» Chương 385: Gặp lại Thần Toán Tử
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025
Chương 385: Gặp lại Thần Toán Tử
Đến Bắc Thành, Bạch Tiểu Thuần thay hình đổi dạng, thuê lại một chỗ Linh Trạch. Hắn tốn hao điểm cống hiến, mua đại lượng đồ ăn, sau đó cả ngày ngồi trong đó tu hành, chờ đợi bên ngoài tiếng gió lắng xuống.
Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết, tại đầu nguồn Thông Thiên Hà, bên trong Tinh Không Đạo Cực tông này, chỉ cần có đủ đồ ăn bổ sung tiêu hao, vậy thì có thể vĩnh viễn tiếp tục tu hành. Nơi đây Thiên Địa chi lực bàng bạc không thể hình dung, khiến cho Bạch Tiểu Thuần tu luyện cũng đột nhiên tăng mạnh. Tuy vẫn chưa thể đột phá Hạ Hàn, nhưng lại tinh luyện hơn nhiều so với trước. Bây giờ, khi hắn đưa tay, toàn bộ bàn tay đều có thể tràn ra kinh người hàn khí. Hắn nghĩ lại, hình như có một tầng trùng điệp hình bóng như ẩn như hiện, đây chính là đặc điểm của Hạ Hàn: Băng Hàn Hình Bóng.
Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thuần cũng không buông xuống tu luyện Bất Tử Cân, mà mỗi ngày đều dành thời gian nhất định để tu luyện. Ngón thứ hai chân trái của hắn đã hoàn toàn luyện hóa, bắt đầu lan tràn sang ngón thứ ba.
“Lão tổ nói không sai, tại Tinh Không Đạo Cực tông này, tốc độ tu luyện quả thật nhanh hơn nhiều.” Bạch Tiểu Thuần cảm khái lúc, thời gian trôi qua.
Cho đến ba tháng sau, sự việc liên quan đến Siêu Cấp Tích Cốc Đan mới chậm rãi tiêu tan. Đa số người ở Không Thành đều nghe nói về âm mưu của Siêu Cấp Tích Cốc Đan, đối với cái gọi là Tích Cốc Đan đều cảnh giác sâu sắc hơn, rất khó tin tưởng nữa. Cứ như vậy, Siêu Cấp Tích Cốc Đan đã hoàn toàn bị diệt trừ. Cho dù có xuất hiện lại, cũng không ai tin tưởng, lại càng không dám thử.
Đối với Thiên Không hội, mục đích của bọn họ đã đạt được. Không tốn công sức, thậm chí còn kiếm lời, họ đã triệt để diệt trừ Siêu Cấp Tích Cốc Đan. Mọi trách nhiệm đều đổ lên người Bạch dược sư mất tích. Đương nhiên, Thiên Không hội đã làm mọi cách để xin lỗi và trấn an những người bị hại, kết hợp với nhiều thủ đoạn, khiến ảnh hưởng đến Thiên Không hội cực kỳ nhỏ bé.
Duy chỉ có việc không gây nên đám người xuất thủ diệt sát Bạch Tiểu Thuần là điều mà Thiên Không hội có chút tiếc nuối. Thế nhưng, họ không quá để ý, bởi vì theo họ, đó chỉ là một Dược sư có chút thiên phú mà thôi, không đáng để Thiên Không hội quá quan tâm. Trong cuộc đấu không có thuật pháp này, Bạch Tiểu Thuần… có thể nói là thất bại hoàn toàn!
Sự việc này kích thích Bạch Tiểu Thuần chưa từng có. Nếu thua đấu pháp thì cũng thôi đi, Bạch Tiểu Thuần sẽ không phẫn nộ đến thế. Nhưng bây giờ, thất bại về mặt tâm trí này khiến Bạch Tiểu Thuần phát điên. Hắn có cảm giác bị sỉ nhục, thậm chí hắn đã nghĩ đến việc dựa vào tu vi để nghiền ép. Nhưng nghĩ lại, Thiên Không hội lớn như vậy, mình chỉ là một Kim Đan… e rằng rất khó lay chuyển.
“Dựa vào tu vi không tính là bản sự. Ta Bạch Tiểu Thuần ngã ở đâu, sẽ đứng lên ở đó. Chẳng phải chỉ là tâm cơ sao!” Bạch Tiểu Thuần hậm hực nói nhỏ, uống một ngụm Bách Hoa Linh Nhượng, lại ăn miệng Bảo Ngọc Linh Mễ. Hai loại linh thực này giá không ít, Bạch Tiểu Thuần thích nhất khi ở Đông Thành, đến Bắc Thành sau thì không nỡ. Ba tháng trước hắn mua không ít. Giờ phút này, hắn nhìn thân phận lệnh bài của mình, điểm cống hiến trong ba tháng này đã còn lại không nhiều lắm.
