» Q.1 – Chương 2375: Thủy phật cốt châu
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 6, 2025
**Chương 2526: Thủy phật cốt châu**
Mục Bạch hai tay còn quấn băng vải, ngay cả cầm đồ cũng không được.
“Đây là ta từ một đại tướng lĩnh phản quân thu được. Băng bút tuyết nghiễn (mực), cảm giác ngươi dùng thì hẳn là sẽ ‘ngưu B’ hơn tên kia,” Mạc Phàm nói.
Mục Bạch nhìn thấy hai vật chứa này liền biết chúng không phải phàm vật. Hắn chỉ hận không thể tay mau lành để thử ngay uy lực của chúng!
Mạc Phàm ban đầu cho rằng băng bút tuyết nghiễn là do sức mạnh siêu nhiên của Bạch Báo diễn biến thành, ai ngờ khi hắn giết chết tên kia, hai bảo bối này lại rơi ra. Mạc Phàm đã từng trải nghiệm uy lực của băng bút tuyết nghiễn, nhưng tiếc là hắn không dùng được, vừa vặn có thể cho Mục Bạch.
“Ta cũng lấy được một ít thứ tốt từ con trùng phù thủy, quay đầu lại có thể thử trên con lang của ngươi,” Mục Bạch nói.
Mạc Phàm gật gật đầu.
Hắn nhìn sang Triệu Mãn Duyên bên cạnh, phát hiện tên này vẫn đang lục lọi túi hài cốt của Ngô Khổ. Triệu Mãn Duyên lần này cũng theo mình vào sinh ra tử, trong không gian vòng tay của Mạc Phàm còn có ba viên Thủy Nguyên tinh. Dù rất luyến tiếc, nhưng Mạc Phàm vẫn quyết định cho Triệu Mãn Duyên.
“Oa! Mạc Phàm, ngươi quá đủ huynh đệ rồi. Mục Bạch đã có thứ tốt, vậy cái này là của ta!” Triệu Mãn Duyên đột nhiên phấn khích kêu lên.
Ba viên Thủy Nguyên tinh trong tay Mạc Phàm đang định đưa ra, nghe Triệu Mãn Duyên nói vậy thì đầu óc mơ hồ. Hắn nghiêng người sang, phát hiện cả đầu Triệu Mãn Duyên sắp chui hẳn vào trong túi hài cốt. Khi Triệu Mãn Duyên chui ra, trên tay toàn là tro cốt đen sì, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy trong tro cốt có những hạt vật thể tròn tròn, từng viên một.
“Tro cốt châu? Ngô Khổ này chẳng lẽ còn có xá lợi tử sao?” Mạc Phàm bối rối nói.
“Là thủy phật châu. Lần trước đối đầu với hắn, ta đã rất kỳ lạ tại sao năng lực khống thủy của hắn lại đặc biệt như vậy. Dù là hồn thể trời sinh cũng không có như vậy thích làm gì thì làm. Quả nhiên trên người hắn có bảo bối như vậy!” Triệu Mãn Duyên mừng như điên.
Mạc Phàm rất kinh ngạc. Đúng là mình đã không kiểm tra kỹ.
“Cái thủy phật châu này là phối hợp với vật chứa sao?” Mạc Phàm hỏi.
“Phối hợp với vật chứa. Chủ nhân chết thì vật chứa cũng biến mất. Cái này kỳ thực gần giống với trảm ma cụ, nhưng khác ở chỗ nó là một loại chuyên môn ma cụ, thường chỉ Ma Pháp sư có siêu nhiên lực mới có,” Triệu Mãn Duyên nói.
“À, ờ,” Mạc Phàm như hiểu như không.
“Sau này sẽ nói kỹ với ngươi. Tóm lại ta không muốn bất cứ lợi lộc gì khác, nhưng vật này nhất định phải về ta!” Triệu Mãn Duyên như nhặt được bảo bối.
Mạc Phàm gật gật đầu, âm thầm thu ba viên Thủy Nguyên tinh vào không gian vòng tay của mình. Vừa vặn, mình là người nghèo, không cần thiết cứu tế cường hào. Quay đầu lại đem những Thủy Nguyên tinh này tìm nhà giàu bán, bổ sung ít tài chính mua nhà trang.
“Ha ha ha, các ngươi ở đây à? Ba vị sứ giả, không có các ngươi liên bang chúng ta hiện tại còn đang khổ chiến,” Mã Kiệt – hắc tinh tinh chạy tới, vô cùng kích động hô.
“Mã Kiệt à, sau này ngươi ở Liên Bang nổi danh thì đừng quên chúng ta nhé,” Mạc Phàm nói.
“Khẳng định, khẳng định. Ta bây giờ đã sai người làm ba pho tượng, định đặt ở lãnh địa ta vừa thu được. Ta xem ai còn dám xem thường Mã Kiệt ta!” Mã Kiệt – hắc tinh tinh nói.
“…”
“Đúng rồi, thiếu quân tướng Blair tìm ngài đấy. Ngài không phải nói rất hứng thú với việc vận hành và thao tác của Thập Tự quân đoàn sao? Hắn đã xin cấp trên phê chuẩn rồi. Ngài là đại tướng của liên bang chúng ta. Các ngài không nhận chức quan quân đội, nhưng vẫn là quý nhân của Liên Bang Andes sơn chúng ta. Ngài muốn học hỏi, quân đội nhất định sẽ truyền thụ!” Mã Kiệt mặt mày hớn hở nói.
