» Chương 4290: Làm phiền ngươi động não

Vô Thượng Thần Đế - Cập nhật ngày May 5, 2025

Mục Vân nhìn về phía Nguyệt Khả, nói: “Ngươi cùng hắn nói chuyện cho rõ ràng.”

Nguyệt Khả nghe vậy, nhất thời sững sờ.

Mục Vân không nói thêm gì, giơ Hoàng Huyền Kiếm trong tay lên.

Nguyệt Khả liền vội nói: “Ta nói, ta nói.”

“Võ giả Dương gia đến cầu thân, tộc trưởng vốn không muốn đồng ý.”

“Có thể Dương gia ba lần bảy lượt đến, lần này, lấy ra thứ mà tộc trưởng không thể từ chối.”

“Ồ? Thứ gì?” Mục Vân cười nói.

“Ta không biết… Ta thật không biết…” Nguyệt Khả tiếp tục nói: “Tộc trưởng lần này, không thể từ chối, nhưng lại lo lắng võ giả Lý gia năm xưa quy thuận Nguyệt gia, còn trung thành với Lý Thần Quang, sẽ vì chuyện này mà sinh lòng oán hận, dẫn đến nội bộ Nguyệt gia xảy ra vấn đề. Thế là… liền thiết kế vu oan Lý Thần Quang, để những võ giả Lý gia kia không sinh lòng bất mãn.”

Nghe những lời này, Mục Vân cười cười, nhìn về phía Nguyệt Khả, nói tiếp: “Vị tiểu thư Nguyệt Linh Sương kia của các ngươi không biết sao?”

“Nàng… nàng biết…”

“Ngươi nói bậy!” Lý Thần Quang lúc này, trong lòng lửa giận bùng cháy, quát: “Nói hươu nói vượn.”

Nguyệt Khả nhất thời phản bác: “Ta không nói quàng. Kế này vốn là tiểu thư Nguyệt Linh Sương nói ra.”

Khoảnh khắc này, Lý Thần Quang hoàn toàn sững sờ.

Sao có thể! Tuyệt đối không thể nào! Nguyệt Linh Sương và hắn thanh mai trúc mã, hai người đã sớm tư định chung thân. Nguyệt Linh Sương… sao lại thế… Nàng không biết làm như vậy sẽ khiến mình chết không chỗ chôn sao?

Lý Thần Quang hoàn toàn mộng.

Có thể nói là không thể nào chấp nhận, nhưng lại là sự thật không thể không chấp nhận!

“Lý gia tông tộc của ta bị diệt, gia tộc lớn như vậy, toàn bộ bị Nguyệt gia thu tóm. Ta vẫn luôn cảm niệm ơn dưỡng dục của Nguyệt Kim Ca, cho đến khi ta tra ra tông chủ Lý gia bị diệt xuất phát từ tay Nguyệt gia, ta vẫn không thể tin được.”

“Thật không ngờ… không ngờ…” Lý Thần Quang trong cơn nóng giận, sải bước đến trước người Nguyệt Khả, một tay tóm lấy, kìm chặt cổ hắn, trầm giọng nói: “Tại sao, tại sao Nguyệt gia phải đối với ta như vậy!”

Kia Nguyệt Khả dần dần bị Lý Thần Quang bóp nghẹt sinh cơ, khí tức dần tán loạn, cuối cùng thành một thi thể.

Lý Thần Quang liền ngồi yên bên cạnh lửa trại, không nói một lời.

Cho đến sáng sớm ngày hôm sau.

Lý Thần Quang chậm rãi đứng dậy.

“Ngươi muốn đi đâu?” Mục Vân nói thẳng.

“Đi Nguyệt gia!” Lý Thần Quang quát: “Mối thù này làm sao có thể quên?”

“Làm ơn động não một chút được không?” Mục Vân im lặng nói: “Ngươi cái này Phạt Thiên cảnh nhất trọng thực lực, ta không đoán sai là bị người đánh thành ra nông nỗi này?”

“Dù ngươi trở về, Nguyệt Kim Ca lại giết chết ngươi. Ngươi có năng lực gì? Thù hận muốn báo cũng không phải dựa vào miệng!”

Lý Thần Quang nghe lời này, nhất thời ngẩn ngơ.

Đứng tại chỗ hai chân, lại vô luận thế nào cũng không đi được.

Đúng vậy! Trở về lại làm được gì chứ? Bất quá là đi chịu chết thôi.

Lý Thần Quang lúc này dừng lại, nhìn về phía Mục Vân, lại tò mò nói: “Ngươi… rốt cuộc là ai?”

“Ngươi đừng quản ta là ai!” Mục Vân cười nói: “Ta cứu ngươi không phải thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ. Ngươi đối với Nguyệt gia có thù hận, ta đối với Dương gia cũng không có cảm tình gì.”

“Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu.”

“Ta giúp ngươi, Nguyệt gia và Dương gia không thành thông gia, chúng ta lẫn nhau thu lợi.”

Nghe lời này, Lý Thần Quang đột nhiên nói: “Ngươi là người của Tam Thiên Minh?”

Mục Vân không nói.

Tam Thiên Minh và Dương gia trăm năm qua đánh nhau rối bời.

Nếu nói ai không muốn nhìn thấy Dương gia và Nguyệt gia thông gia nhất, đó tuyệt đối là Tam Thiên Minh của Tam Thiên Giới.

“Tùy ngươi nghĩ sao…” Mục Vân nhìn về phía Lý Thần Quang, nói thêm: “Trước mắt việc cấp bách là ngươi chữa khỏi vết thương trước đã. Sau đó, liên hệ những võ giả Lý gia hiện nay còn sống, đồng thời trung thành với ngươi.”

