» Q.1 – Chương 2328: Vũ tà hùng
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 6, 2025
**Chương 2479: Vũ Tà Hùng**
Dưới màn mưa che phủ, hừng đông đến cũng chậm hơn một chút. Dù cho triều dương đã sớm leo lên dãy núi Andes, vẫn còn cảm giác se lạnh đêm qua.
Một trận chiến bại, cộng thêm sự kiện lây nhiễm độc tính ở trại tập trung, làm cho tinh thần quân liên bang cực kỳ sa sút. Giống như tiết trời hiện tại âm u, không thấy nửa điểm ánh rạng đông.
Mạc Phàm đang ngủ say, mơ đẹp về quê nhà ăn đủ loại hải sản. Bỗng nhiên một luồng mùi khét và dầu thối cực kỳ khó ngửi xộc tới, suýt chút nữa khiến Mạc Phàm sặc tỉnh.
“Hậu cần lẽ nào dùng thi dầu nấu bữa sáng xuất chinh cho chúng ta à!” Triệu Mãn Duyên cũng ngửi thấy, bò dậy há mồm mắng.
“Cháy.” Mục Bạch tỉnh khá sớm. Hắn đưa cho Mạc Phàm một chiếc khăn lông ướt, nói tiếp, “Dùng việc đốt cháy trại tập trung để cách ly người bệnh trúng độc.”
“Vô lý, mưa rơi thế này còn cháy cái gì??” Triệu Mãn Duyên chạy ra ngoài lều, nhìn về phía trại tập trung.
Quả thật có ánh lửa, mùi cũng từ đó truyền tới. Theo một trận vũ phong thổi tới, mùi vị đó trực tiếp làm Triệu Mãn Duyên khom lưng nôn khan.
“Đây thực sự là cách che giấu tồi tệ nhất ta từng thấy.” Mạc Phàm nhìn nơi đang cháy nói.
“Dù sao cũng tốt hơn chôn.” Mục Bạch nói.
“Với chuyện ngu xuẩn quân liên bang vừa làm, nếu không diệt được phù thủy trùng, trên cơ bản là tan tác.” Mạc Phàm nhận định.
Trời mưa to vẫn đốt cháy, muốn đến vẫn vừa vặn rơi xuống những binh sĩ trúng độc mà không thể cứu chữa. Thiêu những người lây nhiễm tâm tình tiêu cực này đến không còn một mống.
Trên thực tế, những người bệnh đã lui ra kia rất khó khôi phục sức chiến đấu trong lần tiếp theo. Cùng lắm Liên Bang chỉ tổn thất thêm vài ngàn người.
Nhưng việc Liên Bang tự làm lại ảnh hưởng đến tinh thần toàn bộ đại quân phản kích. Hành động này còn nghiêm trọng hơn phù thủy trùng thả độc nhiều lần.
“Thật không hiểu chúng ta tại sao muốn đến nơi như thế này chịu khổ.” Tô Khê tiểu bạn trai nói.
Tô Khê là người châu Á, hẳn cũng là người cùng nước, cho nên nàng thấy Mục Bạch, Mạc Phàm, Triệu Mãn Duyên ba người đều đặc biệt thân thiết. Nàng còn giúp bọn họ mang tới trứng gà luộc làm bữa sáng.
Tô Khê tiểu bạn trai là người Pháp, có mái tóc xoăn màu xám trắng đẹp trai và một khuôn mặt rất khác biệt. Ngay cả khi ra chiến trường, trang phục của hắn cũng khác với mọi người, chú trọng đến đẳng cấp và phong cách.
Hắn phát hiện Tô Khê lại chạy đến chỗ ba người châu Á này, trên mặt lộ vẻ không thích.
“Các ngươi là học viên Ojos thánh học phủ, lại chạy đến mưu quân chức, làm đao phủ thủ, đồ tể trên chiến trường, không cảm thấy làm ô uế linh hồn và tín ngưỡng của các ngươi sao? Hoàn toàn không hiểu các ngươi nghĩ thế nào!” Kim Potter, bạn trai người Pháp của Tô Khê, nói với giọng kỳ lạ.
“Ấy… Có khác nhau sao? Các ngươi hiện tại chẳng phải cũng vậy.” Mạc Phàm nghe ngớ người.
“Không giống, chúng ta theo Cerence giáo sư, vì không để phù thủy trùng mượn chiến tranh gây nguy hại xã hội loài người. Chúng ta trước sau tuân thủ ma pháp công ước, càng vì trật tự Nam Mỹ châu!” Kim Potter nói.
Triệu Mãn Duyên đứng bên cạnh vỗ tay cho Kim Potter. Nếu có kéo và giấy đỏ, Triệu Mãn Duyên không ngại tự tay cắt tặng hắn một bông hoa hồng nhỏ.
“Chư vị thánh phủ lão sư, quân phản kích chúng ta sắp xuất phát. Phái là man tích đoàn kỵ sĩ có năng lực tác chiến và xung phong mạnh nhất.” Quân thống Blair đi tới.
Đứng cạnh hắn là hắc tinh tinh Mã Kiệt. Không biết hắn ta vì sao lại xuất hiện ở đây.
