» Q.1 – Chương 2380: Lãnh săn bắn vương

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 6, 2025

Chương 2531: Lãnh săn bắn vương

Mạc Phàm đã nhập môn, cũng không thèm để ý cái kia Anyaza rốt cuộc nói cái gì với người đàn ông trung niên mặc đường trang.

“Là người của Lục gia đang phụ trách làm tiếp đón cùng ủy nhiệm.” Linh Linh nói.

Bên trong đã bày trí một ít ghế tự chủ, chủ yếu cung cấp điểm tâm buổi chiều, cũng có đồ ăn chín mỹ vị. Mấy người bếp trưởng mặc xiêm y màu xám qua lại, bưng lên những mâm nóng hổi kia.

“Lục gia, cũng thật là tỉ mỉ chu đáo a.” Mạc Phàm nhìn thấy đầu bếp ăn mặc trang phục màu xám, không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn cái Anyaza đang mặc.

Linh Linh nhìn quanh một vòng, nói khẽ với Mạc Phàm: “Người của các đại sở săn bắn đều đủ.”

Người đàn ông trung niên mặc đường trang cùng Lục Khinh Diêu sau đó đi vào, hắn dặn dò Lục Khinh Diêu đi chiêu đãi Mạc Phàm, để hóa giải sự thất lễ trước đó.

Lục Khinh Diêu lạnh lùng, lộ vẻ cực kỳ không tình nguyện.

“Đừng có thái độ đại tiểu thư nữa, phải làm rõ những người ở đây đều là quý khách mà ngay cả cha ngươi cũng phải khách khí!” Người đàn ông trung niên mặc đường trang không chút khách khí quở trách.

“Hắn cũng coi như sao? Hừ!” Lục Khinh Diêu không còn ngụy trang, rất thẳng thắn chỉ vào Mạc Phàm nói.

Lục gia và Mạc Phàm còn có một việc ân oán do Lục Nhất Lâm gây ra, sau đó Lục Khinh Diêu còn cùng Mạc Phàm xử lý Lục Trảm Thiên của Thẩm Phán Hội Bắc Vũ sơn.

Theo Lục Khinh Diêu, Mạc Phàm có gan đến chủ phủ của họ, không biết điều đã đành, lại còn lớn lối càn rỡ như vậy.

“Chuyện lúc trước đã có kết quả, ta không hi vọng bất kỳ ai trong số các ngươi nhắc lại.” Người đàn ông trung niên mặc đường trang tăng thêm ngữ khí.

“Đó cũng là cháu ruột của ngài, hiện tại hung thủ này ngay trước mặt ngài, ngài còn muốn đối với hắn khách khí như vậy!” Lục Khinh Diêu tăng thêm ngữ khí.

“Đùng!” Người đàn ông trung niên mặc đường trang không chút lưu tình, tát vào mặt Lục Khinh Diêu.

Tuy ông ra tay không nặng, nhưng mặt Lục Khinh Diêu vẫn đỏ bừng.

“Ngoài việc gây phiền toái cho ta, đám người trẻ tuổi vô năng các ngươi còn làm được gì nữa! Lần trước đã suýt chút nữa náo đến chỗ nghị trưởng, mang đến tổn thất rất lớn cho Lục gia chúng ta. Lần này nếu còn thêm phiền phức cho ta, ta sẽ không lại lưu tình với đám giá áo túi cơm các ngươi. Hừ, Lục Côn ta đã dựng nên một thị tộc an ổn thế này cho các ngươi, cho các ngươi tài nguyên tốt nhất, để cho các ngươi có được mối quan hệ mà người khác cả đời không thể, vậy mà các ngươi thì sao, ngay cả danh ngạch một học phủ nhỏ bé cũng không giành được, càng không làm được một điểm thành tích nào để ta coi trọng!” Lục Côn trợn mắt rất lớn, ánh mắt như có ngọn lửa lấp lóe!

Lục Khinh Diêu sợ đến đứng không vững.

Nàng vừa nãy chỉ vì chịu chút khuất nhục nên mới nhắc đến chuyện của Lục Nhất Lâm và Lục Trảm Thiên, nào ngờ Lục Côn lập tức tức giận như vậy.

“Cháu gái biết sai rồi.” Lục Khinh Diêu cúi đầu, lập tức chịu thua.

“Chăm sóc tốt hắn cho ta, nếu còn có một chút thất lễ, ngươi đừng về nơi này nữa.” Lục Côn nói.

Lục Khinh Diêu tự nhiên hiểu ý. Tám chín phần mười là đưa nàng trực tiếp thông gia với một quốc gia ở châu Phi. Nàng không muốn đi châu Phi sống, mặc dù quốc gia đó chắc chắn rất giàu có, nàng cũng một vạn lần không muốn đi!

Mạc Phàm rất bất ngờ, ở đây vẫn có thể gặp người quen.

Người quen này không chỉ là Lục Khinh Diêu và Lục Chính Tân, mà là Vọng Nguyệt Thiên Huân tràn đầy phong thái chị gái Nhật Bản. Dù nàng mặc một chiếc váy ôm dài màu đen rất lịch sự, tất chân màu da, nhưng không hề ảnh hưởng đến khí chất dịu dàng như nước của nàng.

“Không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau ở đây.” Vọng Nguyệt Thiên Huân nở nụ cười, chân thành hơn nhiều so với thái độ xã giao với những người khác.

