» Q.1 – Chương 2183: Cự nhân co lại
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 5, 2025
Chương 2183: Cự nhân co lại
“Xem như là tìm tới đầu nguồn rồi, chờ cách trở những tín ngưỡng chi lực đến từ toàn bộ đảo Grete của Ô Giáo Hội giáo đồ này, Mạc Phàm bên kia hẳn là chiến đấu sẽ rất nhanh kết thúc.” Mục Bạch đi đến đỉnh toà núi tràn đầy cây đuốc kia.
Tín ngưỡng chi lực tuy rằng có thể đến từ khắp nơi trên thế giới, cách nhau một Thái Bình Dương như nhau vẫn có thể thu được tà lực tắm rửa, nhưng nếu như có một loại nghi thức chuyển tiếp cỡ lớn, có thể làm cho những tín ngưỡng chi lực này, vì lặn lội đường xa mà hao tổn, trở nên tinh luyện hơn một chút. Vì lẽ đó, những giáo đồ Ô Giáo Hội kia tụ tập ở bên kia núi, không đơn thuần chỉ vì che mắt thiên hạ, ngăn cản chính phủ, quân đội, Parthenon Thần Miếu, mà còn để cung cấp một “bữa ăn” đường dài cho Giáo phụ Ô Giáo Hội, giúp Tam Xoa Kiếm Ma Thản có thể bảo đảm tín ngưỡng chi lực truyền vào càng thêm tinh khiết, không bị hao tổn tiêu hao.
Một hội trưởng phân hội của Ngạt Lang công đoàn, lại chưởng khống sức mạnh mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể không có kỳ lạ? Mục Bạch từ ban đầu đã suy tư vấn đề này. Cũng còn tốt Quỷ Tể nóng lòng muốn giết chết mình, giúp mình tìm tới một manh mối quan trọng như thế. Bằng không, thật sự rất khó liên kết sức mạnh mạnh mẽ của Tam Xoa Kiếm Ma Thản với Lãnh Tước máu nhuộm Địa Trung Hải cùng một lúc.
…
Đi tới đỉnh núi, Mục Bạch nhìn thấy vô số cây đuốc trên đó, mỗi cây đuốc đều đại diện cho một tên giáo đồ Ô Giáo Hội. Trên người bọn họ phần lớn đều mặc trang phục đô thị rất bình thường, có những cô gái trẻ thậm chí vẫn còn mặc váy kiểu Địa Trung Hải. Bởi vì người thân của họ đã luân hãm trong cái gọi là tín ngưỡng này, chính các nàng cũng đắm chìm trong đó, có thể không cần học tập, không cần làm việc, không cần nỗ lực nhiều vẫn có được vật chất mà những cô gái khác không thể có được. Thế nhưng, các nàng lại không hề hay biết, trong thảm án tại thành đảo Lục Nha, các nàng chính là đồng lõa. Các nàng không trực tiếp tàn hại một sinh mệnh nào, nhưng lại trao con dao sắc bén vào tay những hung thủ thật sự!
Con người đôi khi thực sự không thể ngu muội như vậy, từ bỏ suy nghĩ, phục tùng tất cả, chính là trợ Trụ vi ngược (giúp kẻ xấu làm điều ác).
Mục Bạch nhìn chằm chằm đám người đông nghịt này. Hội chùa náo nhiệt như vậy, lễ mừng phấn khích vui vẻ như vậy, nhìn họ còn bày ra vẻ thành kính thật lòng, rồi nhớ lại từng bộ từng bộ thi thể mục nát được Triệu Mãn Duyên vớt lên từ biển…
Lệ khí xông lên đầu, Mục Bạch rất muốn sử dụng một ma pháp siêu giai hệ băng, giết chết hết thảy những người này. Rồi họ sẽ nhanh chóng biết được mình đang ở địa ngục hay thiên đường.
Thế nhưng, sau khi bình tĩnh lại, Mục Bạch không thể làm như vậy.
Họ chỉ là bị lợi dụng.
Mặc dù họ thật sự tin rằng tín ngưỡng Ô Giáo Hội có thể mang đến cho họ tất cả những thiếu hụt về tôn nghiêm và tôn trọng trong cuộc sống, thì đó cũng là lựa chọn của chính họ. Hoặc là languang trong tù, hoặc là sống trong giấc mộng được xây dựng từ sự thống khổ của người khác. Họ đã trao linh hồn của mình vào tay tầng lớp thượng tầng của tín ngưỡng, vận mệnh của họ cũng vững vàng nằm trong tay tầng lớp thượng tầng của tín ngưỡng, chứ không phải của chính họ.
Khuyên bảo, Mục Bạch không thể khuyên bảo.
Nói cho họ biết chân tướng, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Trước mặt đám người kiên quyết không rời bỏ như vậy, chân tướng cái gì đó quả thực chính là yêu ngôn hoặc chúng.
“Hóa ra tên kia là đầu mục của tổ chức.” Mục Bạch nhìn thấy một người trong đám đông. Tên đó chính là gã đã nhổ nước bọt vào thức ăn của họ trong nhà hàng trước đó.
Thực sự là thiên đạo có luân hồi. Lần đó không trừng trị hắn, lần này hắn lại tự đâm đầu vào lưỡi thương.
Đầu mục của nghi thức tổ chức, giả như hắn không biết chân tướng, thì quả là quá buồn cười. Xử lý hắn xong, những người không hiểu ma pháp, lại không hiểu nguyên lý của nghi thức tín ngưỡng này cũng chỉ biến thành một buổi tụ tập lửa trại.
