» Q.1 – Chương 2371: Thế không thể đỡ
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 6, 2025
Chương 2522: Thế không thể đỡ
“Ai cản ta thì phải chết, bất luận ngươi là tướng lĩnh của chính quyền nào!” Mạc Phàm giờ khắc này không có nửa điểm lo lắng!
Nếu như nói toàn bộ những binh sĩ tầng dưới chót kia không biết cuộc chiến tranh này bùng nổ thế nào thì còn có thể thông cảm được. Nhưng những kẻ cấp bậc như Lãnh Hổ, Bạch Báo lại có thể không rõ Ngô Khổ rốt cuộc là thân phận gì sao!
Làm việc ác giúp kẻ xấu như vậy, dù cho bọn họ thật sự xây dựng nên một mảnh giang sơn, sợ rằng cũng là tai họa ngàn năm!
Liệt diễm xung kích xuống, ánh lửa hầu như đốt khắp cả toàn bộ rừng rậm Nhiệt Hà, hai bờ sông đều là một mảnh đỏ rực chói mắt.
Thân thể Bạch Báo nằm dưới Thiên Hỏa Kiếp Viêm bắt đầu bị hóa bốc hơi!
Da dẻ đã biến thành nhiệt khí màu trắng, huyết dịch chưng thành màu đỏ, thịt và xương càng bị thiêu thành tro tàn!
Mọi người không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Bạch Báo, nhưng tận mắt nhìn hắn trong Thiên Hỏa nhất kích của Mạc Phàm triệt để tiêu vong, biến thành tro bụi theo đúng nghĩa đen!
Đội quân khổng lồ như những con rối, vốn đã không đỡ nổi một đòn, lại nhìn thấy chủ tướng Bạch Báo chết đi như thế, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán.
Trước sự khủng bố tuyệt đối, dòng suối cuồng lệ cũng không ảnh hưởng được tâm trí của bọn họ, bởi vì giờ khắc này từ trong nội tâm họ chỉ có bản năng cầu sinh trỗi dậy: rời đi nơi này thật xa!
“Đại ca! Đại ca!”
Lãnh Hổ bò về phía vị trí của Bạch Báo, tinh thần hầu như tan vỡ hét lên.
Trên thực tế, Mạc Phàm ngay bên cạnh hắn.
Lãnh Hổ nghiêng đầu lại, khuôn mặt dữ tợn đến cực điểm, hoàn toàn không giống như một người mà là ác quỷ độc oán phẫn nộ muốn nuốt sống Mạc Phàm.
“Ngươi muốn chết thì ta cũng tác thành ngươi!”
Mạc Phàm cảm nhận được sát ý mà Lãnh Hổ phóng thích.
Có người cầu sinh, cũng có người mất hết lý trí. Lãnh Hổ chính là điển hình. Hắn trong bi thống và phẫn nộ tột cùng đã quên mất một sự thật quan trọng nhất.
Đó là Lãnh Hổ ngay cả siêu nhiên lực cũng chưa lĩnh ngộ, trước mặt Liệt Hỏa Diêm Vương bất quá là một con chó hoang!
“Ầm!!!!!”
Lãnh Hổ thích quyền anh, Mạc Phàm liền dùng quyền để kết liễu hắn!
Cú đấm này đánh thẳng vào mặt Lãnh Hổ. Lãnh Hổ giương nanh múa vuốt đập tới, toàn thân từ trên xuống dưới đều là lớp phòng ngự ngà voi nhọn hoắt như con nhím.
Nhưng cú đấm của Mạc Phàm đã làm mặt đất nứt toác, dung tương bùng phát thành quyền hà!
Nơi quyền lực đi qua, rừng rậm và nơi đóng quân đều hóa thành hư vô, dung tương phủ kín theo sau quyền ấn tạo nên hác hà nứt toác.
Dung nham đỏ rực trong quyền hà căn bản không thể yên tĩnh chảy xuôi, hỏa khê như rễ cây không ngừng khuếch tán ra xung quanh, thỉnh thoảng lại sản sinh một lần dung nham nổ tung!
Cú đấm này uy lực hơn xa những đòn trước đó của Mạc Phàm.
Đến đây hình thể khúc sông hoàn toàn thay đổi, đâu còn nhìn ra là một con sông lớn cuồn cuộn, trái lại giống như cảnh tượng tận thế dưới núi lửa hắc nham cổ đại!
“Ngươi đây, còn muốn xuất hiện trong tầm mắt của ta à!” Mạc Phàm giải quyết xong hai anh em Lãnh Hổ, Bạch Báo, trừng mắt nhìn pháp sư quang hệ Damon.
Ảnh chuột.
Vô Danh Tiểu Tốt.
Những thứ này đều là Damon dùng để gọi Mạc Phàm trước đó. Cứ ngỡ là một tiểu nhân vật đến phía sau nơi đóng quân do thám tình báo, làm sao ngờ xông đến lại là một ma đầu như thế!
Lãnh Hổ, Bạch Báo, tuyệt đối là tướng lĩnh mạnh mẽ nhất trong quân chính quyền màu nâu. Lên cao hơn nữa là cấp bậc thủ lĩnh. Đối phương lại không chút kiêng kỵ, nói giết là giết.
“Ngươi… Ngươi rốt cuộc thần thánh phương nào!” Lời nói của Damon lộ ra sợ hãi và căng thẳng không thể kiềm chế.
“Bây giờ ngươi là người có binh quyền lớn nhất ở đây. Mục tiêu của ta là tên cẩu tạp chủng Hắc Giáo Đình kia. Hiện tại ngươi suy nghĩ thật kỹ một chút, có muốn vì thứ này lại đối địch với ta hay không.” Mạc Phàm nói với giọng cứng rắn cực kỳ.
