» Chương 4593: Trẻ tuổi người, không nên tham
Vô Thượng Thần Đế - Cập nhật ngày May 6, 2025
Mọi người đều vì lợi ích của mình, nhưng lại không ai cân nhắc lợi ích của người khác!
Thương Đế nhìn Mục Vân, tiếp lời: “Đã vậy, ta đợi ngày ngươi phá rối thế cuộc kia.”
“Tốt!”
Mục Vân tiếp lời: “Trước kia ta thấy mình thật oan, tự dưng thành Cửu Mệnh Thiên Tử, đời này qua đời khác, đi đến đâu cũng bị người nhớ mặt, còn tưởng mình vận khí nghịch thiên, tuyệt cảnh không chết.”
“Giờ đây, ta lại thông suốt đôi chút, mẹ kiếp, ngươi tính kế ta, hắn muốn giết ta, ta nói với các ngươi cái quái gì nữa? Tính kế ta không muốn ta chết, giết ta lại muốn ta chết, vậy thì các ngươi cứ đấu đi, ta chỉ việc xem, việc quậy!”
“Ai có thể cười đến cuối cùng, người đó mới thật sự là kẻ thắng.”
“Không sai!”
Thương Đế vuốt râu, cười ha hả, nói: “Chính là cái đó.”
“Tiền bối vài lời, khiến ta hiểu ra rất nhiều. Đã vậy, chúng ta bắt đầu phần thưởng sau khảo hạch của Thương Đế Tháp đi?”
“Đúng, đúng rồi.” Mục Vân vội vàng nói: “Tiền bối, bộ Thương Đế Thiên Cương Quyết kia của người, cùng với Minh Thần Long Thương – một trong mười ba hồng hoang chí bảo trong Thương Đế cung, cũng trực tiếp cho ta đi? Ta vừa thành Bát Trọng, trực tiếp đánh chết Bán Bộ Hóa Đế, thành Cửu Trọng giết Chuẩn Đế, thành Thập Trọng đồ Thiên Đế, cho hả giận lật tung thế cuộc!”
Nghe Mục Vân nói, nét mặt già nua của Thương Đế cứng lại.
Thằng nhóc này, đầu óc có vấn đề!
“Thương Đế Thiên Cương Quyết không ở đây, Minh Thần Long Thương cũng không ở đây.”
“Tuy nhiên, phần thưởng trong Thương Đế Tháp này, ta quả thực có thể ban cho ngươi.”
Mục Vân sững sờ.
Vô cùng thất vọng!
Hắn đã chịu đựng một kích của Chuẩn Đế, suýt mất mạng, vậy mà kết quả, Thương Đế Thiên Cương Quyết không ở đây, Minh Thần Long Thương cũng không có.
Chỉ vì phần thưởng cuối cùng này, cảm thấy có chút thiệt thòi a!
“Thế nào? Thấy hơi thiệt thòi?”
Thương Đế cười ha hả nhìn Mục Vân, nói: “Thương Đế Tháp này bản thân nó cũng là một kiện Đế khí, phần thưởng ta để lại, đối với ngươi mà nói, tuyệt đối là thứ ngươi cần nhất.”
“Lúc này ta cần nhất là nâng cao cảnh giới, lên đến Phong Thiên cảnh Thập Trọng càng tốt. Nếu như có thể đạt đến Bán Bộ Hóa Đế cũng được…”
“…”
“Ngươi là một vị Giới Trận Sư à?”
Thương Đế cười ha hả nói.
Nghe lời này, Mục Vân sững sờ.
Hắn đúng là vậy.
Nhưng hiện nay, thực lực đã đến Thất Trọng cảnh giới, nhưng Giới Văn ngưng tụ vẫn chỉ khoảng bốn trăm vạn đạo.
Đối phó Phong Thiên cảnh Tứ Trọng thì đủ.
Nhưng, mạnh hơn nữa thì vô dụng.
Ngưng tụ Giới Văn, cũng cần tốn thời gian, không giống việc nâng cao cảnh giới, có thể dựa vào thôn phệ huyết mạch kết hợp với tịnh hóa huyết mạch.
“Cửu Trọng khảo nghiệm qua đi, sẽ căn cứ theo nhu cầu của mỗi người để ban thưởng. Ngươi là Giới Trận Sư, bốn trăm ba mươi vạn đạo Giới Văn, cùng với cảnh giới thực lực của ngươi đã cực kỳ không phù hợp.”
“Mà phần thưởng này, chính là giúp ngươi nâng cao Giới Văn, thế nào?”
“Có thể nâng lên cấp độ Đế Trận Sư không?”
“…”
Lúc này, Thương Đế có chút muốn đập chết Mục Vân.
“Người trẻ tuổi, đừng tham lam.”
“Không tham lam sao có thể tiến bộ nhanh hơn người khác đâu?” Mục Vân lại nói: “Tiền bối không biết, phụ thân ta cực kỳ thiên vị, đối với vài vị phu nhân của ta cực tốt. Các phu nhân của ta những năm gần đây, có lẽ thực lực còn mạnh hơn ta. Nam yếu nữ mạnh, không phải chuyện tốt a.”
“Ha ha ha ha…”
Thương Đế cười ha hả, nói: “Thằng nhóc thúi, lão phu thấy ngươi đang khoe khoang với ta thì đúng hơn?”