“Đi thôi, chui vào lồng ngực hắn, xem trái tim hắn có mục nát, phù hợp với khẩu vị ngươi không.” Mục Bạch đưa tay ra cánh tay, một con tằm ruồi nhỏ bé bò ra từ ống tay áo.
Tằm ruồi kỳ thực phi thường tinh xảo, như một món đồ chơi lắp ráp bằng nhựa màu vàng nhỏ bé, mang dáng vẻ vài phần hoạt hình. Nó đung đưa thân thể, vứt ra đôi cánh trong suốt, bay về phía tên đầu mục của nghi thức tổ chức.
…
…
Ánh tà nguyệt bị một thứ gì đó không tên thôn phệ, bắt đầu một lần nữa phóng ra ánh sáng. Lúc này, mặt trăng không còn treo lơ lửng trên không trung, mà giống như muốn chìm vào đại dương, tỏa ra ánh hào quang có sắc thái đặc biệt gần với mặt biển.
Mạc Phàm Chước Nguyên Thiên Hỏa ban đầu bị ánh sáng ma pháp hắc trọc nguyệt nuốt chửng. Toàn bộ đại dương rộng lớn rất khó thấy ánh lửa tinh khiết cực kỳ chiếu sáng. Thế nhưng, không biết từ lúc nào, ánh lửa màu đỏ của Chước Nguyên Thiên Hỏa đã soi sáng vùng hải vực với sóng lớn cuồn cuộn này, thậm chí còn đốt cháy hết thảy mây đen dày đặc trên bầu trời thành màu đỏ.
Ngọn lửa hừng hực chia làm ba tầng. Một tầng ở giữa trời cao như ráng mỡ gà nhuộm đẫm, ở giữa là vô số đoàn lửa như mây sen, trải rộng hơn một nghìn mét độ cao. Tầng liệt diễm phía dưới cùng là một rừng lửa được lát trên mặt biển!
Viêm Vương Mạc Phàm đứng trên khu rừng lửa trên biển. Tam Xoa Kiếm Ma Thản khổng lồ nhảy lên chỗ cao hơn, với vẻ muốn lại mượn thêm lực lượng hắc trọc nguyệt từ ánh trăng. Thế nhưng, toàn bộ không gian đã bị Thiên Hỏa của Mạc Phàm thống trị. Trường vực Thiên Hỏa phân tầng gồm khung lửa, mây lửa, rừng lửa này khiến Tam Xoa Kiếm Ma Thản, dù ở bất kỳ đâu, cũng giống như đang ở trong một lò nung trời đất, phải chịu hiệu quả thiêu đốt không giống nhau!
“Tên này sao đột nhiên như xì hơi?” Mạc Phàm có chút khó hiểu nói.
Một phút trước, khí thế của Tam Xoa Kiếm Ma Thản vẫn như cầu vồng, cảm giác có thể tái chiến ba trăm hiệp cũng không mệt mỏi nửa điểm. Ánh sáng ma pháp hắc trọc nguyệt này dường như đột nhiên biến mất. Mạc Phàm còn tưởng rằng nó lại thay đổi một loại sức mạnh bá đạo hơn để chống lại mình. Ai ngờ, nó lại khôi phục dáng vẻ ánh sáng ma pháp ngân nguyệt trước đó, sức chiến đấu mất giá rất nhiều không nói, ngay cả lớp da thịt cũng có chút không chịu nổi sự thiêu đốt của Thiên Hỏa rồi!
“Ai ya, sao cả người cũng đang co lại??” Mạc Phàm tỏ vẻ kinh ngạc nói.
Người khổng lồ Titan cấp 200 mét, với thân thể đó, Thiên Hỏa thiêu đốt hắn một ngày một đêm phỏng chừng hắn cũng chưa chắc đã chết. Hình thể lớn tuy rằng không nhất định mạnh, nhưng sức sống khẳng định tràn đầy. Mạc Phàm đang mừng rỡ vì năng lực biến đổi hắc trọc nguyệt của đối thủ đã mất, nào ngờ còn có thêm đại lễ phụ tặng: thân thể của Tam Xoa Kiếm Ma Thản đang thu nhỏ lại!!
Mạc Phàm đã điều tra tài liệu. Người khổng lồ Titan trên cơ bản không có chuyện thân thể thu nhỏ lại. Dù là chết rồi, nên bao nhiêu mét vẫn là bấy nhiêu mét. Tam Xoa Kiếm Ma Thản lúc này co lại chỉ còn cấp 150 mét, tám chín phần mười cho thấy trước đó hắn đã “rót nước” rồi!
“Hóa ra là giả vờ béo, còn tưởng rằng thật sự là Ngân Nguyệt Titan cấp 200 mét…” Mạc Phàm cười lên.
Ngân Nguyệt Titan cấp 200 mét phỏng chừng cũng có thể chống lại một vài Titan Kim Diệu. Loại sinh vật cấp bậc này làm sao có thể dễ dàng bị một hội trưởng Hắc Hội điều động, hơn nữa những hành vi ngu xuẩn lại tàn bạo của hắn, thực sự không xứng với một Titan cường giả như vậy.
“Đến 100 mét… 100 mét mà nói, trong mắt Đại Viêm Vương Mạc Phàm ta chính là một người bạn nhỏ rồi!” Mạc Phàm nheo mắt lại, bắt đầu đánh giá Giáo phụ Ô Giáo Hội vẫn đứng trên vai Tam Xoa Kiếm Ma Thản kia.
————————————
(Đây là chương mới số 22. Hôm nay hẳn là vẫn còn hai chương nữa, bù đắp cho số 23…)
(Hôm qua trời lạnh, hơi nhức đầu nên không viết được.)
(Sao lại cảm giác càng thiếu càng nhiều thế này.)