói vừa dứt, bóng dáng Tần Mộng Dao biến mất.
Mục Vân nằm bên bờ hồ, hai tay sau gáy, bất đắc dĩ nói: “Thời gian tươi đẹp, sao luôn trôi qua nhanh thế nhỉ.”
Thu xếp xong, Mục Vân cũng rời khỏi nơi này.
Bay nhanh một mạch, Mục Vân hướng về Tiêu Dao Thành.
Vừa đi vừa nghỉ, Mục Vân cũng thấy, hiện nay trong Tiêu Dao Thánh Khư, không ít nơi đều có dấu hiệu của Diệp tộc.
Tứ đại gia tộc tan vỡ, Tiêu Dao Thánh Khư lại về tay Diệp tộc nắm quyền.
Chỉ là muốn khôi phục lại địa vị thời kỳ Tiêu Dao Thần Đế thống trị trước kia, vẫn còn kém khá nhiều.
Đây cũng cần thời gian để tích lũy.
Lúc này, Tiêu Dao Thành nội ngoại, thoạt nhìn đều giăng đèn kết hoa. Diệp tộc lại lần nữa trở thành kẻ nắm quyền Tiêu Dao Thánh Khư, đối với Diệp tộc mà nói, đây là chuyện đại hỷ.
Tiến vào Tiêu Dao Thành sau, vào Diệp tộc Bí Giới, Mục Vân liền xuất hiện bên ngoài một tòa đình viện.
Đẩy cửa vào, trong đình viện, dưới lương đình, một bóng người ngồi xếp bằng, hiển nhiên đang tịnh tu.
Một bộ cung trang màu trắng, một dải lụa màu hồng nhạt, làm nổi bật lên dáng người thanh mảnh. Khuôn mặt tuyệt sắc không trang điểm, trên mái tóc dùng hai sợi tơ mang một tím một hồng buộc lại, những sợi tóc còn lại buông xuống, theo gió nhẹ nhàng lay động. Khuôn mặt tinh xảo động lòng người kia càng thêm duy mỹ duy diệu.
Nghe tiếng đẩy cửa, người phụ nữ dưới lương đình mở hai mắt, chậm rãi đứng dậy.
Lúc nàng đứng dậy, sau lưng đeo một cây thần cung, cũng lóe lên ánh sáng trong suốt nhàn nhạt.
Người đẹp cùng cung đẹp!
“Ngươi về rồi?”
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện trong viện, Tiêu Doãn Nhi đi lên trước, khá kinh hỉ nói.
“Ừm.”
Mục Vân cười cười nói: “Lần này không để ngươi lo lắng chứ?”
Tiêu Doãn Nhi cười nói: “Ta đi nhìn ngươi mấy lần, biết ngươi hẳn là có lĩnh ngộ, cũng không quấy rầy. Chỉ là muốn đuổi kịp bước chân của ngươi.”
Mục Vân khẽ kéo lấy ngọc thủ của Tiêu Doãn Nhi, đi đến trong lương đình, ngồi xuống, hai người tựa vào nhau.
“Ta gặp Mộng Dao rồi.”
Mục Vân mở lời: “Chỉ là người phụ nữ này thật xấu a, moi rỗng thân thể ta xong bỏ chạy, nói là tinh nguyên của ta có thể giúp nàng đột phá. Lợi dụng xong ta, liền chạy, quả thật không có lương tâm…”
“Tần tỷ tỷ thật lợi hại.”
Tiêu Doãn Nhi mở lời.
Mục Vân lại nhẹ nhàng kéo lấy vai Tiêu Doãn Nhi, cười nói: “Mười năm nay, ngươi lại từ Phong Thiên Cảnh cửu trọng, đi đến thập trọng. Ngươi cũng rất lợi hại a.”
“Ta không so với nàng. Nàng là quái vật.”
Tiêu Doãn Nhi hé miệng cười nói: “Xem ra đã đả kích ngươi không nhẹ.”
“Đương nhiên rồi. Cảnh giới Nửa bước Hóa Đế của ta, vốn nghĩ, đối đầu Chuẩn Đế, có thể hoàn toàn áp chế. Kết quả…” Mục Vân bất đắc dĩ nói: “Người so với người, tức chết người.”
“Đạm nhi đâu?”
“Con bé đó vẫn ở chỗ bà bà. Bất quá mấy năm nay không gặp ngươi, lại gấp…”
Mục Vân khẽ ôm lấy Tiêu Doãn Nhi, cười nói: “Lần này, vừa vặn đột phá. Đưa các ngươi về Đệ Cửu Thiên Giới xem sao. Đến lúc đó cũng đi Đệ Thất Thiên Giới xem, xem các nàng… đều thế nào rồi…”
“Ừm.”
Từ lúc ở Nhân Giới đi đến Thương Lan Vạn Giới, chúng nữ cũng phân tán ra.
Ban đầu mọi người đều có gặp gỡ.
Về sau, Tần Mộng Dao ở Phượng Hoàng Giới, thỉnh thoảng cũng đến Tiêu Dao Thánh Khư.
Minh Nguyệt Tâm, Vương Tâm Nhã, Cửu Nhi thì luôn ở Đệ Thất Thiên Giới.
Mạnh Tử Mặc, Diệp Tuyết Kỳ, Diệu Tiên Ngữ, Bích Thanh Ngọc thì luôn ở Đệ Cửu Thiên Giới chờ đợi.
Thật sự là đã lâu mọi người không cùng nhau.
Trong lòng Mục Vân lúc này lại kích động.
Đưa Tiêu Doãn Nhi trở lại Đệ Cửu Thiên Giới, đến lúc đó lại gọi Minh Nguyệt Tâm, Vương Tâm Nhã cùng Cửu Nhi tới. Chẳng phải là có thể… Chăn lớn cùng ngủ sao?