» Q.1 – Chương 2284: Mưa
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 5, 2025
Chương 2285: Mưa
Không biết tại sao, ở thời điểm Lam Biên Bức vẫn là cửu môn đồ của Hắc Giáo Đình, quá trình Mục Bạch giải phẫu nàng không hề có một chút nào chần chờ, giơ tay chém xuống, gọn gàng dứt khoát.
Nhưng lúc này lấy nhãn cầu của Lam Biên Bức đi ra, tay Mục Bạch vẫn đang run rẩy.
Mỗi khi nghĩ tới thành viên Thẩm Phán Hội nổi danh hành vi không sợ như nàng, nội tâm liền càng tăng thêm kính nể cùng hổ thẹn.
Mạc Phàm cũng như thế.
Tại sao mình không thể sớm một chút phát hiện thân phận của Lam Biên Bức?
Dù cho nàng ngụy trang đủ tốt là vì càng tốt hơn đánh vào nội bộ Hắc Giáo Đình, chính mình cũng có thể từ các hành vi của nàng mà suy đoán.
“Xác thực là một cái quả cầu thủy tinh hỗn độn, bên trong nhất định có tin tức tương đối trọng yếu.” Chúc Mông đã có chút không cách nào khống chế giọng mình.
“Ta hiện tại liền đi xem.” Mục Bạch nói.
“Ta cùng ngươi đồng thời.” Chúc Mông bước nhanh đuổi kịp Mục Bạch.
Mạc Phàm không theo sau.
Đứng cạnh bàn mổ giải phẫu, vốn dĩ đây là trường học dùng để giải phẫu thi thể sơn nhân, hiện tại lại nằm một nữ nhân khiến Mạc Phàm tâm tình phức tạp tới cực điểm.
Trong nhãn cầu nhất định có tin tức vô cùng trọng yếu.
Điểm này Mạc Phàm rất khẳng định.
Nhưng Mạc Phàm muốn nhìn thật kỹ Lam Biên Bức một chút.
Thật xấu hổ, ngay cả tên thật của nàng là gì cũng không biết, bất kể là Lam Biên Bức hay phong thứ, cũng chỉ có thể nói là danh hiệu.
“Ta biết bây giờ nói một tiếng xin lỗi với ngươi đã không làm được chuyện gì, nhưng cực kỳ chân thành cảm ơn ngươi, vì đã làm nhiều thứ cho chúng ta như vậy, cũng cảm ơn ngươi tin tưởng ta như vậy.” Mạc Phàm ngồi ở bên cạnh, lầm bầm lầu bầu.
Mạc Phàm nhớ mình lần đầu tiên nhìn thấy Lam Biên Bức là khi mình vì đánh vào nội bộ Lãnh Tước mà đối kháng cùng một đám nhân viên Hắc Giáo Đình, cũng lấy một người sắp chết ngụy trang thành áo lam chấp sự.
Vào lúc ấy, kền kền đang gặm nhấm mặt mình.
Có khả năng nàng đã sớm biết thân phận mình, cũng chính vì nhìn thấy phần quyết tâm này của mình tương tự như nàng, cho nên nàng tin tưởng mình.
“Ta biết Thẩm Phán Hội còn có kẻ phản bội, vẫn ẩn thân trong cao tầng.”
“Yên tâm, ta sẽ bắt hắn!”
“Ngươi để lại phong thứ trên người kẻ địch…”
“Chúng ta cũng nhất định sẽ tìm ra!”
Mạc Phàm không tin thần, bởi vì qua trải nghiệm của mình, hắn chỉ hy vọng trở thành một ma, cuồng ma quăng đám súc sinh Hắc Giáo Đình kia từng người từng người vào địa ngục.
Nhưng giờ khắc này, Mạc Phàm lần đầu tiên kỳ vọng chính mình là một vị thần.
Dù cho chỉ như một cái thần nho nhỏ có bản lĩnh dẫn dắt người chết đi vào Thiên Đường.
…
Có thể đưa càng nhiều ác đồ vào địa ngục.
Không cách nào dẫn một người xuất phát từ nội tâm kính phục, tôn kính, vào vân thiên (trời cao).
Mạc Phàm ở lại chỗ này, nói với Lam Biên Bức vài câu nói đã muộn này, chỉ nguyện nàng có thể đi được an bình.
Cũng nguyện nàng triệt để giải thoát.
Không cần lại một thân một mình gian nan tự do ở giữa Hắc Giáo Đình cùng Thẩm Phán Hội.
Đồng thời, cái chết của Lam Biên Bức cũng chứng minh những lý luận được gọi là tín ngưỡng của Hắc Giáo Đình đầu độc lòng người là buồn cười dường nào.
Lòng người, chỉ cần thủ vững, tinh khiết thì từ đầu đến cuối đều là tinh khiết.
Lam Biên Bức đã đến cấp bậc môn đồ, trái tim nàng cũng chưa từng bị xâm nhiễm nửa phần.
Quyết tâm đánh đổ Hắc Giáo Đình, càng không có một tia dao động!
Mạc Phàm lần đầu tiên kính phục một người phụ nữ như vậy, cũng xin thề chắc chắn sẽ không phụ lòng nàng đã làm tất cả những thứ này!
…
Từ trời cao nhìn xuống, mây tinh tế kéo dài đang chậm rãi tụ tập về trung tâm, giống như họa sĩ đang điểm thêm màu cho tác phẩm hội họa của mình.