“Đều tại ta trước đó vung tay quá trán…” Bạch Tiểu Thuần đau đầu. Giờ phút này, hắn có chút hối hận khi tế hiến 10 vạn điểm cống hiến để đổi lấy thân phận áo cam, cũng cảm thấy mình có chút xúc động khi mua con Ngạc Ngư thú kia.
“Làm sao bây giờ? Siêu Cấp Tích Cốc Đan không thể bán. Chẳng lẽ cuộc sống sau này của ta phải tiết kiệm ăn uống, đồng thời ăn Siêu Cấp Tích Cốc Đan do mình luyện chế sao…” Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt cầu xin, lại ăn miệng Bảo Ngọc Linh Mễ, càng nghĩ càng tức giận với Thiên Không hội.
Cho đến nửa tháng sau, linh thực của Bạch Tiểu Thuần đã gần hết, điểm cống hiến cũng còn lại. Nhưng hắn vẫn không nghĩ ra phương pháp lừa điểm cống hiến. Bất đắc dĩ, nhìn ra bên ngoài liên quan đến tiếng gió Tích Cốc Đan đã tan, thế là thở dài một tiếng, trước tiên dùng linh thủy tắm rửa, sau đó cố ý thay đổi dung nhan, chuẩn bị ra ngoài một chuyến.
“Chỉ có thể đi bán con Ngạc Ngư thú kia, đổi chút điểm cống hiến. Còn có những pháp bảo đã mua trước đó và những vật phẩm trang sức trên người ta, đều phải bán đi.” Bạch Tiểu Thuần có chút không nỡ, nhưng không còn cách nào. Thế là, hắn đi ra Linh Trạch, ngồi trên lưng Ngạc Ngư thú, mặc áo bào đệ tử áo cam, nhìn như diễu võ giương oai, nhưng thực tế túi còn rỗng hơn mặt…
Trong Không Thành, Ngạc Ngư thú là hung thú thường thấy nhất. Bạch Tiểu Thuần ngồi trên lưng cá sấu, cũng không ai liên tưởng đến Bạch dược sư ở Đông Thành. Trên đường đi, không ít người nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đều lộ vẻ hâm mộ, càng có sự tôn kính. Thậm chí còn có một số đệ tử áo cam cũng nhìn Bạch Tiểu Thuần như vậy. Dù sao, trong Không Thành, có chiến thú tọa kỵ bản thân đã là một dấu hiệu của thực lực. Hơn nữa, toàn thân Bạch Tiểu Thuần có bảo quang lập lòe, nhìn là biết người mang trọng bảo.
Có thể ánh mắt như vậy lại khiến Bạch Tiểu Thuần càng thêm xót xa.
“Hôm nay qua đi, ta ra ngoài lại, sẽ không có người nhìn ta như vậy nữa.” Bạch Tiểu Thuần tinh thần chán nản, liên tục thở dài, quyết định lần này mình đi ra ngoài lâu một chút. Như vậy, sau này tiếc nuối cũng có thể ít đi một chút.
Cứ như vậy, Bạch Tiểu Thuần mang theo lưu luyến và không nỡ, ngồi trên lưng cá sấu, đi trên Bắc Thành. Cho đến buổi trưa qua đi, sắp lúc hoàng hôn, Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, đang định đi đến Linh Thú Các. Nhưng đúng lúc này, hắn đi ngang qua một con hẻm, liếc mắt liền thấy có một tu sĩ đứng ở đó. Tu sĩ này cầm một cây đại phiên trong tay, bị gió thổi lên, trên đó viết ba chữ to:
Thần Toán Tử…
Người này chính là Thần Toán Tử. Hắn giờ phút này rõ ràng gầy hốc hác hơn so với lúc rời đi Bạch Tiểu Thuần. Toàn thân xanh xao vàng vọt, hai mắt vô thần, rất là thê thảm. Hơn nữa, không ít người đi qua bên cạnh hắn đều không dừng lại chút nào. Thần Toán Tử nhiều lần cố gắng gọi, nhưng không ai để ý. Thân ảnh hắn đìu hiu, ánh mắt mang theo sự mờ mịt, phảng phất như hồn đã bay ra khỏi thân thể.
Bộ dạng thê thảm này, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy sau cũng sửng sốt một chút, lập tức đồng tình đáng thương. Hắn vỗ Ngạc Ngư thú dưới thân, hướng về Thần Toán Tử đi đến. Không đợi đến gần, thân thể khổng lồ của Ngạc Ngư thú, cùng tiếng bước chân rơi xuống ầm ầm, đã khiến thân thể Thần Toán Tử chấn động. Đột nhiên ngẩng đầu, hắn lập tức nhìn thấy con cá sấu dài hơn ba mươi trượng, cực kỳ uy vũ khổng lồ trước mặt. Lân giáp trên người con cá sấu này lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, hơi thở phả ra càng khiến người ta tâm thần chấn động. Đặc biệt là Bạch Tiểu Thuần ngồi trên lưng con cá sấu này, mặc một thân áo bào màu cam, khí sắc sung mãn, toàn thân ăn diện đẹp đẽ.
