» Q.1 – Chương 2259: Bỏ xe giữ tướng
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 5, 2025
Chương 2259: Bỏ xe giữ tướng
“Bây giờ ngươi có thể thử một lần bộ lý luận giải cứu thế nhân kia của ngươi, xem huynh đệ ta nghe hay là không nghe,” Triệu Mãn Duyên nói.
Thực sự là lý niệm tín ngưỡng chó má gì đó, cho dù ngươi ở thế giới này chơi một trò chơi, chỉ cần ngươi đồng ý, ai cũng không có tư cách đá ngươi đi!
Hắc Giáo Đình bịa ra loại lời nói dối này, đơn giản là để cho những kẻ muốn phạm tội, muốn phản bội có một cái cớ để không sợ hãi. Con người chính là con người, không phải động vật. Có thể tuân thủ, có thể tự hạn chế, có thể có điểm mấu chốt, mới xứng là người. Không phải vì khoác lớp da người mà gọi là người.
Không ai có thể ngăn cản kẻ làm súc sinh, nhưng đã làm súc sinh thì đừng mong đòi quyền con người. Con người cũng sẽ đối xử với loại giống loài này theo cách đối xử súc sinh!
Phương thức xử lý của Mạc Phàm đã là như thế.
Đã bước chân vào Hắc Giáo Đình, đừng mong hắn còn coi ngươi là người nữa.
Một đám súc sinh tham lam, dã man, không thể cứu rỗi, giết là được rồi!
Ngô Khổ làm chưởng giáo, duyệt vô số người, hắn tự nhiên nhìn ra được, nói chuyện với Mạc Phàm lúc này chẳng khác gì một con lợn kêu trước mặt đồ tể. Cái gì cũng không thể lay chuyển được sát ý quyết tâm của Mạc Phàm!
Đồ tể giết lợn, thiên kinh địa nghĩa.
Đây chính là thái độ của Mạc Phàm đối với Hắc Giáo Đình…
Nghề nghiệp hành vi!
Ngô Khổ bắt đầu lùi về một hướng khác. Cái tên này hẳn là một Ma Pháp sư, chỉ là hắn từ đầu đến cuối không hiển lộ là pháp sư hệ gì.
Đúng là chân Ngô Khổ nhìn như đạp trên mặt đất lầy lội, nhưng dấu giày rất nhẹ, nếu không nhìn kỹ cũng không biết hắn thực chất là đạp trên chỗ nước mưa.
Hắn đang di động, như muỗi nước vậy, chỉ hơi nhấc chân là trượt ra rất xa.
Sau khi Mạc Phàm giải quyết hai thủ hạ của hắn, lập tức hướng về Ngô Khổ tới gần.
Tốc độ Ngô Khổ hành tẩu trên vũng nước càng lúc càng nhanh, rất nhiều cảm giác nhẹ nhàng huyền diệu nhất, tựa như nhất vi độ giang*. Mạc Phàm luân phiên sử dụng Thổ hệ, Ám Ảnh hệ, và không gian hệ ma pháp, thế nhưng chỉ miễn cưỡng nhìn thấy bóng lưng của hắn.
“Cái tên này, thân pháp gì?” Triệu Mãn Duyên cũng đang điên cuồng đuổi theo, nhưng nước mưa rơi trong rừng rậm, chỉ hơi lơ là là như thất lạc quỹ tích cất bước của Ngô Khổ.
…
Ngô Khổ không quay đầu lại, phiêu hành như quỷ ảnh lẩn khuất.
Hắn cũng không nghĩ tới hai thủ hạ của mình lại vô dụng như thế, dễ như ăn cháo bị người làm thịt rồi.
Xem ra Hắc Giáo Đình nên chiêu nạp thêm chút nhân tài có thể đánh. Đầu óc tốt thì dùng được, biết chơi quỷ kế thì quá nhiều, nhưng khi gặp phải loại dã man như Mạc Phàm, không nói chuẩn tắc, chỉ một lòng muốn giết, hoàn toàn không có cách nào.