“Do man tích đoàn kỵ sĩ giao phong trước với kẻ địch. Sau khi tách rời phương đội pháp thuật của chúng, sẽ do Thập tự quân doanh đoàn oanh tạc pháp thuật. Sau đó chúng ta sẽ phái ma pháp kỵ binh trên không trực tiếp giết vào sau lưng quân địch, đánh đổ tường người của chúng… Trong quá trình này, phù thủy trùng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, phá hoại kế hoạch tấn công ba giai đoạn này của chúng ta.” Blair đại khái miêu tả kế hoạch tác chiến.
“Blair quân thống, chúng tôi chỉ đối phó phù thủy trùng. Vì vậy, hy vọng ngài hiểu rõ rằng trước khi chúng chưa xuất hiện, chúng tôi sẽ không trở thành vũ khí để ngài đối phó quân chính quyền màu nâu.” Giáo sư Cerence nói với vẻ lạnh lùng.
Blair vốn còn ôm chút may mắn.
Dù sao trong đám người này có vài vị pháp sư cấp siêu giai. Huống hồ giáo sư Cerence còn là người tài ba trong siêu giai. Nếu có được sự giúp đỡ của những người này, xé nát khiên pháp thuật của kẻ địch thực sự rất dễ dàng.
“Ngài yên tâm, chiến trường dù có hỗn loạn thế nào, chúng tôi đều cố gắng hộ tống tốt chư vị.” Blair cười rất khiêm tốn.
Trước mặt một vị giáo sư ma pháp Ojos thánh học phủ, đại quân thống Blair cũng chỉ là nhân vật nhỏ.
“Chúng ta khi nào xuất phát?” Kim Potter, bạn trai của Tô Khê, có vẻ hơi sốt ruột.
“Hiện tại có thể xuất phát. Thắng bại của man tích kỵ binh đoàn và kẻ địch giao phong thực ra sẽ sớm phân định.” Blair nói.
…
Họ là tổ hành động đặc biệt chiến trường, cất bước trong cuộc chiến này đều rất oai phong.
Họ cưỡi một đầu tà thú, Vũ Tà Hùng.
Nó thực sự là “địa tiêu” trên chiến trường.
Dù là ma pháp kỵ binh cưỡi man tích cao hơn bốn mét, khi đi qua hông con Vũ Tà Hùng khôi ngô này, cũng không khác gì một đám vịt hoang con qua cầu.
Vũ Tà Hùng đứng thẳng, vóc dáng không mập mạp cường tráng như hầu hết gấu ngựa, gấu đen, trái lại gần giống vượn đứng thẳng.
Nó cũng đứng thẳng, mỗi bước tiến về phía trước đều mang đến cảm giác rung động mạnh mẽ.
Đặc biệt nhất là hai cánh tay của nó. Ở vị trí then chốt mọc ra một khối tinh thể xương tam giác màu đen lớn, trông như võ sĩ cổ đại buộc hai tấm khiên ở khuỷu tay.
Khiên tinh thể ở khuỷu tay Vũ Tà Hùng lớn đến mức có thể rủ xuống đầu gối. Tuy lúc cất bước chưa thấy rõ, nhưng có thể tưởng tượng được, con Vũ Tà Hùng này chỉ cần hai tay kẹp vào trong, hai bên khiên khuỷu tay tam giác hợp lại, liền biến thành một ngọn núi tinh thể góc cạnh rõ ràng, mặt cắt chỉnh tề, chống đỡ mọi hướng tấn công.
…
Quân phản màu nâu cũng không mù. Một đầu Vũ Tà Hùng từng bước tiến vào chiến trường như vậy, khẳng định không phải binh sĩ quân đoàn tầm thường có thể đối phó.
Vì vậy, trước khi chưa tìm được bộ đội có thể ngang hàng, họ cũng sẽ không tùy tiện đi khiêu khích con Vũ Tà Hùng này, và cả đám người đứng trên vai nó.
“Mạc Phàm, xem khế ước thú của người ta…” Triệu Mãn Duyên không nhịn được vài câu chua xót.
Mạc Phàm chỉ có thể giang tay, biểu thị mình cũng rất bất đắc dĩ.
Khi Tiểu Viêm Cơ không chiến đấu, nàng thực sự là một con sóc nhỏ dính người. Nàng không có việc gì liền nằm trên đầu Mạc Phàm, đảm nhận vai trò kiểu tóc lửa của Mạc Phàm.
May mắn là lửa của Tiểu Viêm Cơ chỉ có màu đỏ. Nếu là ngọn lửa màu xanh lục, Mạc Phàm sẽ còn lúng túng hơn.
“Khách!”
Tiểu Viêm Cơ ngoặm ngay một mảnh kết tinh hồn chủng. Nàng thích nhất đồ ngọt, bánh quy, đặc biệt là khi ăn bên cạnh baba. Có người khác nghe thấy tiếng mình ngoặm đồ vật thì đặc biệt hạnh phúc.
(Mấy ngày nay trước tiên một chương, muộn nhất thứ hai khôi phục bình thường hai chương ~~ Ta không xem World Cup!)