Nhiệt Hà là đường ranh giới của mảnh đại địa bao la này, một bên cây già khô héo, tro bụi che kín đường cái, một ít nhà xưởng nhỏ chất đầy vật liệu bỏ đi.
Một bên khác, thực vật nhiệt đới xanh um, đường sắt, đường cao tốc từ trong rừng cây qua lại hợp lý, vuông góc với Nhiệt Hà dẫn tới General thành.
Tầng mây càng ngày càng dày đặc, một tên nam tử nhìn qua không khác gì tên lang thang đứng trong một đầu Nhiệt Hà cuồn cuộn sôi trào, ánh mắt phóng tầm nhìn tới thế giới hoa viên xanh um bờ bên kia.
Trên đỉnh đầu hắn, xuất hiện một cái lỗ thủng tầng mây.
Vào giờ phút này, tầng mây đã che đậy toàn bộ trên không Nhiệt Hà, từ hoàn toàn trắng muốt dần dần đã biến thành màu xám.
Mây màu xám vừa xuất hiện, mù mịt liền xua đuổi đi ánh sáng, nước Nhiệt Hà cũng không còn là màu xanh lục, như bị giội lên một xe tải lớn nước mực vậy.
Lỗ thủng thẳng xuống đỉnh đầu nam tử lang thang, rõ ràng toàn bộ tầng mây trên bầu trời đều không có một chút khe hở, đến nơi hắn lại hình thành một hình bầu dục phi thường tiêu chuẩn, quả thực như có một đôi mắt trời đang nhìn kỹ tất cả sẽ xảy ra.
Ngày đó, chính là ngày Ojos thánh học phủ cử hành thi đấu công khai toàn Mỹ châu.
Trận thi đấu cũng chính ở General thành, đối mặt với một trận thay đổi bất ngờ như vậy, General thành đang vô cùng náo nhiệt nhất thời bị mây đen cùng gió lạnh làm lạnh mấy phần.
Mọi người vẫn hy vọng được xem các trận ma pháp chiến đấu rực rỡ bên ngoài sân thi đấu General, ngoài người của Liên Bang núi Andes, người các quốc gia khác, các thành phố khác cũng đều dồn dập tới.
Một trận quyết đấu ma pháp công khai, vẫn là cấp độ cao trở lên, điều này không kém hơn World Cup cử hành!
Mọi người kích động hưng phấn tràn vào General thành, General thành chăm sóc không chu đáo coi như xong, còn mang đến thời tiết khắc nghiệt như vậy.
Thành phố bị từng trận yêu phong cuồng liệt thổi vào, trên đường phố đều là bụi bặm cùng túi ni lông bay lên, không ít cây cối cùng tấm bảng quảng cáo lay động.
“Đô đô đô đô!!!”
Một cái lon nện vào một chiếc xe con đậu ven đường, nhất thời xe phát ra còi báo động chói tai.
Chủ xe vọt ra, cho là có trộm xe, giận dữ gầm thét.
Cùng lúc đó, một đại đội học sinh cao trung đến từ Brazil, họ được giáo viên dẫn dắt đi chỉnh tề, có thứ tự di chuyển về sân thi đấu.
Họ là một trong những trường học được Ojos thánh học phủ mời đến tham quan, cuồng phong tung lên váy đồng phục các nữ sinh, ngay cả các nam sinh cũng không ngừng quay đầu lại cười to, các nữ sinh kẹp chặt váy bước đi.
“Sắp mưa rồi, đại khái là mây mưa từ Thái Bình Dương thổi đến, không biết làm sao lại vượt qua dãy núi Andes đến đây.” Người bán báo ven đường nhô đầu ra nói.
“Trời mưa thì phiền phức, mọi người trốn mưa khắp nơi, ô tô liên tục nhấn còi, hiện trường thi đấu cũng không thể đi.”
…
Vừa ngẩng đầu, từng giọt mưa mang màu vẩn đục rơi xuống, lướt thướt trải rộng bầu trời.
Khoảnh khắc lượng mưa đầu tiên rơi xuống, bầu trời bị nước mưa biến thành một cái ống kính vạn hoa, ngay sau đó là âm thanh rơi xuống mặt đất, rào rào rào như chảo rán bắn lên.
Không khí lạnh lẽo đột nhiên tới, mùi ướt lạnh nhất thời tràn ngập.
…
Trên sân thi đấu General, Mạc Phàm, Triệu Mãn Duyên, Mục Bạch ba người đang dẫn dắt chín học viên đại diện Trung Quốc đi vào sân thi đấu chính, Pauline phía trước nhất mặc lễ phục dài, mặt mỉm cười, trên tay còn giơ cờ xí đại diện Trung Quốc.
Mưa rào xối xả, như châm tiễn đánh vào mái che kính công nghiệp đỉnh đầu trường thi đấu.
Tâm trạng người bên trong vô cùng sôi sục, dù sao đây là thi đấu công khai toàn Mỹ, họ đang ở hiện trường, mà tất cả máy quay không thể quay được hình ảnh ma pháp.
Vì vậy xem trên tivi, trên internet so với trực tiếp, không khác nào đang xem một bộ phim không có hiệu ứng ma huyễn đặc biệt, một đám bệnh thần kinh.
Giờ khắc này, Mạc Phàm biểu hiện cực kỳ nghiêm nghị.
Mưa.
Mưa to không tự chủ được khiến linh hồn người run lên.
Trải qua hai lần trong quá khứ…
Mỗi một giọt mưa, hầu như đều đại diện cho một sinh mệnh tươi sống.