Nói đến, tốc độ tăng lên thực lực của Mạc Phàm quả thực khủng bố. Trước đây, phái người hành hình đi, thế nào cũng có thể làm hắn bán tàn, không chết cũng không nhảy nhót được. Nhưng hiện tại đừng nói Lam Biên Bức không ngăn được hắn, ngay cả hai người hành hình vừa nãy, lại tương đương với bị thuấn sát.
“Hòa thượng, ngươi chạy trốn nơi đâu?”
Ngay khi Ngô Khổ đang vui mừng vì bản lĩnh chạy trốn của mình, một người mặc âu phục màu trắng bỗng nhiên xuất hiện, khiến Ngô Khổ vội vàng dừng lại bước chân.
“Ngươi là ai?” Ngô Khổ có chút tức giận nói.
Rõ ràng nơi này là sào huyệt của bọn họ, sao khắp nơi lại là kẻ không quen biết.
Mấy tên này rốt cuộc làm sao biết bọn họ đóng trại ở chỗ này, nhất định là tên ngu xuẩn hắc dược sư kia. Cái đồ vật đó làm việc qua loa, rất dễ dàng gây nghi ngờ!
“Mục Bạch Bác thành,” Mục Bạch lạnh lùng nói.
Phía sau Mục Bạch, trong mưa to bàng bạc, có một cái trùng ảnh khôi ngô mông lung. Tua vòi vểnh cao như thiên ngưu, vạm vỡ uy vũ như Ma Long thành niên.
Trong miệng hơi mở ra, phủ kín hàm răng cá mập. Trong đó, trên một đôi răng còn đâm một bộ thi thể, chính là phù thủy trùng cao to ở trạm gác núi thứ bảy.
Phù thủy trùng cao to như một viên kẹo hồ lô còn có mùi vị, bị miệng rộng ma trùng ngậm lấy.
Chỉ có điều, vừa nhìn thấy Ngô Khổ là con mồi mới mẻ hơn, ma sủng sau lưng Mục Bạch lập tức có mới nới cũ, một cái liền nhổ phù thủy trùng ra bên cạnh.
Hầu kết Ngô Khổ đang nhúc nhích.
Mục Bạch Bác thành…
Mạc Phàm Bác thành…
Hai con vật nhỏ này, bây giờ đều trưởng thành đến kinh khủng như vậy. Một cái tùy ý hành hạ đến chết người hành hình tinh anh Hắc Giáo Đình không nói, một cái bên người mang theo trùng quân, giết nhân viên lính canh Hắc Giáo Đình bọn họ bố trí như giết chó!!
“Ta hiện tại hướng thiện có thể vẫn kịp?” Ngô Khổ quay đầu lại liếc mắt nhìn Triệu Mãn Duyên, dò hỏi.
“Ngươi là thành viên trong Hắc Giáo Đình hài hước nhất ta từng thấy, nhưng hài hước không cứu vớt được ngươi khỏi tội lớn ngập trời. Oan có đầu nợ có chủ, khi đó ngươi gây ra Bác thành huyết tai, hẳn là đã nghĩ đến có một ngày như thế này,” Triệu Mãn Duyên đi tới, nói với Ngô Khổ.
“Chưởng giáo, hừ, thực sự là thu hoạch lớn bất ngờ.” Tay trái Mạc Phàm là một đoàn hắc ám khí.
Trong khí thể, đoạt mệnh móc câu xiềng xích có thể thấy rõ ràng.
Mà trên tay phải, sấm sét xoẹt xoẹt vang vọng trong nước mưa!
Chưởng giáo Hắc Giáo Đình…
Đây là nhân vật chức vị cao nhất trong Hắc Giáo Đình bọn họ gặp được. Tát Lãng vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, căn bản không làm rõ ai là nàng. Nhưng chưởng giáo Ngô Khổ này, chắc chắn là hàng thật giá thật.
Lần này truy xét được Ojos thánh học phủ, phiêu dương quá hải, có thể tiêu diệt chưởng giáo Ngô Khổ, một trong tam giáo phe phái của Tát Lãng trong Hắc Giáo Đình, giá trị tuyệt đối xứng đáng!
