» Q.1 – Chương 2425: Quỳ bò lên
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 6, 2025
Chương 2576: Quỳ bò lên
Hiệu quả của hai loại tinh văn này vô cùng trực quan, đều tăng lên đáng kể lực hủy diệt thuần túy và sức phòng ngự cứng rắn. Mạc Phàm rất hài lòng.
Mặc dù không có được năng lực nhanh chóng khép lại và mọc lại thân thể như Lang Vương, nhưng với song văn hủy diệt và tinh nghị này cũng đủ để lão lang nghiền ép tất cả sinh vật dưới cấp Quân chủ rồi! Đương nhiên, lão lang hẳn là còn nhiều bản lĩnh hơn thế.
Quân chủ là một sự lột xác rất lớn, phỏng chừng chính lão lang cũng chưa làm rõ được những bản lĩnh của cơ thể mới này, cần một chút thời gian để đào sâu.
“Ngươi trước tiên về vị diện triệu hoán đi. Duy trì trạng thái, chắc sẽ không lâu nữa ngươi sẽ cần xuất trận.” Mạc Phàm nói với lão lang.
“Gào gừ!!” Lão lang vừa hưng phấn vừa kích động. Đại khái chính nó cũng không ngờ có ngày sẽ thành công trở thành Quân chủ!
Sinh vật mạnh mẽ trong vị diện triệu hoán khá nhiều, cấp Thống lĩnh kỳ thực cũng đều phải cong đuôi làm cẩu, hoàn toàn không dám làm càn trong một vùng ranh giới bao la, gặp phải kẻ ngang ngược, nói bị ăn liền bị ăn. Nhưng sau khi hóa thân thành Quân chủ, những kẻ đỉnh chuỗi thực vật mạnh mẽ dã man kia, chắc chắn không dám dễ dàng khiêu khích và tranh đoạt địa bàn!
Rốt cuộc có thể sống có tôn nghiêm, cũng có thể chiếm được địa bàn thuộc về mình, không còn cần lo lắng sợ hãi, không còn cần phải di chuyển chạy trốn vì lãnh địa bị cướp…
Mạc Phàm tự nhiên biết lão lang muốn tranh đoạt địa bàn, để những bộ hạ của mình có một sào huyệt ổn định, vì vậy cố ý dặn lão lang gần đây không có việc gì thì đừng hành động quá lớn.
Đến Mục thị, không tránh khỏi một trận ác chiến. Mạc Phàm cần lão lang có đủ năng lực tác chiến!
Lão lang đương nhiên hiểu, đơn giản là biết điều một thời gian, nó đã nhẫn nhịn lâu như vậy rồi. Bất quá, không ít kình địch của nó ở vị diện triệu hoán kỳ thực đều là những kẻ từ cấp Thống lĩnh kỳ lên cấp, chúng có huyết thống cao hơn, đều ức hiếp và chèn ép lão lang. Nếu gần đây chúng còn đến tìm cái chết, thì không thể trách nó được!
…
…
Mạc Phàm đi ra khỏi phòng tu luyện. Hắn vốn tưởng Mục Ninh Tuyết sẽ chờ mình đi cùng, nhưng không ngờ nàng đã dẫm lên Mục Bàng Sơn rồi.
…
Thế tộc Mục thị vẫn luôn ở tại Đế Đô, bọn họ không chỉ nắm giữ truyền thừa băng hệ cổ xưa, mà còn từng sinh ra một Pháp sư cấm chú băng hệ. Một Siêu giai có thể chống đỡ một thế gia, vậy một Cấm chú có thể làm phồn vinh mấy đời thế tộc.
Dựa theo công ước cấm chú của Ma Pháp Hiệp Hội, Pháp sư cấm chú không tham dự tục sự. Vì vậy kẻ địch của Mục Ninh Tuyết không phải là vị Tôn chủ cấm chú của Mục thị, mà là thế lực khổng lồ dựa dẫm xung quanh vị Tôn chủ băng hệ, phức tạp, cùng những thành viên trong tộc cực kỳ lãnh khốc, hủ hóa!
Bọn họ nắm giữ tất cả, bao gồm cả vận mệnh của một người.
…
Rõ ràng là đã qua mùa thanh minh ấm áp, nhưng cả Mục Bàng Sơn lại hoàn toàn không ăn nhập với toàn bộ Đế Đô, bao phủ trong một màn áo bạc, hoàn toàn là cảnh tượng tuyết lớn rơi suốt đêm.
Trên cao của rừng tuyết cao vút, mấy tòa cổ lâu mái hiên vươn mình lộ ra một góc, dưới vô số bộ trang phục bông tuyết màu trắng bạc, càng thêm cao quý và thần thánh.
Dẫm lên những bậc thang tuyết xốp hướng về sơn đạo, Mục Ninh Tuyết trước đây cũng chưa bao giờ đi xe vòng quanh núi để đến cổ lâu Mục thị, nàng sẽ đi theo con đường bậc thang này lên núi.
Mỗi lần đi trên bậc thang lên núi này, cảm nhận cảnh tượng xung quanh bốn mùa đều trắng tuyết như tranh, cả người đều sẽ trút bỏ hết, dù cho cả ngày tu luyện mệt mỏi, cũng sẽ theo đó tiêu trừ. Giống như có người thích ngâm mình trong nước nóng sau một ngày bận rộn.
Mục Ninh Tuyết thì lại thích đi dọc theo con đường bậc thang lên núi không ai đi này, trong suốt những năm tháng tuổi trẻ thường trú ở thế tộc Mục thị, nàng đều làm như vậy. Đối với Mục Ninh Tuyết mà nói, nơi này là một ngôi nhà khác.