“Không dám không dám…”
“Đi thôi!”
Thương Đế lúc này nói: “Vào trong sơn cốc, ngươi tự sẽ nhận được thứ ngươi nên có. Cái thế cuộc thiên hạ này, ta thực sự hy vọng ngươi có thể lật đổ. Bị người xem là quân cờ, thật khó chịu quá đi!”
Nghe lời này, Mục Vân sững sờ.
Mạnh như Thương Đế, cũng nói tục!
Lúc này, Mục Vân từng bước một đi vào nội địa sơn cốc.
Nhất thời.
Đất trời bốn phía, mây mù lượn lờ, quang mang xoay chuyển. Mục Vân chỉ cảm thấy, bản thân mình phảng phất bước vào một phương thiên địa hoàn toàn được phác họa từ Giới Văn.
Từng đạo Giới Văn, tạo thành từng tọa độ không gian, kết nối, phác họa lẫn nhau, huyền diệu như bút vẽ của trời.
Lúc này, Mục Vân khoanh chân ngồi xuống, khí tức trong cơ thể từng bước bình tĩnh.
Mấy trăm vạn đạo Giới Văn, quang mang bắn ra bốn phía.
Đây là một thế giới được phác họa từ Giới Văn. Mục Vân phảng phất như cá bơi vào biển lớn, bay lượn giữa đất trời, tùy ý tìm kiếm thứ mình cần.
Trong lúc đó, bên ngoài thung lũng.
Thân ảnh của Thương Đế vẫn ngồi ngay ngắn giữa bãi cỏ.
Bên cạnh hắn, một thân ảnh hư huyễn ngưng tụ lại.
Một bộ thanh sam, chân đi giày ống, khí độ bất phàm, chính là Mục Thanh Vũ.
Chỉ là thân ảnh này lúc này trông rất mờ ảo và kỳ ảo.
“Mục Thanh Vũ, ngươi là một người cha tốt, và cũng có một đứa con trai tốt.”
Thương Đế cười ha hả nói.
“Quá khen.”
Mục Thanh Vũ nhìn về phía Thương Đế, tiếp lời: “Đa tạ Thương Đế tiền bối thành toàn.”
“Nói là ta thành toàn ngươi, chi bằng nói là ngươi thành toàn ta.” Thương Đế lúc này cười nhạt, nói: “Nhiều đời tiền nhân thăm dò, mới có hiểu biết hiện nay. Mục Thanh Vũ, hy vọng ngươi có thể đối xử tốt với những lão bằng hữu kia của ta…”
“Dù cho cần họ xông pha chiến đấu cho ngươi, cũng hy vọng ngươi có thể bảo toàn hậu nhân của họ.”
Nghe lời này, Mục Thanh Vũ cười nói: “Như Bích Thanh Ngọc là hậu duệ của Thái Âm Cổ Đế, ta còn nhận nàng làm con dâu để bồi dưỡng. Đối với những lão bằng hữu của người, ta nhất định sẽ không bạc đãi, với điều kiện là, họ cần giống như người…”
Thương Đế cười cười.
“Thật rất hoài niệm thời gian năm đó, đáng tiếc, ta đã là người chết, thiên địa không cho phép, ta cũng không thể ra sức.”
“Thiên địa không cho phép? Thế thì phá thiên địa.” Mục Thanh Vũ mỉm cười nói: “Ta một đường đi tới, thiên địa đã từng cho phép ta – Mục Thanh Vũ chưa? Con trai ta một đường đi tới, thiên địa đã từng cho phép hắn chưa?”
Thương Đế hơi sững lại.
“Ngươi, quả thực có thể đối đầu với Đế Minh!”
“Không, ngươi sai rồi.” Mục Thanh Vũ lại nhìn sâu vào sơn cốc, cười nói: “Đối thủ của Đế Minh là con trai ta, không phải ta.”
Hai thân ảnh, từng bước tiêu tán.
Trong sơn cốc, Mục Vân khoanh chân ngồi xuống, lại rơi vào một khung cảnh thiên địa khác.
Bốn phía Giới Văn vô số, từng đạo Giới Văn đều có diệu dụng vô tận đối với Mục Vân.
Mục Vân không ngừng gia tăng số lượng Giới Văn, đồng thời cũng vận chuyển những gì được giảng giải trong Cổ Xuyên Trận Quyết, thu nạp và cảm ngộ những điểm mạnh mẽ của các Giới Văn kia.
Mỗi Giới Trận Sư ngưng tụ Giới Văn, đều do sự lĩnh ngộ của bản thân, được ủ bên trong.
Giới Văn mạnh yếu, cũng có khác biệt.
Giới Trận Sư dùng Giới Văn phác họa Giới Trận, giống như một họa sĩ vẽ ra một bức tranh.
Bản thân phải có khung xương cơ bản nhất, mới có thể làm ra một bức họa hoàn mỹ.
Giới Văn, chính là khung xương của đại trận.
Ầm…
Trong tĩnh lặng, Mục Vân không biết mình đã trải qua bao lâu thời gian. Theo một tiếng “ầm” vang lên, hơn bốn trăm vạn đạo Giới Văn quanh cơ thể Mục Vân, đột nhiên tách làm đôi, nhất thời hóa thành hơn tám trăm vạn đạo…