“Thế thì không còn gì tốt hơn,” Mạc Phàm lộ ra nụ cười.
Sao chép Hỗn Độn, cái này đối với Mạc Phàm mới là thứ chân thật nhất!!
“Tướng quân, Triệu tướng quân, sao ngài lại ngồi xổm ở đường lớn này? Đoàn kỵ binh của chúng tôi đang chờ ngài về uống rượu khánh công đấy,” Vài tên kỵ binh ưng mã bay tới, từng người đối với Triệu Mãn Duyên đầy lòng tôn kính, giọng điệu khiêm tốn!
“Các ngươi uống, các ngươi uống. Ta nghỉ ngơi một lát,” Triệu Mãn Duyên khoát tay áo.
Mạc Phàm và Mục Bạch kinh ngạc nhìn Triệu Mãn Duyên.
Triệu Mãn Duyên mặt không đỏ tim không đập, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Sao? Ta dùng thực lực thuyết phục một nhánh kỵ binh đoàn không được sao!”
Người của đoàn kỵ binh ưng mã đối với Triệu Mãn Duyên cực kỳ tôn kính, xem ra bọn họ cuối cùng có hơn ba trăm người sống sót trở về là nhờ Triệu Mãn Duyên đã bỏ rất nhiều công sức.
“Chúng tôi đã kể chuyện của ngài cho nữ liên trong Liên Bang nghe, các nàng đều nói muốn gặp ngài một lần đấy, thật sự không tới sao?” Đoàn kỵ binh ưng mã nói.
“Dẫn đường!” Triệu Mãn Duyên lập tức tinh thần sáng láng bò dậy.
Nói cho kỹ, lần này nếu sống sót thì thử một chút lục phi!
Nữ quân nhân Liên Bang, áo lót trên người ầm ầm sóng dậy, quần quân nhân bó mông, đội mũ quân nghiêm túc trang trọng. Phong tình Nam Mỹ châu, rốt cuộc có thể trắng trợn không kiêng dè thưởng thức rồi!!
Triệu Mãn Duyên muốn kéo Mạc Phàm và Mục Bạch cùng đi. Mục Bạch hứng thú với băng bút tuyết nghiễn hơn hẳn những mỹ nữ Liên Bang kia. Mạc Phàm thì thật sự một chút sức lực cũng không có, hắn chỉ muốn tìm một chỗ thoải mái an toàn ngủ say sưa hơn ba ngày ba đêm.
…
Mạc Phàm đến thành phố Phi Hải của Liên Bang. Thành phố này là một trong những căn cứ lớn nhất của Liên Bang, tuy không sánh bằng thủ đô của họ, nhưng là thành phố trọng yếu chiến lược đối mặt với hải yêu trong tương lai.
Thực tế, Mạc Phàm là ngủ suốt đường tới. Có máy bay chuyên dụng, xe bọc thép chuyên dụng, nhân viên phục vụ chuyên dụng. Chuyện Mạc Phàm chém giết Lãnh Hổ Bạch Báo đã sớm truyền khắp Liên Bang. Hiện tại quân đội liên bang đều xem Mạc Phàm như đại tướng.
Một giấc ngủ thẳng đến tối. Mạc Phàm cũng không biết là tối ngày thứ mấy. Tỉnh lại trong một tòa quân viện, lập tức có đồ ăn ngon đưa tới, mấy cô y tá tiểu tỷ tỷ chăm sóc tỉ mỉ.
“Thủ trưởng!”
“Thủ trưởng!”
Một nam tử mặt đen sì sì bước vào. Nếu không phải vóc dáng càng thêm vạm vỡ, Mạc Phàm suýt chút nữa cho rằng là hắc tinh tinh Mã Kiệt.
“Ta nghe nói ngài không cần chức quan, nhưng chúng ta thưởng phạt phân minh. Nếu không thể ban thưởng gì cho người lập công lớn như ngài, chúng ta khó ăn nói với những quân nhân đồng ý vì chúng ta kiến công lập nghiệp kia,” Thủ trưởng mặt to đen nói.
“Cô nhi viện núi Anpơ, ngài biết không?” Mạc Phàm hỏi.
“À, có nghe thấy. Chỉ là quốc gia chúng tôi sẽ không nuôi dưỡng người không vì chúng tôi hiệu lực. Đó là những đóa hoa tương lai của học phủ núi Anpơ, không phải là những đóa hoa tương lai của liên bang chúng tôi,” Thủ trưởng mặt to đen nói rất trực tiếp.
Họ cần pháp sư chiến đấu, cần sức mạnh lớn hơn, như Mạc Phàm vậy có thể vì họ giết địch bình định (phiến loạn). Phải biết rất nhiều đứa trẻ, ngay cả mình là nhân viên Liên Bang cũng không thừa nhận, huống chi trong đó còn có rất nhiều người nhà phản quân. Hiện tại ngay cả người thân của quân nhân liên bang họ cũng không sắp xếp được, nào còn có thể để ý đến những đứa trẻ mồ côi kia, họ chưa cống hiến bất kỳ điều gì cho quốc gia.
“Lãnh địa các ngài muốn tặng cho ta thì cho họ đi. Dù sao họ là đám trẻ không nơi nương tựa, dịch tả hải yêu và chiến tranh khiến họ không còn chỗ dung thân,” Mạc Phàm nói.
“Được. Ta cho ngài. Ngài xử lý thế nào là chuyện của ngài,” Thủ trưởng mặt to đen nói.