Mạc Phàm vốn đối với quân chính quyền màu nâu không có nửa điểm hảo cảm. Một tổ chức bị Hắc Giáo Đình lợi dụng, đồng thời vì tranh đoạt lãnh địa không tiếc vận dụng dòng suối cuồng lệ của Hắc Giáo Đình gọi là mưa thánh, quả thực không thần thánh như lời họ nói!
Nếu muốn chết, Minh Hà của Mạc Phàm sẽ thu hết tinh hồn tàn phách của bọn họ.
“Lùi về nơi đóng quân, lùi về nơi đóng quân, đều cho ta lùi về nơi đóng quân!” Rốt cuộc Damon đã thông suốt.
Hắn bắt đầu ra lệnh cho những binh sĩ và các pháp sư tinh nhuệ lùi tản ra.
Bạch Báo đã để đám người này chặn giữa Nhiệt Hà, muốn Mạc Phàm sát quang bọn họ mới có thể đến chỗ Ngô Khổ.
Mạc Phàm lại không phải kẻ nhược trí, hà tất phải thật sự giết chết bọn họ. Chỉ cần diệt Bạch Báo, lập uy không gì địch nổi, những người này chẳng lẽ thật sự sẽ tử thủ sao??
Được Damon chỉ lệnh, hết thảy binh sĩ cùng các pháp sư tinh nhuệ đều như trút được gánh nặng.
Nếu Bạch Báo không chết, bọn họ không dám đi, bằng không Bạch Báo sẽ lấy quân pháp xử tử họ.
Hiện tại Bạch Báo bị giết, Damon tiếp quản, Damon nói lui lại, tất cả mọi người đều như kiếm lại được tính mạng!
Nội tâm của người thường thường cũng rất kỳ lạ.
Lúc này, bọn họ ngược lại sẽ mang trong lòng một tia cảm kích đối với tên ma đầu này, dù sao lấy thực lực của Liệt Hỏa Diêm Vương Mạc Phàm, muốn giết sạch bọn họ cũng chỉ tốn thêm một ít thời gian.
Mạc Phàm giết tướng lĩnh Bạch Báo, chẳng khác nào giải cục tử của bọn họ.
Không ai muốn chết, dưới sự đe dọa của sinh mạng, tinh thần chính quyền chỉ là khẩu hiệu thôi. Bọn họ không vĩ đại như vậy, đối với họ mà nói có thể sống sót dưới tay ma đầu như vậy đã là tương đối ghê gớm rồi!
…
Quân đội tán đi không tính là rất nhanh, Mạc Phàm cùng những quân nhân của quân chính quyền này lướt qua người.
Các quân đoàn vội vàng nhường ra một con đường, dồn dập hướng ngược lại với Mạc Phàm bỏ chạy.
Nơi Mạc Phàm đi qua, chỉ là dấu chân cũng có hỏa diễm chập chờn, thật sự khiến những quân pháp sư này khiếp đảm không ngớt.
“Khôi Bái.”
Mạc Phàm xuyên qua khúc sông, đến cự ly cách Ngô Khổ không tới trăm mét.
Mà chặn ở trước mặt hắn còn có một người, người này chính là Khôi Bái!
Hắn không giống những binh sĩ kia, ý chí lực của hắn rõ ràng ngoan cường hơn rất nhiều, hiển nhiên tinh thần không sợ chết của Hắc Giáo Đình vững chắc hơn khẩu hiệu của quân phản loạn rất nhiều.
Khôi Bái không dám di chuyển, nhưng lại không biết nên ra tay thế nào.
Là một đầu mục trong Hắc Giáo Đình, hắn làm sao cũng không ngờ Mạc Phàm cường đại đến mức quỷ thần như thế, hoàn toàn không khớp với tài liệu hắn thu thập được.
“Ta đối với ngươi có chuẩn bị khác.” Mạc Phàm nói với Khôi Bái.
Khôi Bái cảm thấy rất ngờ vực, hắn không hiểu rõ Mạc Phàm đang nói gì.
Chẳng lẽ hắn không định sử dụng hình thái Hỏa Diêm Vương cực kỳ cường thịnh này để đối phó với mình?
Vậy hắn còn năng lực gì chưa sử dụng?
Ngay khi Khôi Bái bất an phỏng đoán thì hắn không chú ý tới phía sau mình, có một ma ảnh cực kỳ đen kịt, đang lặng yên không một tiếng động tại nơi hắn thực hiện huyết tế nguyền rủa trước đó, cũng lặng yên không một tiếng động kề sát ở trên lưng hắn.
Bóng đen sì, nhưng có một khuôn mặt sống động, đang phát ra tiếng cười quỷ dị như ma quỷ tóm gọn con mồi!
“An bài sắp xếp thật kỹ, ảnh duệ trưởng giả.”
Mạc Phàm bước về phía trước.
Khoảng cách này, thời cơ này, mục tiêu ảnh duệ trưởng giả quấn lấy – đã là một vật chết rồi!
Ảnh duệ trưởng giả rất nhiều lúc kỳ quái như vậy. Trước đó Mạc Phàm triệu hoán nó ra tay, nó thờ ơ không động lòng, có thể sau khi Mạc Phàm điên cuồng sát phạt, nó lại bắt đầu rục rà rục rịch.
Cuối cùng, nó nhìn chằm chằm Khôi Bái có năng lực nguyền rủa.
Vậy Mạc Phàm không cần tốn sức nữa.
Khôi Bái tựa hồ còn tưởng rằng hắn có thể dựa vào nguyền rủa quỷ dị và lực lượng phi tự nhiên để đo sức một hai với Mạc Phàm.
Ai ngờ, bản thân hắn đã bị một ma vật quỷ dị hơn, phi tự nhiên hơn sắp xếp lên!