Cảnh tượng này khiến toàn thân Thần Toán Tử đột nhiên chấn động, cặp mắt trước đó chưa từng có. Với kinh nghiệm mấy tháng nay của hắn, hắn khắc sâu biết được những nhân vật như vậy đều là những thiên kiêu trong Không Thành, điểm cống hiến ít nhất đều có hơn 10 vạn, thậm chí có người đã gần thăng cấp thành đệ tử áo vàng. Những nhân vật như thế mới là kiêu tử chân chính trong Không Thành, đủ để hô phong hoán vũ. Mấy tháng nay hắn từng thấy qua mấy người, mỗi người đều như vậy, khiến hắn không chỉ một lần hâm mộ. Giờ phút này, sau khi hít sâu, nội tâm hắn kích động phấn chấn, thầm nghĩ cuối cùng cũng gặp được một khách hàng lớn. Thế là, hắn giữ vững tinh thần, chỉnh lý quần áo lập tức tiến lên, hướng về Bạch Tiểu Thuần trên lưng cá sấu, ôm quyền cúi đầu.
“Vị huynh đài này dừng bước, tại hạ Thần Toán Tử. Huynh đài có thể nghe ta một lời!”
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, nhìn Thần Toán Tử. Biết mình đã thay đổi dung mạo, đối phương không nhìn ra. Thế là, hắn ra vẻ thâm trầm ừ một tiếng.
Tiếng “ừ” này của hắn khiến Thần Toán Tử nơi này kích động đến run rẩy. Hắn không nghĩ tới mình chỉ nói một câu như vậy, đối phương lại đồng ý. Lập tức có cảm giác lệ nóng doanh tròng, trong lòng không ngừng tự cổ vũ động viên.
“Thần Toán Tử à Thần Toán Tử, ngươi nhất định phải tranh thủ để vị gia này hài lòng. Với sự phô trương của người này, một khi hài lòng, điểm cống hiến không ít. Thậm chí nói không chừng có thể trở thành tính sĩ chuyên dụng của hắn!!”
Thần Toán Tử nghĩ vậy, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, hai tay bấm niệm pháp quyết, không ngừng tính toán sự biến hóa mệnh cách của người trước mắt. Nghĩ lại, có trận trận ba động từ trên người hắn tản ra, nhìn rất là không tầm thường. Có thể tính lấy tính lấy, hai mắt Thần Toán Tử liền đột nhiên trợn to, thân thể run nhẹ.
“Không đúng không đúng, ta tính sai. Làm sao lại tính đến trên người hắn? Ta tính lại một lần…” Hô hấp Thần Toán Tử dồn dập hơi hỗn loạn, trên mặt lộ ra không thể tin. Tốc độ bấm niệm pháp quyết của hai tay càng nhanh. Nửa ngày sau, ánh mắt hắn lần nữa trợn to, suýt chút nữa thì lồi ra, phảng phất như thấy quỷ. Đột nhiên ngẩng đầu, mở to miệng chỉ vào Bạch Tiểu Thuần.
“Ngươi… Ngươi là…”
“Hanh Hanh Tử, ngươi sao lại thê thảm như vậy? Ta tưởng ta đã đủ thảm, không ngờ ngươi lại còn thảm hơn ta.” Bạch Tiểu Thuần thần sắc cổ quái, ngồi trên lưng cá sấu. Nhìn thấy Thần Toán Tử bộ dạng này, biết đối phương vẫn có chút bản lĩnh, hẳn là đã tính ra thân phận của mình. Dù sao năm đó ở Huyết Khê tông, đối phương tính mình rất nhiều lần, hơn nữa lần nào cũng rất chuẩn…
“Bạch Tiểu Thuần!!” Thần Toán Tử cả người như bị Thiên Lôi đánh trúng, lùi lại mấy bước, thân thể run rẩy. Lúc trước hắn tính ra lúc vốn đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giờ phút này nghe được giọng nói của Bạch Tiểu Thuần, cả người hắn đều mộng.
Nhìn thấy sự chấn động của Thần Toán Tử lúc này, trong lòng hắn vô cùng đắc ý, vội ho một tiếng.
“Nói nhỏ chút…”
—–
Giải phẫu xong, sau đó hiện tại ta phải chết… Bò một ngày, một chương này viết quá đau khổ, sống không bằng chết!
Một thế giới phép thuật đầy huyền bí, một vùng đất chứa đầy bí ẩn. Những chủng tộc mang sức mạnh vượt trội hơn cả con người, ví như Elf, Troll, Orc, Goblin, Vampire, Ma Sói, Gitan… dần lộ diện. Lại đột nhiên xuất hiện một ông chú bán hủ tiếu dạo, bán hủ tiếu cho cả thế giới