Nàng mười ba tuổi đã đánh mất “Tâm thiếu nữ”, một lòng dốc vào tu luyện, mặc cho cuộc sống khô khan đến đâu, mặc cho thế giới bên ngoài đặc sắc đến đâu, trái tim nàng như băng tuyết, kiên nghị và đơn độc.
Vốn tưởng rằng có thể ở đây nhận được đủ sự tôn trọng và hồi báo, nhưng nàng chắc chắn sẽ không ngờ mình chỉ là một con rối, bị thế tộc Mục thị điều khiển. Khi mình không còn giá trị, liền có thể vứt bỏ đi như rác rưởi.
Gần mười năm! Gần mười năm, nàng nghe theo ý chí của cường giả Mục thị. Có thể nói đã dâng hiến tất cả của mình bao gồm cả linh hồn cho sự “vĩ đại huy hoàng” của Mục thị.
Đến cuối cùng, không đáng một xu!
Bọn họ đã tạo ra mình. Lại muốn hủy diệt mình? Thật đơn giản như họ kỳ vọng à!
…
Hướng về sơn đạo, không một bóng người. Trong thời đại xe cộ dễ dàng như vậy, không ai lại đi leo những bậc thang tĩnh tâm do tổ tiên để lại.
Mục Ninh Tuyết trước đây đi lên là để trút bỏ hết tất cả. Nhưng hiện tại mỗi bước chân đi lên, đều là một đoạn hồi ức, làm cho sự phẫn nộ trong nàng không ngừng tăng cường!
“Haha, đã biết ngươi sẽ đi đường này.” Một giọng nói trào phúng vang lên.
Tại nơi cao nhất của con đường đi lên, có một khung cửa băng đằng. Ở đó đang đứng một cô gái, thân mặc một bộ trường bào cực kỳ hào hoa phú quý, vạt áo hầu như muốn chấm đất, lông cáo trắng như tuyết tinh mỹ quấn quanh cổ nàng, lộ hết vẻ kiêu kỳ.
“Không biết tại sao ngươi cứ luôn muốn giả vờ làm một bộ dáng vẻ vô cùng độc lập kiên cường, đến cuối cùng chẳng phải vẫn dựa dẫm vào một tên dã nam nhân sao?”
“Chỉ tiếc, người ngươi dựa dẫm so với đại Mục thị chúng ta, trước sau chỉ là một con chó điên biết cắn người, chúng ta tồn tại giống như rồng, thật muốn nhấn chết hắn, cũng là chuyện dễ dàng.”
Mục Đình Dĩnh dựa vào trên khung băng đằng, nhìn xuống từ trên cao, hai con mắt hẹp dài nhìn Mục Ninh Tuyết đang đi trên bậc thang lên núi.
Mục Ninh Tuyết đã búi mái tóc dài màu tuyết bạc hoàn hảo với cảnh tuyết bốn phía. Một thân áo da bó sát người màu xanh đen, bên ngoài khoác một chiếc áo dài thắt eo đơn giản, chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tươi tung bay là điểm nhấn màu sắc duy nhất, nhưng lập tức làm sáng bừng khuôn mặt hoàn hảo của nàng…
Mục Đình Dĩnh chỉ cần vừa nhìn thấy Mục Ninh Tuyết là sẽ vô cùng tức giận. Rất lâu Mục Đình Dĩnh cũng không biết nguyên nhân, nhưng dần dần Mục Đình Dĩnh đã rõ.
Bất kể những người bên cạnh mình mang đến cho mình những trang sức, xiêm y, mỹ phẩm quý hiếm, đắt giá, hào hoa phú quý đến đâu, bất kể mời tới những nhà thiết kế hình tượng cao minh đến đâu, nàng có trang điểm hay không, khi đứng chung với Mục Ninh Tuyết trong bộ áo trắng, ánh mắt của tất cả đàn ông vẫn luôn đặt trên người Mục Ninh Tuyết.
Vốn dĩ, túi da xinh đẹp cũng không có nghĩa là tất cả, trên thế giới này đâu phải không có những người phụ nữ xinh đẹp như Mục Ninh Tuyết, điều khiến Mục Đình Dĩnh không thể chấp nhận nhất chính là, trên tu vi nàng cũng bị Mục Ninh Tuyết nghiền ép!
Ít ra cũng thắng được một hạng. Mục Đình Dĩnh lại chẳng thắng được hạng nào!
Và thứ làm bùng nổ tất cả sự đố kỵ nguyên thủy trong lòng Mục Đình Dĩnh, chính là ánh mắt lạnh lùng từ đầu đến cuối của Mục Ninh Tuyết, chưa hề đặt nàng vào mắt! Vì vậy vừa thấy Mục Ninh Tuyết, một khi chạm phải ánh mắt Mục Ninh Tuyết, ngọn lửa giận dữ trong lòng Mục Đình Dĩnh liền mặc sức bùng lên, hận không thể xé nát người phụ nữ trước mặt này!!
“Phụ thân ta đâu?” Lời nói của Mục Ninh Tuyết lạnh lẽo như đôi mắt nàng.
“Ngươi muốn biết, vậy chỉ dùng đầu gối ngươi đi hết mấy bậc thang cuối cùng này.” Mục Đình Dĩnh cười khẩy nói.
Dùng đầu gối leo bậc thang. Nói trắng ra chính là quỳ. Hơn nữa, khi quỳ là không thể nhấc chân lên, nhất định phải dùng hai tay chống đỡ bậc thang cao hơn, sau đó chống đỡ toàn bộ cơ thể. Nếu Mục Ninh Tuyết dùng tư thái “quỳ bò” thấp kém nhục nhã như vậy đi tới, Mục Đình Dĩnh chắc chắn sẽ cười đến không ngậm miệng lại được!