“Ngươi cùng gia gia ngươi đến cùng, các ngươi không phải gia tộc sao, sao cũng thành thợ săn?” Mạc Phàm liếc nhìn lão đầu râu tóc rất sạch sẽ.

Vọng Nguyệt Thiên Huân, Vọng Nguyệt Danh Kiếm.

Vọng Nguyệt Danh Kiếm đang nói chuyện với mấy vị săn bắn vương khác, ông xa xa nâng chén với Mạc Phàm, ra hiệu lát nữa sẽ qua nói chuyện.

“Thú Nguyệt hội sở chính là Vọng Nguyệt gia tộc chúng ta. Lần này vốn là gia gia được mời, gia gia nói để ta ra ngoài đi nhiều một chút, nên ta theo cùng đến.” Vọng Nguyệt Thiên Huân nói.

“Lão Danh Kiếm, hắn cũng là săn bắn vương?” Mạc Phàm hỏi.

“Ừm, hắn là săn bắn vương đời thứ ba.”

“Ba đời săn bắn vương?” Mạc Phàm xoa trán, tỏ vẻ mình hoàn toàn không biết khái niệm này.

Linh Linh quả nhiên là một cuốn bách khoa toàn thư di động, nàng giải thích cho Mạc Phàm: “Quốc tế cứ mỗi mười năm mới tiến hành đánh giá săn bắn vương, người được xưng săn bắn vương sớm nhất là đời một.”

“Thì ra là vậy, vậy bây giờ đến đời thứ mấy?” Mạc Phàm hỏi.

“Gần nhất là đời thứ bảy. Trước đây ngươi bỏ lỡ giải đấu thợ săn tranh bá, đó là vòng sơ tuyển cho các thợ săn mới. Khoảng bốn năm sau giải đấu thợ săn tranh bá là vòng tuyển chọn săn bắn vương thế giới. Thợ săn Thất Tinh có thể tham gia.” Linh Linh trả lời.

“Đó là tuyển cử đời thứ tám, cũng là mục tiêu của ta.” Vọng Nguyệt Thiên Huân nói.

“Cũng là mục tiêu của chúng ta.” Linh Linh nói.

“A?” Mạc Phàm không phản ứng kịp.

Mình khi nào nói muốn tranh cử săn bắn vương?

Linh Linh thấy Mạc Phàm mặt mày mê man không hiểu, không chút biến sắc lấy điện thoại ra, cho Mạc Phàm xem một tấm ảnh chụp.

Mạc Phàm nhất thời như bị điện giật!

Nàng sao lại chụp thật, còn lưu lại nữa.

Nếu tấm ảnh này bị tung ra ngoài, mình còn mặt mũi nào. Danh tiếng hiển hách một đời chắc chắn sẽ bị phá hủy hoàn toàn vì tấm ảnh này!

“Đúng, đúng, chúng ta cũng phải tranh cử săn bắn vương đời thứ tám, chỉ là ta hơi bận, đến giờ vẫn chưa biết làm sao để tranh cử.” Mạc Phàm cười ha hả nói.

“Mỗi quốc gia có liên minh cao ốc thợ săn cấp bảy đều có hai tiêu chuẩn.” Vọng Nguyệt Thiên Huân nói.

“Tiêu chuẩn ít vậy?” Mạc Phàm giật mình.

“Ngươi tưởng săn bắn vương đầy đường chắc!” Linh Linh lườm Mạc Phàm một cái.

Săn bắn vương là vinh quang vô cực, mười năm mới tiến hành một lần tuyển chọn thế giới. Còn những người được phong trực tiếp là săn bắn vương, đa số đều là do họ hoàn thành nhiệm vụ không thể hoàn thành!

“Vậy cha ngươi chẳng phải rất ngầu B?” Mạc Phàm nói với Linh Linh.

Linh Linh không thèm để ý đến hắn.

Riêng ở Trung Quốc, mười năm mới có hai vị săn bắn vương.

“Cha ngươi là săn bắn vương?” Vọng Nguyệt Thiên Huân đầy mặt kinh ngạc nói, nàng thậm chí còn dùng ngón tay tính toán, dáng vẻ rất đáng yêu. “Lẽ nào là đời thứ bảy, Lãnh săn bắn vương và Tiêu săn bắn vương của Trung Quốc?”

Tiêu săn bắn vương Mạc Phàm biết, người điều khiển con cự thú đồng thau suýt chết trong kế hoạch Đoạn Đầu đài cố đô. Trợ lý yêu nam của hắn, mặc áo da đen, ấn tượng rất sâu sắc.

Chỉ là Mạc Phàm đã lâu không gặp Tiêu săn bắn vương, không biết cảnh giới của người này giờ đã đạt đến cấp độ nào. Lão Bao dường như có lần tình cờ nhắc qua, Tiêu săn bắn vương sau khi cố đô gặp tai ương đã bế quan khổ tu, thực lực dường như tăng vọt.

Tiêu săn bắn vương vốn rất trẻ, nói cách khác, hắn chính là săn bắn vương đời thứ bảy của Trung Quốc, được phong mười năm trước.

Còn về Lãnh săn bắn vương…

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 4680: Đế Minh Triết xuất thủ

Q.1 – Chương 2439: Huyết thích – phong thái mạnh nhất

Chương 4679: Quá nhanh