“A di đà phật, bần tăng cũng không phải thịt trên thớt gỗ,” Ngô Khổ nói.
“Được, vậy ngươi tiếp mấy chiêu của hai huynh đệ ta,” Triệu Mãn Duyên rất tự giác đi bố trí kết giới, phòng ngừa Ngô Khổ chạy trốn.
“Bần tăng đều nói rồi, không thích đánh đánh giết giết,” Ngô Khổ lần thứ hai nói.
“Ít giả vờ! Ngươi đã hại chết nhiều người như vậy!” Triệu Mãn Duyên mắng.
“Bần tăng xác thực hại người, nhưng hại người không nhất thiết phải tự mình động thủ. Ba vị thí chủ, tha lão nạp một mạng, tương đương với tha toàn bộ Ojos thánh học phủ một mạng,” Ngô Khổ nói.
Mạc Phàm cùng Mục Bạch đều nhíu mày, không hiểu hòa thượng này nói có ý gì.
Thân thể Ngô Khổ vẫn duy trì tư thế đạp trên nước đọng lầy lội, nhưng theo vạt áo phá ca y của hắn lay động, trong lúc nhất thời, từng hạt nước mưa từ trên trời đổ xuống nhanh chóng tụ tập về phía thân thể hắn.
Nước mưa như ngọc trai, chúng dày đặc bao vây quanh Ngô Khổ, như xây một cái tổ ong nước mưa to lớn.
“Mấy vị, đều có thể tấn công ta. Nếu như các ngươi chắc chắn phá được vũ sào (tổ mưa) của ta trong vòng ba tiếng, tự nhiên có thể báo thù cho các hương thân đã chết. Nhưng trong thời gian này, Ojos thánh học phủ sẽ biến thành hình dáng gì, bần tăng khó nói chắc,” Ngô Khổ cũng không trốn, ngồi xếp bằng trên nước bùn, trực tiếp bắt đầu niệm kinh văn kỳ lạ.
“Nước mưa… bắt đầu vẩn đục,” Mục Bạch ngẩng đầu nhìn xa xa.
Xa xa còn có một đám màn mưa lớn, nơi đó cũng chính là phương hướng Ojos thánh học phủ.
“Các ngươi xem quả cầu thủy tinh này. Ta làm chưởng giáo, cần quản lý tình hình công việc của thuộc hạ. Lam Biên Bức đã cho nước thuốc của hắc dược sư bốc hơi vào trong nước mưa. Chờ nước mưa triệt để biến thành màu vàng đục, toàn bộ dãy núi Andes sẽ biến thành Địa ngục. Đừng nói là Ojos thánh học phủ, một vài thành phố lân cận cũng sẽ gặp xui xẻo,” Ngô Khổ lấy ra một quả cầu thủy tinh.
Trong quả cầu thủy tinh xác thực hiện ra một hình ảnh động, có thể so với máy thu hình quản chế. Nhưng thứ này rõ ràng dùng ma pháp Hỗn Độn hệ để hoạt động.
“Quả cầu thủy tinh này, các ngươi cầm, có thể rất dễ dàng tìm thấy Lam Biên Bức. Các ngươi tha lão nạp một con đường sống, ta cũng cho Ojos thánh học phủ một con đường sống,” Ngô Khổ nói rất trực tiếp.
“Ngươi đây là bỏ xe giữ tướng không?” Triệu Mãn Duyên nói.
“Bần tăng cũng là bất đắc dĩ a,” Ngô Khổ cũng sợ.
*Nhất vi độ giang: Là câu chuyện về Đạt Ma tổ sư. Truyền thuyết kể rằng khi Đạt Ma vượt sông Trường Giang, ngài không đi thuyền mà bẻ một cọng cỏ lau đứng trên đó mà vượt sông. Hiện nay, tại Thiếu Lâm tự vẫn còn khắc đá họa bia Đạt Ma “Nhất vi độ giang”.