“Trước bí mật tìm hiểu tin tức, xem có chỗ trống nào có thể chui vào, ví dụ như… khi Nguyệt gia và Dương gia thành hôn, giết Dương Vân Tiên, vu oan cho Nguyệt gia!”

“Tóm lại để Dương gia và Nguyệt gia trở mặt, có thể đấu kình, ngư ông đắc lợi, mới là tốt nhất. Chứ không phải bây giờ bất kể tất cả, không quan tâm gì muốn thẳng hướng Nguyệt gia chịu chết.”

Lý Thần Quang liền nói ngay: “Nói nghe dễ dàng, làm thì lại rất khó.”

Mục Vân lại nói: “Có khó hơn việc ngươi trực tiếp giết tới Nguyệt gia không?”

Lý Thần Quang thở ra một hơi, thần sắc dần kiên định, nhìn về phía Mục Vân, nói: “Xin công tử dạy ta!”

“Dạy ngươi thì không dám nói, giúp ngươi thì có thể.”

Mục Vân cười nói: “Nói cho cùng, ta cũng rất muốn nhìn thấy cảnh Nguyệt gia và Dương gia trở mặt. Ít nhất… có thể để cho Dương gia thổ huyết…”

Nguyên Dương Giới Dương gia.

Tam Thiên Giới Tam Thiên Minh.

Thiên Diễn Giới Thiên Ma Tông.

Đều đừng vội, từng cái một tới…

Lý Thần Quang nhìn về phía Mục Vân, nói: “Không biết công tử họ tên!”

“Mục Vân.”

Nghe lời này, Lý Thần Quang đột nhiên nói: “Ngươi quả nhiên là người của Tam Thiên Minh.”

Tam Thiên Minh là do ba đại gia tộc của Tam Thiên Giới tạo thành.

Đỗ gia! Liễu gia! Mục gia!

Mục Vân, không phải là người của Mục gia!

Mục Vân cũng không giải thích. Chữ “Mục” này có thể không phải chữ “Mục” của Mục gia Tam Thiên Minh.

“Tuy nhiên, ở trước mặt người ngoài, ta vẫn cần đổi tên.”

Mục Vân cười nói: “Ngươi sau này cứ gọi ta là Vân Thanh là được!”

“Vân Thanh huynh!”

“Ừm…” Mục Vân cố ý vòng vo, nói cho Lý Thần Quang hắn tên Mục Vân, lại để Lý Thần Quang che giấu tên, xưng hô hắn là Vân Thanh.

Như vậy, ít nhất Lý Thần Quang đối với hắn sẽ tin tưởng hơn mấy phần.

“Vân huynh, chúng ta làm thế nào?” Lý Thần Quang lúc này phấn chấn nói.

“Đừng vội. Hôn sự của Nguyệt gia và Dương gia xem ra đã là ván đóng thuyền.”

“Như vậy, vội cũng vô dụng. Trước mắt, ngươi cứ khôi phục thương thế trước đã. Đến Phạt Thiên cảnh, làm việc mới tương đối dễ dàng.”

Mục Vân lúc này nhìn về phía Lý Thần Quang, nói: “Năm xưa Lý gia ngươi cùng Nguyệt gia thực lực tương đương. Tông tộc bị diệt, số còn lại của Lý gia đều bị Nguyệt gia thu tóm.”

“Vậy Lý gia ngươi hiện tại, còn có những cường giả nào trung thành với ngươi?”

Nói xong, Mục Vân nói bổ sung: “Ta nói cường giả là chỉ… Phong Thiên cảnh.”

Lý Thần Quang nghe lời này, thần sắc ảm đạm, rồi thở dài nói: “Ta từ nhỏ đến lớn đều ở trong Nguyệt gia. Đối với cha con Nguyệt Kim Ca và Nguyệt Linh Sương, có thể nói là đã thành nhạc phụ, thê tử. Những cao thủ còn sống sót của Lý gia ta, tự nhiên có người trung thành với ta. Chỉ là những năm gần đây, không ít người bí mật khuyên can ta mấy lần, ta lại cho rằng họ lòng lang dạ thú… Bây giờ nghĩ lại, thực sự là ta ngu xuẩn.”

“Hai vị đường đệ của phụ thân ta, Lý Diệc Nho và Lý Diệc Phong, từ nhỏ đến lớn, nhìn ta trưởng thành, luôn dặn ta cẩn thận Nguyệt gia, chờ đợi có một ngày khôi phục lại Lý gia ta. Ta lại liên tiếp làm họ đau lòng…”

Mục Vân nghe nói vậy, rồi cười nói: “Đã vậy, liền bắt đầu từ hai vị này đi, từ việc ngươi chịu đòn nhận tội bắt đầu!”

Nghe nói, Lý Thần Quang gật đầu, thần sắc kiên định.

Sau đó hai ba tháng, hai người luôn ở lại từng dãy núi trong Lưu Nguyệt Giới. Lý Thần Quang được sự giúp đỡ của Mục Vân, thương thế cũng dần khôi phục.

Mà Mục Vân cũng đối với Phạt Thiên cảnh tam trọng, dần có lĩnh ngộ sâu sắc hơn.

Ngày này, hai người trong một tửu lầu ở thành trì, nhận được tin tức.

Nguyệt gia và Dương gia, sắp cử hành đại hôn!

Quay lại truyện Vô Thượng Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 4389: Thiên Sơn đài

Q.1 – Chương 2245: Nếu như thế giới không hòa bình

Chương 4388: Vì sao chọc ta?